Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Không thể không nói cái thân thể mà hệ thống tỉ mỉ tạo ra này thật sự rất thích hợp bán manh, y cơ hồ không cần cố sức, đã khiến những cựu binh này sinh ra cực đại cảm tình với mình.

Tới thời điểm thay ca đứng gác, đám cựu binh đó lúc này mới dám động động bả vai cứng đờ, mấy người tụ tập lại bắt đầu thì thà thì thầm, đối tượng đàm luận chính là đầu thú biến dị có vẻ ngoài vô cùng kỳ lạ kia.

"Con thú biến dị này rốt cuộc là loại nào?"

"Không biết, nghe nói nguyên soái cũng không điều tra ra."

"Nhưng sao mà nó lại đáng yêu như vậy nhỉ, nếu không phải thân phận của thú biến dị quá mẫn cảm, ta đều muốn ôm nó đi."

"Đừng si tâm vọng tưởng, con thú biến dị này không chừng toàn tinh tế chỉ có một con duy nhất, chắc chắn rất đắt."

Vị cựu binh có lá gan hơi lớn trong đó vươn tay, cẩn thận sờ sờ đầu sinh vật này, khi chạm tới cảm xúc mềm mại kia, lại đột nhiên rút tay về, cảm giác mềm như bông vương vấn trên đầu ngón tay, khiến hắn nhịn không được thổn thức một hồi.

Trên khuôn mặt già nua lộ ra một tia kinh ngạc cảm thán.

Thật mềm.

Quý Vô Tu vẫn ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, vẻ mặt bình tĩnh.

Điều này khiến cho các cựu binh khác gan lớn hơn, cũng thử chạm vài cái.

Sau đó thấy con thú biến dị này không có bất cứ dấu hiện phản kháng gì, bọn họ chân chính thả lỏng cảnh giác, bắt đầu giờ trò với nó.

Bụ bẫm lại còn mềm như bông.

Đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người với con thú biến dị này.

"Cuối cùng ta cũng biết vì sao nguyên soái lại thích nó như vậy." Có vị cựu binh nhịn không được lên tiếng cảm khái.

Mấy người còn lại cũng sôi nổi tán đồng.

Nghe thấy thanh âm nhắc nhở điểm bán manh vang lên không ngừng của hệ thống, Quý Vô Tu lặng lẽ thở phào một hơi ở trong lòng.

Xem ra kế hoạch này chính xác.

"Đều đang làm gì ở đây?" Giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.

Đám bảo an sợ tới mức im như ve sầu mùa đông, không dám nhúc nhích.

Bởi vì người tới là nguyên soái, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn cực kỳ không vui, nhìn mọi người xung quanh trách mắng: "Ngốc ở đây làm gì, còn không mau trở về."

Mọi người sợ tới mức vội vàng gật đầu, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Otis xách cục cưng nhỏ lên vỗ mạnh lên mông vài cái, nhưng tiếng sấm thì to hạt mưa thì nhỏ, Quý Vô Tu hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, chỉ dùng khuôn mặt vô cùng mộng bức nhìn Otis, tựa hồ đang nghi hoặc vì sao đối phương lại tự dưng đánh mình như vậy.

Vẻ mặt Otis vẫn khó chịu, hắn nhớ lại hành động gần gũi của cục cưng nhỏ với đám binh lính vừa rồi, liền hận không thể đánh cho cục cưng nhỏ một trận nữa.

Nó gần gũi con người như vậy, không có bất cứ phòng bị gì.

Nếu sau này có người nào đó lợi dụng điều này lừa gạt cục cưng nhỏ thì phải làm sao?

Giống như con sói mẹ kia, rơi vào kết cục bị thảm như vậy.

Khuôn mặt Otis trầm xuống, tâm trạng nặng nề.

Cuối cùng cũng thể nghiệm cảm giác bố mẹ lo lắng cho con cái một phen.

"Về sau không được tùy tiện tiếp cận người lạ, hiểu chưa?" Otis từng bước hướng dẫn nói.

Quý Vô Tu: "......"

Có phải Otis coi mình là trẻ con không?

