Từ khi quân y nhậm chức, tiến hành kiểm tra toàn thân cho tất cả thú biến dị, cậu phát hiện những con thú biến dị này bởi vì bị ngược đãi tra tấn trong thời gian dài, thân thể đã sớm xuất hiện rất nhiều bệnh kín.
Tuy hiện tại cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Nhưng theo thời gian, tất nhiên sẽ khiến chúng nó không thể tiến giai, thậm chí còn rút ngắn lại tuổi thọ.
Nhưng nhằm vào điểm này, quân y cũng không có biện pháp nào tốt.
Cho dù trình độ y thuật của cậu cao, nhưng cũng là chữa trị cho con người, còn đối với thú biến dị, cậu cũng chỉ là tiểu chuẩn gà mờ thôi.
Quan trọng hơn, cậu không có cách nào thỉnh giáo bất cứ vị bác sĩ thú y nào, bởi vì bọn họ cũng không nghiên cứu về vấn đề tiến giai của thú biến dị, chỉ bảo đảm thú biến dị không chết là đủ rồi, thậm chí trình độ y thuật còn không cao bằng cậu.
Điều này cũng chứng minh địa vị của thú biến dị hiện nay rốt cục có bao nhiêu nghiêm trọng.
Quân y suy nghĩ, quyết định đề nghị với nguyên soái thành lập một phòng chuyên nghiên cứu về thú biến dị.
Tuy trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng Otis vẫn nhịn không được nhìn chằm chằm đề nghị này, thật lâu không nói gì.
Bởi vì hắn nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Nếu có một ngày thân thể cục cưng nhỏ có vấn đề thì phải làm sao đây?
Otis không chút do dự đồng ý phê chuẩn.
Hắn từng cho rằng nuôi một đống người hầu không cần thiết cũng đã tiêu hao không ít tinh tế tệ, nhưng hiện tại ngẫm lại, vẫn là nuôi thú càng càng tốn tiền hơn, đào rỗng hoàn toàn tiền cưới vợ của hắn, còn hoàn toàn cắt đứt khả năng tiết kiệm tiền của hắn.
Nguyên soái mặt vô biểu tình hung hăng xoa nắn cục cưng nhỏ bên người, hung tợn nói: "Sao ngươi lại tốn tiền như vậy chứ."
Quý Vô Tu mộng bức chớp mắt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Phòng nghiên cứu không phải ngày một ngày hai là có thể xây dựng xong, huống hồ còn phải tuyển một đám bác sĩ có chung chí hướng, đã khó lại càng khó hơn.
Chỉ có thể chậm rãi triển khai.
Nhưng mấy ngày nay, quân y phát hiện có vẻ tiểu li miêu càng ngày càng thích dính với mình.
Cậu cũng rất vui mừng về điều đó.
Hơn nữa tỉ mỉ chăn nuôi tiểu li miêu.
Không lâu sau, thân hình vốn gầy trơ xương sườn của tiểu li miêu dần dần biến thành bộ dáng bình thường.
Thoạt nhìn càng thêm đáng yêu.
Mà trong lúc này, tiểu li miêu bắt đầu thỉnh giáo vị thú biến dị kỳ lạ kia, dò hỏi làm thế nào để chinh phục nhân loại ở dưới chân nó.
Quý Vô Tu vẻ mặt mộng bức:"???"
Điều gì đã tạo ra loại ảo giác này cho tiểu li miêu?
Tiểu li miêu nhân tính hóa run run râu, rất có vẻ như con người giật giật khóe miệng, kêu lên ngao ngao với vẻ mặt ngươi còn muốn lừa gạt mèo con à.
- - Ngươi đang lừa gạt mèo con sao? Nếu không phải bởi vì ngươi sao nhân loại kia lại có thể giúp chúng ta?
Quý Vô Tu nhớ lại một chút, tỏ vẻ không phải như vậy, nhân loại này kỳ thực cũng không phải vì ta mà cứu các ngươi, trên thực tế hắn cũng cực kỳ thích các ngươi.
Tiểu li miêu trợn trắng mắt, hơi có chút xù lông.
- - Ngươi quả nhiên lừa gạt mèo con, từ trước tới nay nhân loại kia chưa từng đến thăm chúng ta, biết cái gì gọi là thích sao?
Quý Vô Tu: "......"
Mèo con lập tức ngã xuống đất, thống khổ kêu meo một tiếng.
Chưa tới vài giây, quân y hoang mang rối loạn ôm tiểu li miêu vào trong lòng ngực, sờ soạng trên dưới một lượt, giọng nói tràn đầy gấp gáp: "Làm sao vậy, đau chỗ nào? Có phải có chỗ nào khó chịu không?"
Tiểu li miêu yếu ớt kêu lên một tiếng, mềm yếu vô hại dựa vào trong lòng ngực quân y, thoạt nhìn giống như không có việc gì.
Lúc này quân y mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bỗng nhiên tiểu li miêu quay đầu, lộ ra vẻ mặt chế nhạo, vỗ vỗ quân y ôm mình yêu thương không thôi, kêu lên meo meo meo đầy khí phách.
- -Thấy chưa, như này mới gọi là thích.
Quý Vô Tu: "......"
Hiểu........hiểu rồi.
Tiểu li miêu dùng ví dụ sinh động chứng minh cho Quý Vô Tu, Otis không hề thích những con thú biến dị đó, nhưng lại khiến Quý Vô Tu càng thêm mê mang.
Nếu không thích, vậy vì sao còn muốn giúp những con thú biến dị đó chứ?
Chẳng lẽ là do mình.
Quý Vô Tu vội vàng phủ định khả năng này trong lòng.
Cho dù có yêu thích một con thú cưng như thế nào, thì làm sao lại có người nguyện ý vì để thú cưng vui vẻ mà táng gia bại sản chứ, ngay cả tiêu hết tiền cũng sẽ không tiếc.
Trên đời này tuyệt đối không có kẻ ngốc nào như vậy.
Kẻ ngốc Otis chuẩn bị đi ra ngoài đánh giặc, chỉ có như vậy mới kiếm được tiền nuôi cục cưng nhỏ, để nó vui vẻ, cho dù táng gia bại sản cũng đáng giá.
Sau khi tiễn nguyên soái đi, quản gia bắt đầu tiếp tục công việc lu bù, cơ hồ chân không chạm đất.
Vì nhiệm vụ của quản gia chính là xử lý gọn gàng ngăn nắp tòa trang viên này, thay nguyên soái ở bên ngoài đánh giặc giải quyết tất cả lo lắng về sau, tận đến khi nữ chủ nhân xuất hiện mới thôi.
Trên thực tế chăm sóc thú biến dị, hoàn toàn không thuộc phạm vi quản lý của quản gia.
Nhưng quản gia vẫn không nhịn được, ma xui quỷ khiến đi tới vườn thú, nhìn gà nướng cố ý mang tới đây, tâm trạng quản gia có chút khẩn trương, hít sâu một hơi rồi tùy ý bước vào một khu mô phỏng môi trường nào đó.....
Trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, linh dương và linh dương sừng bò đang chạy nhảy.
Chúng nó muốn đi tìm nguồn nước mới, bởi vì nguồn nước ở gần đây đã bị một sinh vật vô cùng đáng sợ chiếm cứ.
Tuy sinh vật này cũng không ăn chúng nó.
Nhưng sinh vật này cứ thích núp trong bụi cỏ, sau đó đột nhiên vụt ra hù dọa chúng nó, cứ tiếp tục như vậy, chúng nó không chết trong miệng động vật khác thì cũng bị chết vì đau tim.
Quản gia không rõ nguyên do, đi đi lại lại khắp nơi, tận tới khi sau lưng bị chọc ba cái, lực đạo mềm nhẹ mang theo tia thật cẩn thận.