Quý Vô Tu bắt đầu giãy giụa, ý bảo Otis thả mình xuống, Otis trầm mặt, xách cục cưng nhỏ trở lại khu mô phỏng rừng rậm, cảnh cáo: "Ở yên chỗ này."

Nói xong lại liên hệ quân y, dặn dò nói: "Ngày thường nhìn nó một chút, đừng để nó tiếp cận những người khác."

Sau khi hỏi rõ ràng nguyên nhân, quân y vội vàng trả lời: "Nguyên soái, ngài yên tâm đi."

Quý Vô Tu tức đến xù lông, nếu không cho y tiếp cận những người khác, như vậy làm sao tích cóp điểm bán manh để thăng cấp đây?

Otis tắt máy liên lạc, lấy ra đồ ăn vặt trong túi, giọng nói trở nên nhu hòa: "Có muốn ăn không?"

Cục cưng nhỏ hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, cực kỳ quyết liệu xoay người, bóng dáng tròn vo giống như một quả cầu bông, mềm mại ngập tràn khiến người ta nhịn không được muốn chà đạp.

Otis nhìn chằm chằm vài giây, cuối cùng không thắng được dụ hoặc do quả cầu bông mang tới, chọc chọc sau lưng cục cưng nhỏ.

Quả nhiên rất mềm.

Otis lãnh khốc nghĩ như vậy.

Cục cưng nhỏ lập tức quay đầu, trừng mắt tức giận.

Vẻ lãnh khốc của Otis rốt cục bị công phá, đáy mắt hiện lên ý cười, giơ tay hung hăng xoa nắn: "Sao ngươi lại ngốc như vậy."

Quý Vô Tu tức giận đẩy tay Otis ra, lăng long lóc bò dậy nhanh chóng biến mất cuối khu rừng.

Otis không đuổi theo, đứng yên ở nơi đó, nhìn bóng dáng quả cầu bông càng đi càng xa.

Mấy ngày kế tiếp, Quý Vô Tu liền phát hiện vị bác sĩ quân y kia luôn đi theo mình, không cho mình tiếp xúc bất cứ người nào, điều này khiến y cảm thấy vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.

Quân y khuyên nhủ Quý Vô Tu đang giận dỗi, ôn tồn nói: "Đừng nóng giận, đi về cùng ta nào."

Quý Vô Tu không nhúc nhích, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Y không ngu, có thể đoán được mục đích làm vậy của Oits là gì.

Nhưng y không thể cứ sống mãi dưới cánh chim của Otis.

Bởi vì y cần điểm bán manh, cần càng nhiều người thích mình.

Nhưng đối với điều này, Otis hoàn toàn không biết gì cả.

Hệ thống lúc này đột nhiên lên tiếng: [Ký chủ, ngài đang sợ cái gì chứ, bộ dáng bó tay bó chân như vậy không giống ngài.]

Quý Vô Tu thở dài nói: "Bởi vì thế giới này tràn ngập ác ý với thú biến dị."

Hệ thống im lặng hồi lâu nói: [Vậy thay đổi cái nhìn của thế giới này về thú biến dị, ngài có được bàn tay vàng mà tất cả thú biến dị khác không có, nếu ngài không phấn chấn tiến lên, có lẽ chúng nó chỉ có thể vĩnh viễn như vậy.]

Trong đầu Quý Vô Tu không khỏi hiện lên dáng vẻ bị tra tấn đủ kiểu của những con thú biến dị đó, hiện giờ chắc chắn còn rất nhiều thú biến dị giống như sói bạc, đang bị tra tấn.

Chúng nó không thể thoát khỏi gông xiếng, tránh thoát nhà giam vây khốn tự do của chúng nó.

Huống chi, y cũng không phải tự chiến đấu hăng hái một mình.

Ít nhất vị nguyên soái kia sẽ vươn tay hỗ trợ mình.

Quý Vô Tu nghĩ thông suốt, cảm giác giống như tảng đá đè nặng trên người bị rút đi, hai mắt sáng lấp lánh, tràn ngập quyết tâm dũng cảm tiến tới.

Chút khó khăn trước mắt này có là gì.