Quản gia cứng đờ thân thể, chậm rãi xoay người, thấy được báo đốm lớn tuổi lắc lư đưa cái đuôi, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào gà nướng trong tay ông, thậm chí còn chảy ra nước dãi đầy khả nghi.
Quản gia giật giật khóe miệng, đưa gà nướng qua.
Báo đốm nghiêm túc nhìn quản gia vài giây, sau khi xác nhận là cho mình thì mới cẩn thận ngậm lấy, cũng lấy thân thể mạnh mẽ leo lên thân cây khô bắt đầu vùi đầu ăn.
Quản gia biết đám thú biến dị rất bảo vệ đồ ăn, nên không đi qua, chỉ ngồi xổm xuống chăm chú quan sát.
Không biết vì sao, khi nhìn báo đốm ăn gì dó, còn thú vị hơn xem gameshow tinh tế nhiều.
Đây vẫn là lần đầu tiên ông nhìn thú biến dị gần như vậy.
Cảm giác cực kỳ mới lạ.
Báo đốm ăn xong mới ngẩng đầu lên, nhớ lại hành vi cực kỳ vô liêm sỉ của tiểu li miêu mấy ngày nay, trong lòng hơi xấu hổ trở nên do dự.
Tiểu li miêu từ bỏ tôn nghiêm của thú biến dị, lựa chọn mỗi ngày meo meo không ngừng với một nhân loại, hành vi cầu xin sờ sờ xoa xoa khiến không ít thú biến dị khinh bỉ, mà khi bọn họ trơ mắt nhìn nhân loại kia không ngừng lấy ra đồ ăn ngon cho tiểu li miêu, lập tức liền trợn tròn mắt.
Còn......còn có thể như vậy?
Báo đốm cũng muốn ăn đồ ăn ngon.
Nó tuổi lớn, vốn cũng ngượng ngùng làm trò trước mặt nhiều biến dị thú đòi ăn với quân y.
Nhưng nhân loại trước mắt này......
Báo đốm nghĩ nghĩ, quyết định cho nhân loại này một cơ hội.
Nếu lần sau ông ta còn mang đồ ăn ngon cho mình, nó......nó sẽ cho nhân loại này sờ đầu.
**************
Dạo này Quý Vô Tu nhận ra một việc.
Đó chính là đùi vàng dạo này có vẻ rất bận rộn, mỗi ngày đều mặt âm trầm đi sớm về muộn, nghe quân y thuận miệng nhắc qua, hình như là đi đánh giặc?
Nhớ tới đám sâu biến dị đó, Quý Vô Tu nhịn không được vẫn nổi da gà.
Bởi vì mỗi ngày đều tới bờ sông tắm rửa, y đều sẽ nhìn thấy khuôn mặt vô cùng đáng yêu của mình, trình độ thẩm mỹ tự nhiên sẽ tăng vọt, khuôn mặt đôi mắt xấu đau xấu đớn như sâu biến dị quả thực còn đáng sợ hơn cả hiện trường tai nạn xe cộ.
Còn sói bạc, từ khi biết Triệu Lợi Binh bị ốm, mỗi ngày đều ở trong thế giới băng tuyết than ngắn thở dài, đều sắp thành oán sói.
Khiến Quý Vô Tu nhịn không được da gà đều nổi hết cả ra.
Cứ tiếp tục như vậy thì không thể được.
Quý Vô Tu trầm ngâm nửa ngày, quyết định chờ thêm ba ngày, nếu Triệu Lợi Binh không xuất hiện, y sẽ đi tới nhà Triệu Lợi Binh tìm anh.
Tuyệt đối không thể để sói bạc mỗi ngày đều than ngắn thở dài.
Nhưng hình như ông trời không nỡ để sói bạc tiếp tục thương tâm, ngày hôm sau, Triệu Lợi Binh lại xuất hiện, sắc mặt anh hơi tái nhợt, nhưng chỉnh thể nhìn qua tựa hồ không có vấn đề gì quá lớn.
Chẳng lẽ tốt lên rồi sao?
Quý Vô Tu vây quanh Triệu Lợi Binh không ngừng vòng tới vòng lui, nhìn từ trên xuống dưới.
Đã lâu không nhìn thấy đầu thú biến dị này, Triệu Lợi Binh cong lưng, xoa xoa đám lông màu đen trắng của quả cầu lông, cười chào hỏi: "Đã lâu khôn gặp."
Quý Vô Tu nhịn lại xúc động muốn gật đầu, tiếp tục quan sát Triệu Lợi Binh, tận đến khi quân y xuất hiện, lập tức dò hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Triệu Lợi Binh cười hờ hững: "Tỷ lệ chữa khỏi rất thấp, cho nên.....tới đây nhìn sói bạc một chút, nếu không về sau có lẽ không còn cơ hội."
Quân y muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Sói bạc đứng ở nơi xa, cũng không tới đây, nó dùng một đôi mắt cực kỳ phức tạp nhìn chằm chằm Triệu Lợi Binh, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Triệu Lợi Binh hình như nhận ra điều gì, ngẩng đầu, khuôn mặt đang cười dần dần biến mất, ngược lại thay bằng cảm xúc áy náy.
Cho tơi giờ, anh vẫn cảm thấy thực có lỗi với sói bạc.
Cho dù bản thân vì điều này mà trả giá bằng cái chết.
Nhưng có ích gì chứ.
Vẫn không có cách nào cứu sói mẹ sống lại.
Nhưng khiến Triệu Lợi Binh cảm thấy bất ngờ là sói bạc chợt đứng lên, lấy tốc độ cực kỳ thong thả chậm rãi tiến tới, cuối cùng đi tới trước mặt Triệu Lợi Binh, nhẹ nhàng dùng chóp mũi đụng vào bàn tay anh.
Triệu Lợi Binh ngơ ngẩn, hồi lâu đều không động đậy.
Nhưng đôi tay kia lại bắt đầu run lên nhè nhẹ, giống như đang áp chế cảm xúc phức tạp sắp phun trào.
Vẻ mặt của sói bạc, không còn hung tàn như trước nữa, cũng không phòng bị, nó cứ như vậy lẳng lặng nhìn Triệu Lợi Binh, con ngươi màu đỏ máu ngày xưa trong khoảnh khắc này trở về màu sắc xanh thẳm.
Giống đôi mắt màu xanh thẳm như biển rộng bao dung rộng lớn của sói mẹ.
Cuối cùng Triệu Lợi Binh không nhịn được, khóc không thành tiếng.
Sói bạc do dự vài giây, chậm rãi tiến lên, vươn muốn vuốt ôm lấy Triệu Lợi Binh vào trong ngực.
"Thực xin lỗi...... Đều là ta không đúng."
"Thực xin lỗi."
"Ta sai rồi."
Từng tiếng xin lỗi, chứa đầy áy náy trong lòng Triệu Lợi Binh.
Sói bạc im lặng không nói, chỉ nhịn không được nhìn lên không trung, giống như đang nhớ tới cặp mắt của sói mẹ, nó suy nghĩ rất nhiều, lại không nghĩ được gì cả.
Nó chỉ cảm thấy......nhân loại này không bao giờ nợ mình gì cả.
Từ khi nhân loại này báo thù thay mẹ, thiếu chút nữa chết ở nơi đó, tất cả nợ nân liền có thể xóa bỏ toàn bộ.
Mẹ đã từng và hẳn đã coi nhân loại này như đứa con mà mình yêu thương nhất.
*********
Buổi chiều, Triệu Lợi Binh tự mình nướng thịt đút cho sói bạc ăn.
Nhưng chưa được bao lâu, xung quanh dần dần xuất hiện một đám lông xù hung thần ác sát.
Tay Triệu Lợi Binh hơi dừng lại, tuy anh đã sớm biết nguyên soái mang về một đám thú biến dị.
Nhưng thật không ngờ rằng đám thú biến dị này lại theo mùi vị tìm tới đây.