Quý Vô Tu đột nhiên bò dậy, tiếp tục đi tìm đám binh lính đó, quân y thấy thế, định ngăn lại, Quý Vô Tu yên lặng nhìn chằm chằm quân y, quân y không hề thoái nhượng, cậu đã sớm nhìn ra, con thú biến dị này là sinh vật vô hại nhất trong đám thú biến dị.

Cho nên không hề sợ hãi nó công kích mình một chút nào.

Quý Vô Tu tỏ vẻ ngươi thật là quá ngây thơ rồi.

Không ai có thể ngăn cản y bán manh!

Quý Vô Tu lập tức nói chuyện với hệ thống: "Có dị năng nào có thể giam giữ người khác không?"

Hệ thống lập tức trả lời: [Dị năng hệ mộc được không? Ngài có thể dùng thực vật tạo thành lồng giam giam giữ đối phương.]

Quý Vô Tu trầm ngâm hồi lâu, gật đầu: "Mua."

Hiện giờ mua sắm dị năng chỉ cần mấy trăm tích phân mà thôi, y hoàn toàn có thể mua nổi.

Quân y định tới gần con thú biến dị, ai ngờ con thú biến dị kia chợt ngẩng đầu, đáy mắt mang theo giảo hoạt, linh động tới mức hoàn toàn không giống như một con thú biến dị.

Trong lúc quân y đang ngơ ngẩn, đầu thú biến dị kia phát động dị năng, triệu hồi ra dây leo, cũng nhanh chóng liên kết với nhau tạo thành lồng giam, quây lấy quân y trong một khu vực riêng, không thể thoát đi.

Quân y trợn mắt há hốc mồm.

Con....con thú biến dị này thế mà có dị năng?

Cậu vẫn luôn cho rằng con thú biến dị này không có bất cứ dị năng nào, nhưng không ngờ sinh vật nhìn vô hại như vậy, thì ra cũng không thể khinh thườn.

Quân y có chút lo sợ bất an, không biết con thú biến dị này muốn làm gì.

Nhưng khi cậu nhìn thấy đáy mắt mang theo áy náy của con thú biến dị kia, bỗng nhiên liền hiểu ra điều gì.

Con thú biến dị này chưa từng muốn tổn thương mình.

Nó chỉ đơn thuần muốn vây khốn cậu ở chỗ này.

Nhưng rất nhanh, nghi ngờ trong lòng quân y dần dần tăng lên.

Quá kỳ lạ.

Con thú biến dị cực kỳ hiền lành này, sao lại đột nhiên có phản ứng mãnh liệt như vậy.

Quan trong hơn là, nó rốt cục muốn làm gì?

Quý Vô Tu có chút áy náy nhìn quân y, rất muốn làm gì đó bồi thường.

Nhưng bất hạnh thay, y hiện tại một nghèo hai trắng, chỉ có thể nhìn xung quanh, khi ánh mắt lướt qua một cái cây ăn quả, lập tức có chủ ý.

Quý Vô Tu yên lặng đi qua bắt đầu vỗ mạnh một cái, khiến cái cây hai người ôm không hết không ngừng lắc lư, lá cây và trái cây nhanh chóng rơi xuống mặt đất.

Hình ảnh này cực kỳ chấn động nhân tâm.

Quân y nuốt nuốt nước miếng, nhớ tới trước kia cậu còn từng bị con thú biến dị này dùng tay chụp vào bả vai, lực đạo khi đó nhẹ tới mức có thể xem như không có.

Vừa rồi cậu còn chọc giận con thú biến dị này.

Kết quả thì sao, từ đầu tới cuối nó chưa từng công kích mình.

Hiện tại ngẫm lại, cậu đã sớm lang thang giữa sự sống và cái chết rất nhiều lần rồi.

"A ô" tiếng kêu non nớt kéo lại thần trí của quân y, con thú biến dị kia đem trái cây rơi trên mặt đất cẩn thận đặt tới trước mặt cậu, tràn đầy chờ mong nhìn cậu.

Quân y tiếp nhận trái cây, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Đi đi, đi đi."

Cậu không ngăn cản là được.

Quý Vô Tu thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm kích nhìn thoáng qua quân y, nhanh chóng quay đầu rời đi.

Quân y ngồi trong cái lồng làm từ dây leo, dở khóc dở cười.

Nhưng thực mau cậu như nhận ra điều gì, vẻ mặt đột nhiên ngưng trọng, trong lòng hiện ra một phỏng đoán đáng sợ.

Vì sao đầu thú biến dị này làm ra cái lồng giam như vậy?

Nếu không phải đã từng bị nhốt vào, thì làm sao có thể biết sự kiên cố của lồng giam.

Tự nhiên cũng sẽ không lấy để đối phó mình.

Chẳng lẽ con thú biến dị này, cũng từng trải qua.....

Cậu không dám tiếp tục nghĩ tới nữa, bởi vì chân tướng này quá mức tàn khốc.

Sau khi bình ổn lại tâm tình, quân y nhận ra cậu phải nghĩ biện pháp rời khỏi cái lồng giam này, tuy cậu đã đồng ý với con thú biến dị kia, tuyệt đối không tiến hành ngăn cản bất cứ điều gì. Nhưng cậu cần phải biết rõ ràng con thú biến dị kia muốn đi làm gì.

Tuy quân y am hiểu y thuật, nhưng điều này không đại biểu cậu không có sức chiến đấu, cậu thử ngưng tụ ra một cái dao bằng kim loại, thật cẩn thận cắt dây leo....

Mà lúc này.

Con thú biến dị khiến quân y vô cùng lo lắng kia, dang hài hòa ở chung với đám binh lính, nó đưa đống trái cây kia cho mấy binh lính, đáy mắt tràn đầy chờ mong.

Trái tim của đám binh lính lại lần nữa bị con thú biến dị này bắt làm tù binh.

Nghĩ mà xem, thú biến dị trong video trên mạng tinh tế, mỗi con đều hung tàn đáng sợ, bởi vì bị ngược đại thời gian dài mà ngoại hình vô cùng lôi thôi chật vật, ánh mắt tràn ngập hung ác, căn bản không giống như con thú biến dị này, vừa ngoan ngoãn vừa vô hại.

Thâm chí còn biết mang trái cây cho bọn họ ăn.

Mấy người đàn ông 1m9 hồn nhiên không quan tâm vấn đề hình tượng, một đám hai mắt sáng ngời, nghiễm nhiên bị manh vẻ mặt sung huyết.

"Sao con thú biến dị này lại đáng yêu như vậy chứ." Người đàn ông sang sảng nhịn không được cảm khái, lấy ra thịt bò khô đưa qua, nhẹ giọng nói: "Có muốn nếm thử không?"

Quý Vô Tu không chút khúc mắc tiếp nhận, ăn từng miếng từng miếng nhỏ.

"Trời ạ, thật là quá đáng yêu." Mấy người đàn ông thô kệch không khỏi che ngực kêu lên, phát ra tiếng kinh hô, tựa như thiếu nữ nhìn thấy thần tượng, ánh mắt vốn mang theo lạnh lùng chỉ còn lại mềm mại ngập tràn.

Quý Vô Tu thấy vậy liền rèn sắt khi còn nóng, lập tức bán manh một phen, không hề bất ngờ lại lần nữa thu được một đống điểm bán manh.

Khiến mấy người đàn ông lại lần nữa phát ra kinh hô, cảm khái sao lại có sinh vật đáng yêu như vậy.

Quý Vô Tu nhịn không được nổi lòng thương hai với đám binh linh này, mình chỉ nhẹ nhàng bán cái manh, đã có thể thu được nhiều điểm bán manh như vậy, có thể thấy được trước kia bọn họ bị vẻ xấu xí của sâu biến dị tàn phá tới mức nào.

Quân y cắt hồi lâu thở phì phò ngừng lại, cậu tốn sức hồi lâu, cũng chỉ cắt đứt được hai cái dây leo, nhưng như vậy còn chưa đủ, bởi vì cậu cần phải cắt đứt ít nhất bốn cái mới có thể khiến cậu nghiêng người chui ra được.

Nhưng cậu cắt mệt quá rồi.

Quân y chưa từng trải qua việc nặng có chút nản chí, cực kỳ muốn từ bỏ.

Nhưng cậu lại thật sự không yên lòng về con thú biến dị kia, chỉ có thể tàn nhẫn liên hệ với Triệu Lợi Binh, nhờ đối phương đi tìm con thú biến dị kia một chút.

Triệu Lợi Binh nghe xong câu chuyện im lặng vài giây, nói: "Người có mang theo quang não tổng điều khiển vườn thú mà nguyên soái đưa cho ngươi không? Ngươi có thể dùng nó để điều khiển người máy trên không trung đi tìm con thú biến dị kia."

Quân y bừng tỉnh: "Ta quá khẩn trương, thiếu chút nữa quên mất chuyện này."

Triệu Lợi Binh bật cười, tựa hồ cảm thấy buồn cười vì sự mơ hồ của quân y, nói: "Ngươi cũng đừng lo lắng, ta sẽ đi qua tìm nó xem."

Quân y có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói: "Vậy làm phiền ngươi."

Sau đó, quân y mở quang não ra, tiến hành tìm kiếm ở mỗi khu vực, rất nhanh y tìm thấy tung tích của con thú biến dị kia ở cửa vườn thú.

Điều khiển camera phóng đại hình ảnh, có thể nhìn thấy rõ ràng con thú biến dị đã từng đại phát thần uy trước mặt mình, đang lấy dáng vẻ nhỏ yếu, đáng thương, vô hại để bán manh.

Cẩn thận không chịu được.

Quân y: "......"

Kết luận lại, nó làm ra trận địa lớn như vậy, là vì đi bán manh?

Cuối cùng hiểu ra chân tướng sự tình, tâm tình của quân y vô cùng phức tạp, thậm chí còn suy sụp.

Nó.....nó làm như vậy rốt cục để làm gì?

Quý Vô Tu bán xong manh cảm thấy mỹ mãn rời đi, một đám đàn ông trai tráng ở nơi đó lưu luyến không rời, nhìn không được hô: "Ngày mai tiếp tục gặp."

Quý Vô Tu liếc mắt nhìn những binh lính đó một cái, quay đầu biến mất trong rừng.

Xuyên qua rừng cây quen thuộc, Quý Vô Tu tìm thấy nơi quân y bị giam, liếc mắt nhìn dây leo rỏ ràng bị cắt đứt, không nói gì, lập tức bước tới.

Quân y đứng lên, vội vàng ra hiệu cho thú biến dị mở cái lồng giam này ra.

Quý Vô Tu thử dùng dị năng điều khiển lồng giam, lại phát hiện không có bất cứ động tĩnh gì, tựa hồ đám dây leo này sau một thời gian đã hoàn toàn thoát ly khỏi sự khống chế của y.

Rơi vào đường cùng, Quý Vô Tu chỉ có thể lựa chọn bạo lực phá bỏ.

Y dùng tay gấu nhẹ nhàng đẩy đẩy quân y, ra hiệu cho cậu lùi ra sau vài bước, sau đó lúc này mới dồn khí đan điền, nắm lấy hai bên dây leo dùng sức xé rách.

Lực lượng bậc 3 vô cùng lớn, rất nhanh kéo dây leo cong vặn vẹo, nhưng không hề có dấu hiệu bị đứt gãy gì, trình độ cứng cỏi tựa hồ vượt xa dây leo mà các dị năng giả khác tạo ra.

Hai mắt quân y lộ ra vẻ ngạc nhiên, thật sự khó có thể tin.

Nhưng Quý Vô Tu chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội vàng hỏi hệ thống: "Hệ thống, thứ này sao lại rắn chắc như vậy?"

Hệ thống trả lời: [Sản phẩm của hệ thống, tất thuộc tinh phẩm.]

Được rồi.

Lời này của hệ thống quả thực không thể phản bác.

Quý Vô Tu thấy biện pháp này không được, chỉ có thể dùng răng cắn, y gặm cắn vài cái, rõ ràng dây leo khó có thể xé rách lại phát ra tiếng kẽo kẹt, cuối cùng lộ ra sợi thực vật bên trong, mỏng như sợi tóc, cố tình kết hợp với nhau lại vô cùng rắn chắc.

Nhổ sợi thực vật trong miệng ra, Quý Vô Tu tiếp tục gặm cắn dây leo, tận đến khi đủ chỗ cho quân y nghiêng người đi ra mới thôi.

Quân y có lại tự do không nói chuyện, chỉ yên lặng liếc mắt nhìn lồng giam một cái, khom lưng xoa xoa đầu cục bông đen trắng, thở dài nói: "Đi chơi đi."

Cậu thật sự không đành lòng nặng lời với con thú biến dị rõ ràng trải qua cực khổ như vậy nhưng vẫn còn lương thiện như cũ.

Quý Vô Tu sửng sốt, nhịn không được ngẩng đầu nhìn quân y, trên mặt đối phương không có chút oán trách hay bất mãn nào, chỉ có mỗi đau lòng và bao dung.

Cảm giác tội lỗi trong lòng Quý Vô Tu càng sâu.

Quân y cũng không biết vì sao, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng con thú biến dị này đang áy náy, cậu cười cười nói: "Ta từ trước tới giờ đều không trách ngươi."

Hống chi......nó chưa từng tổn thương mình.

Bả vai bốn căng chặt của Quý Vô Tu chậm rãi thả lỏng, y do dự vài giây, lập tức ôm lấy chân quân y, tỏ vẻ cảm ơn.

Thân thể quân y lập tức cứng đờ, không dám động đậy.

Cũng không phải vì sợ con thú biến dị này tới gần.

Mà là bởi vì —— lần đầu tiên y bị con thú biến dị này ôm đùi.

Loại cảm giác này mới lạ đến khó có thể hình dung.

Khiến cậu thậm chí còn sinh ra cảm giác vô cùng hưởng thụ, hận không thể để cảm giác này là mãi mãi.

Nhưng rất nhanh, con thú biến dị kia buông tay ra, chậm rãi lui về sau vài bước rời khỏi nơi này.

Quý Vô Tu lập tức nhịn không được trở nên buồn bã mất mát.

Sau đó, quân y báo cáo lại chuyện này cho Otis, dù sao con thú biến dị này cũng là bảo bối trong lòng nguyên soái.

Otis nghe xong toàn bộ câu chuyện lập tức đen mặt.

Hắn biết ngày mà.

Con thú biến dị kia căn bản không đơn giản như vẻ ngoài vô hại của nó.

Sức chiến đấu của nó kỳ thực vô cùng mạnh mẽ.

Lại còn có dị năng hệ mộc, không ngờ có thể giấu giếm tới ngày hôm nay mới bại lộ ra.

Càng quan trọng hơn, nguyên nhân nó bại lộ, không phải vì bản thân gặp phải cái gì nguy hiểm, mà chỉ đơn giản là —— muốn chạy ra ngoài bán manh.

Nó làm gì không được.

Sao cứ phải mỗi ngày vắt hết óc bán manh?

Thấy Otis đen mặt, quân y nhịn không được khẩn trương nói: "Nguyên......nguyên soái."

Otis lấy lại tinh thần, nói với quân y: "Về sau đừng ngăn cản nó, cứ để nó thích làm gì thì làm nấy."

Hắn cũng không tin con thú biến dị này có thể lật cả trời.

Người hầu bài xích thú biến dị trong trang viên chỗ nào cũng có, hắn không tin con thú biến dị kia có thể hòa mình với đám người hầu, ngược lại, kiếp sống bán manh của nó nhất định sẽ va phải ván sắt.

Có đáng yêu cũng không được.

Quý Vô Tu không biết Otis hạ mệnh lệnh, y chỉ biết bản thân muốn đi chỗ nào cũng không có người ngăn cản mình.

Sau khi mừng như điên, lại đến lúc đi làm.

Quý Vô Tu bò dậy, xuất phát tới cửa vườn thú, còn chưa tới nơi, đám cựu binh cố ý đợi ở nơi này lập tức tiến lên đón tiếp, thân quen chào hỏi với Quý Vô Tu: "Sớm như vậy đã tới đây à?"

Quý Vô Tu ngoan ngoãn ngồi xuống, một đám binh lính lập tức lấy ra đồ vật đã sớm chuẩn bị sẵn, như hiến vật quý mà bày ra.

"Những cái này ăn rất ngon, nếm thử xem."

Đối mặt với ánh mắt sáng ngời của đám lão gia thô bạo, Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, không đành lòng làm họ thất vọng, chọn lựa mấy cái ăn thử, cuối cùng không chút do dự quét sạch hết toàn bộ, ăn đến bụng tròn xoe.

Lại lần nữa khiến đám lão gia hung bạo ôm ngực, phát ra tiếng ca ngợi "thật là quá đáng yêu......"

Quý Vô Tu đã quen với sự khen ngợi này, mặt không đổi sắc nằm xuống xoa bụng, cơ hồ nằm liệt thành bánh trôi nếp.

Otis thông qua camera trên không trung, thu hết một màn này vào đáy mắt.

Chua xót ghen tị nghĩ: Nó từ trước tới giờ chưa từng cẩn thận bán manh như vậy với ta.

Nếu Quý Vô Tu biết, nhất định sẽ khịt mũi coi thường.

Bởi vì manh điểm của Otis thật sự quá khó nắm bắt.

Còn không dễ lừa bằng đám binh lính này đâu.

Quý Vô Tu đổi mới lại ý thức bắt đầu cảm thấy vô vị.

Mấy ngày nay y đều sắp xoát đầy cảm tình của đám binh lính, có bán manh thế nào cũng không dễ dàng như mấy lúc trước.

Cần phải phát triển khách hàng mới.

Vẻ mặt trầm tư của Quý Vô Tu lại lần nữa khiến đám binh lính nhịn không được xoa nắn một trận.

Bên kia camera, Otis càng thêm khó chịu.

Nhưng so với khó chịu, hắn càng muốn biết cục cưng nhỏ muốn làm gì tiếp theo.

Bởi vì thông qua mấy ngày rình coi này, loáng thoáng nhận ra cục cưng nhỏ tựa hồ có kế hoạch gì đó.

Cho dù đối với điểm này, hắn chỉ nghĩ tới đã thấy khó có thể tin nổi.

Chỉ số thông minh của thú biến dị, có thể đạt tới mức này sao?

Hắn không biết.

Cũng không ai biết.

Bởi vì từ trước tới nay đều không có người nguyện ý nghiên cứu phương diện tri thức này.

Cho nên Otis cũng muốn mượn cơ hội này, đánh giá lại một chút xem chỉ số thông minh của con thú biến dị này rốt cục đạt tới trình độ nào.

Đối với những việc này, Quý Vô Tu hoàn toàn không biết gì cả.

Đương nhiên, cho dù đã biết, Quý Vô Tu cũng sẽ không có bất luận phản ứng gì.

Bởi vì y biết những việc này là không thể tránh khỏi.

Một ngày nào đó nhân loại sẽ hiểu, thú biến dị từ trước tới nay đều không phải dã thú gì cả, chúng nó cũng có năng lực suy nghĩ nhất định.

Có lẽ đến lúc đó, nhân loại sẽ tự hỏi hành vi tra tấn thú biến dị rốt cục có đúng hay không.

Giống như những binh lính này.

Trải qua khoảng thời gian không ngừng nỗ lực này, thái độ với thú biến dị của đám binh linh đã chuyển biến lớn.

Ngày thường những người lính đó khi gặp những thú biến dị khác, sẽ không cảnh giác giống như trước, bản năng làm ra tư thế phòng bị.

Thậm chí bọn họ bắt đầu thử chủ động tiếp xúc những con thú biến dị đó.

Ban đêm họ nói chuyện không phải về đám sâu biến dị gì đó, mà là những thú biến dị lông xù xù.

Bọn họ đầy hứng thú nghiên cứu sở thích và tính cách của từng con thú biến dị, tự hỏi nên làm thế nào mới có thể lấy được lòng tin của những con thú biến dị đó.

Tất cả mọi việc đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Từ trước trong túi của các binh lính đều không chứa thứ gì linh tinh.

Nhưng hiện tại, trong túi bọn họ cơ hồ chưa đầy các loại đồ ăn ngon.

Chỉ để khi ngẫu nhiên gặp được thú biến dị, có thể lấy ra đồ ăn vặt tạo chút cảm tình, sau đó nhân cơ hội sờ đầu chúng nó.

Mềm mại, đáng yêu

Thật hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play