Rơi vào đường cùng, anh chỉ có thể đem thịt nướng chia ra một phần cho những đám lông xù xù đó ăn.
Mỗi con thú biến dị cũng không tránh đoạt lẫn nhau, mà ngay ngắn trật tự để già nhỏ ăn trước, cuối cùng lại dựa theo yếu đến mạnh lĩnh thịt ăn.
Triệu Lợi Binh nhìn mà nhịn không được thổn thức không thôi.
Thời buổi này, ngay cả thú biến dị cũng biết được kính già yêu trẻ.
Quân y thấy thế, ngược lại lộ ra một nụ cười: "Càng ở cùng chúng nó lâu, là có thể nhận ra chúng nó rất tốt."
Triệu Lợi Binh thể nghiệm sâu sắc.
"Cho nên ta nhất định sẽ theo sát phía sau nguyên soái, cùng nhau nỗ lực vì tương lai của thú biến dị, tuyệt đối không để một mình nguyên soái gánh vác nặng nề đi trước." Quân y nhìn Triệu Lợi Binh nói: "Trước kia chỉ có ngươi trợ giúp nguyên soái chăm sóc đám thú biến dị, nhất định rất vất vả nhỉ? Thay đổi hiện trạng của chúng nó đúng là rất khó, nhưng chúng ta đều phải nỗ lực cùng phụ tá nguyên soái, dù sao....hắn mới là người mệt nhất."
Xiên nướng trong tay Triệu Lợi Binh lập tức rơi xuống mặt đất, vẻ mặt đầy khiếp sợ: "Ngươi......ngươi vừa nói cái gì?"
Sao anh cảm giác mỗi một từ đều nghe hiểu, nhưng kết hợp lại với nhau thì nghe không hiểu là có ý gì.
Quân y cho rằng Triệu Lợi Binh không muốn bại lộ, liền thấu hiểu nói: "Ta hiểu, hiện tại mọi người đều rất chán ghét thú biến dị, chúng ta tự nhiên phải che giấu tung tích âm thầm hành sự mới được."
Triệu Lợi Binh: Càng, càng nghe không hiểu.
Quân y thấy thế, dứt khoát trực tiếp nói ra tất cả mọi việc, cuối cùng vỗ vỗ bả vài Triệu Lợi Binh: "Người anh em, ngươi còn cứ tiếp tục giả ngu như vậy thật sự có hơi quá đáng."
Cậu đã đào tim đào phổi ra như thế rồi mà.
Triệu Lợi Binh cuối cùng hiểu được mọi chuyện há hốc miệng, vẻ mặt không thể tin nổi.
Thì ra......thì ra nguyên soái làm tất cả những việc này, là để cứu vớt đám thú biến dị.
Anh không dám nghĩ tới chuyện này nếu lộ ra, sẽ gây chấn động lớn thế nào ở tinh tế, nhưng nguyên soái vẫn làm như vậy, để thay đổi tương lai của thú biến dị, để dành lấy tự do cho thú biến dị, hắn vẫn luôn nỗ lực phấn đấu, nặng nề cất bước.
Thật đáng giận là mình hiện tại mới nhận ra.
Triệu Lợi Binh xoa xoa đầu sói bạc, giọng nói tràn ngập sùng kính: "Nguyên soái hắn.....thật đúng là một người vĩ đại."
Quân y thầm chấp nhận gật gật đầu.
Hai tên u mê lập tức đạt được nhất trí, quyết định nhất định phải trợ giúp nguyên soái thực hiện mộng tưởng của hắn!
Sau một thân cây khá kín đáo, người đàn ông vĩ đại Otis mặt vô biểu tình siết chặt nắm tay, cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Hắn —— không hề muốn bị đặt vào những mục tiêu bị thổi phồng này.
Hắn chỉ muốn yên ổn kiếm tiền, nuôi cục cưng nhỏ —— cùng với bạn bè mà cục cưng nhỏ yêu thích mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT