Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Sói bạc chậm rãi đi về phía trước, con ngươi hung tàn giờ phút này chợt biến mất gần như không còn, chỉ còn lại hoảng hốt mê mang mờ mịt.

Mỗi một bước đi của nó, như dùng hết sức lực toàn thân, cũng dùng hết tất cả dũng khí.

Tận khi nó thấy một tảng đá lớn cách đó không xa.

Sững sờ đứng yên.

Hoàn toàn trùng hợp với tảng đá mà mẹ thường thích ngồi trong trí nhớ, không sai chút nào.

Nó còn nhớ mẹ luôn nhìn xuống dưới chân núi, như đang chờ đợi ai.

Khi đó nó luôn quấn lấy mẹ, hỏi mẹ đang đợi ai?

Mẹ nó nói mẹ đang đợi một ấu tể nhân loại trở về.

Nhần loại à.......

Đến bây giờ, nó cũng không hiểu vì sao mẹ lại muốn thân cận nhân loại.

Nó chỉ biết mẹ bị nhân loại giết chết.

Ánh mắt sói bạc dần dần lạnh băng.....

Triệu Lợi Binh cẩn thận đi qua, sói bạc chợt quay đầu, lạnh lẽo trong đáy mắt khiến người cựu chiến binh từng trải cũng không khỏi ngẩn người......

Sói bạc thấp giọng gào rống, giống như bị cái gì kích thích, con người dựng đứng nhìn chằm chằm Triệu Lợi Binh, sau đó chậm rãi lui về phía sau, cuối cùng biến mất trong thế giới băng tuyết, không thấy bóng dáng.

Triệu Lợi Binh mấp máy môi, cười khổ không thôi, đáy mắt cuối cùng vẫn không nhịn được hiện lên một tia mất mát.

Anh cho rằng sói bạc sẽ rất thích thế giới băng tuyết, cho nên mới dựa theo trí nhớ của mình trùng kiến một nơi giống y như đúc với núi tuyết.

Cũng không biết vì sao, hết thảy đều không phát triển theo hướng anh suy nghĩ.

Thậm chí biểu hiện của sói bạc càng khiến anh có chút lo lắng mơ hồ.

Quý Vô Tu cứ cảm thấy ánh mắt của sói bạc có chút không đúng, y lập tức bỏ lại hai người Otis, nhanh chóng lần theo dấu chân trên tuyết đuổi theo.

Trong thế giới băng tuyết thường xuyên có gió thổi mạnh, đại tuyêt bay tán loạn cơ hồ không thấy rõ cảnh vật phía trước.

Cho dù Quý Vô Tu có được da lông thật dày, nhưng vẫn có chút không chịu nổi, bắt đầu run bần bật, nhưng y vẫn không từ bỏ, không ngừng tìm kiếm tung tích sói bạc.

Nhưng gió tuyết thật sự quá lớn, lập tức che mất toàn bộ dấu chân của sói bạc.

Bờ tuyết trắng xóa mênh mông vô bờ, sinh vật đen trắng thoạt nhìn cực kỳ nổi bật, nó lẻ loi đứng ở nơi đó, tùy ý gió tuyết bao trùm lên người, hai mắt tràn đầy mờ mịt.

Otis nhìn lướt qua màn hình, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Hắn hơi nhíu mày, đứng dậy nói với Triệu Lợi Binh: "Ta đi qua một chuyến."

Triệu Lợi Binh trở nên vội vàng: "Nguyên soái, vậy ta đi theo ngài......"

"Ngươi cứ ở đây quan sát màn hình, nếu phát hiện sói bạc thì lập tức nói cho ta." Otis bình tĩnh nói, lại mang theo một cỗ chân thật đáng tin.

Triệu Lợi Binh mặt đơ ra, theo bản năng cúi chào, khí phách nói: "Vâng!"

************

Bước vào thế giới tuyết, Otis kích phát dị năng, từng đợt tinh thần lực vô hình khuếch tán ra xung quanh, bao bọc lấy hắn, cho dù gió tuyết có lớn, cũng vẫn không có bông tuyết rơi xuống đầu vai hắn.

Hắn đi chưa được bao lâu, liền thấy được cục bông vô cùng nổi bật kia, thế giới tuyết rộng lớn cơ hồ không nhìn thấy điểm cuối, càng khiến nó trở nên nhỏ bé, bóng dáng thoạt nhìn hơi mang theo chút đáng thương.

Otis chậm rãi tiến lên......

*******

Quý Vô Tu nhìn xung quanh, có chút khóc không ra nước mắt.

Y hiện tại xem như hoàn toàn lạc đường.

Đúng lúc này, tuyết trên đỉnh đầu đột nhiên biến mất.

Quý Vô Tu ngẩn người, làm như phát hiện ra điều gì quay đầu, không khỏi ngẩn ra.

Người đàn ông mặc quân trang tỉ mỉ, mặt mày lãnh đạm nghiêm túc không biết xuất hiện ở đây từ lúc nào, dùng dị năng che đi tuyết trên đỉnh đầu......

Quý Vô Tu lập tức liền trợn tròn mắt.

Người này tới đây khi nào?

Otis bình tĩnh nhìn cục bông, mặt vô biểu tình.

—— Thật ngốc.

Một con thú biến dị thế mà lại lạc đường.

Quý Vô Tu run run tuyết trên người đi, tiềm thức ôm lấy chân Otis, hi vọng đối phương có thể mang mình ra ngoài, y sợ mình cứ tiếp tục ngốc ở nơi này, sớm muộn cũng sẽ biến thành que kem.

Thật sự quá.......quá lạnh.

Quý Vô Tu nhịn không được đánh cái hắt xì, lông trên người cũng rung rung theo, hít hít cái mũi tỏ vẻ ủy khuất vô cùng.

Otis: "......"

[Tinh! Ngài hắt xì khiến nhân loại trước mắt cảm thấy sung sướng, nội tâm hoạt động không rõ, ngài thành công đạt được +233 điểm bán manh.]

Quý Vô Tu: "......"

Không có bất cứ từ ngữ nào có thể miêu tả cảm giác của y giờ phút này.

Đúng lúc này quang não đột nhiên truyền tới tiếng nhắc nhở, Otis nhìn lướt qua, là Triệu Lợi Binh gửi tới vị trí của sói bạc, hắn lạnh nhạt rút chân về, tránh khỏi Quý Vô Tu rồi đi về phía trước vài bước, lạnh lùng nói: "Mau đi cùng."

Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, rất muốn nói cho vị nguyên soái này, thân là một con thú biến dị tuy thông minh hơn động vật bình thường, nhưng điều này không đại biểu cho việc có thể hiểu ngôn ngữ của nhân loại.

Quý Vô Tu tuy rất muốn theo sau, lại sợ bại lộ ra bí mật mình có thể nghe hiểu, liền tính toán chờ Otis đi xa một chút, y lại giả vờ sợ hãi bị bỏ lại mà theo sau.

Hết thảy đều có vẻ hợp tình hợp lý, nói có sách mách có chứng.

Nhưng chưa chờ cái kế hoạch này thực thi, Otis vẻ mặt lãnh đạm quay trở lại, hắn nhấc lên cục bông bên chân, phủi phủi tàn tuyết dính trên lông: "Đi thôi."

Quý Vô Tu: "......"

Y còn chút tôn nghiêm nào nữa không?

Quý Vô Tu giật giật chân, tỏ ý kháng nghị.

Vẻ mặt Otis không đổi, giống như không để kháng nghị của Quý Vô Tu vào trong mắt.

Tận đến khi động tác lắc lư của Quý Vô Tu hơi kịch liệt, Otis mới dùng ánh mắt vô cùng lạnh lùng liếc qua, lập tức khiến Quý Vô Tu sợ tới mức không dám nhúc nhích, sợ khiến vị nguyên soái này tức giận ném mình lại ở chỗ này không quan tâm.

Trời lạnh như này, là một con gấu trúc được nuông chiều từ bé, sao có thể chịu nổi.

Đi được một lát, Otis ném Quý Vô Tu xuống, tuyết đọng cơ hồ dày đến cẳng chân, Quý Vô Tu không hề đề phòng bị ném xuống, lập tức rơi vào hầm tuyết, hơn nửa thân thể lập tức biến mất.

Otis nhịn không được lặng lẽ cong môi, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giống như không hề cảm thấy buồn cười một chút nào.

Nhưng Quý Vô Tu lại tức đến mức muốn đánh chết cái tên nguyên soái này.

Vì y vừa nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở.

[Tinh! Bộ dáng ngài ngã vào tuyết đầy chật vật khiến nhân loại này sung sướng, lập tức sinh ra ý nghĩ 'Thật muốn thêm một lần nữa', chúc mừng ngài đạt được +233 điểm bán manh.]

Quý Vô Tu phẫn nộ trong lòng, lông đều nổ tung.

Y hận bản thân hiện tại mới phát hiện người này mặt ngoài nhìn thì nghiêm túc, kỳ thực....gian tà không chịu nổi.

Đột nhiên, hình như Otis nhận ra điều gì, ý cười biến mất, ánh mắt bình tĩnh nhìn cách đó không xa, đột nhiên, hắn lập tức nhấc Quý Vô Tu lên, bước nhanh tới.....

Tự nhiên Quý Vô Tu không muốn, điên cuồng giãy giụa kịch liệt, tay chân nhỏ mập mạp không ngừng vùng vẫy, vụng về lại bụ bẫm, tức không chịu nổi gào lên: "A ô!"

Nhưng bộ dáng này lại lần nữa khiến Otis sung sướng, nhưng trên mặt lại lạnh rớt băng, giọng nói mang theo uy hiếp: "Lộn xộn liền ném ngươi xuống."

Quý Vô Tu lập tức không dám giãy giụa nữa, sợ đối phương ném mình xuống, lại cho mình một cái 233 chế nhạo, y tự nhiên rũ chân nhỏ, nghiêng đầu nhìn Otis, đôi mắt nhỏ tràn đầy yên tĩnh.

Otis giật giật khóe miệng, không để ý tới cục bông kỳ quái này nữa.

Đi chưa bao lâu, ánh mắt Otis khẽ nhúc nhích, mở quang não ra, nói: "Ở đây?"

Phía đối diện rất nhanh truyền tới giọng nói của Triệu Lợi Binh: "Đúng vậy, nguyên soái, sói bạc ở phía sau tảng đá kia."

Quý Vô Tu vừa nghe, lập tức ngẩng đầu, không ngừng giãy giụa muốn đi xuống.

Otis hơi hơi gợi lên khóe môi, quăng cục bông đi, cuối cùng rơi xuống đất, hiện ra hình chữ đại (大) chìm trong tuyết.

Quý Vô Tu vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: "......"

Y rốt cục đã tạo cái nghiệt gì.

Nếu không phải vì ở đây tuyết rất dày, bị ném vào không hề đau một chút nào, thì y nhất định sẽ trở mặt với kim chủ ba ba!

Hệ thống nhịn không được ở bên cạnh nói: [Ký chủ, khi người này ném ngài đi có nắm giữ một chút kỹ xảo, cho nên cho dù hắn ném ngài trên mặt đất cũng có thể bảo đảm ngài không bị đau cũng sẽ không bị thương.]

Quý Vô Tu yên lặng bò dậy, chụp phủi mặt đầy tuyết, bĩu môi, vẫn không muốn tha thứ vị kim chủ ba ba có sở thích ác ôn kia.

Quý Vô Tu vỗ vỗ mông bò dậy, chuẩn bị đi tìm sói bạc, còn cái gọi là kim chủ ba ba, sớm bị y vứt ra sau đầu.

Otis mở ra quang não, nói với Triệu Lợi Binh: "Phân phó người hầu làm chút cơm cho hai chúng nó ăn."

Triệu Lợi Binh lên tiếng, lập tức bắt đầu công việc bận rộn lu bù.

Sau khi nhìn thấy cục bông tiến vào, Otis lúc này mới thu lại ánh mắt xuống núi.

Đi qua con đường đầy tuyết này, liền có thể nhìn thấy chỗ sâu nhất có cái cửa động, Quý Vô Tu chần chừ đi vào: "A ô?"

—— Ngươi có ở đây không?

Tiếng kêu non nớt quanh quẩn ở trong sơn động, truyền ra hồi âm, cửa động đen nhánh thoạt nhìn có chút rùng mình, nhưng nghĩ tới sói bạc, Quý Vô Tu chỉ có thể chịu đựng khó chịu tiếp tục đi lên phía trước.....

Sói bạc rúc ở trong góc, thân thể cao lớn cơ hồ sắp co thành quả bóng, thoạt nhìn có chút chua xót.

Quý Vô Tu cất nhẹ bước chân đi qua, cuối cùng dựa vào bên người sói bạc ngồi xuống, y không nói gì, cứ an tĩnh như vậy làm bạn sói bạc.

Kỳ thực thú biến dị cũng không khác mấy với nhân loại, cũng có tình cảm phong phú, cho nên Quý Vô Tu cảm thấy đối với sói bạc mà nói, giờ phút này quá nhiều an ủi thường thường không có tác dụng gì, thậm chí có thể sẽ trở thành gánh nặng.

Chi bằng cho đối phương một thời gian yên tĩnh để giảm xóc.

Qua một hồi, sói bạc mới giật giật thân thể, nó thấp thấp rũ đầu, ô ô nói: "Ngao ô......"

—— Ta nhớ mẹ......

Quý Vô Tu sớm đã muốn hỏi sói bạc về chuyện sói mẹ, nhưng lại sợ chạm tới nơi bí ẩn trong lòng của sói bạc, cho nên vẫn luôn cố tình tránh điều này đi.

Mà nhìn sói bạc tựa hồ muốn mở lòng, đem đoạn chuyện xưa này kể ra, y chỉ cần làm một người nghe tốt, lẳng lặng nghe là đủ rồi.

Trong tiếng kêu khàn khàn ngao ngao của sói bạc, đem ký ức phủ bụi 10 năm, bày ra cho Quý Vô Tu xem, đó là một câu chuyện xưa tràn ngập huyết tinh cùng bi thương.

Quý Vô Tu nhìn bộ dáng khổ sở tới mức sắp khóc của sói bạc, trong lòng bị chấn động vô cùng.

Mười năm trước.

Sói tuyệt mang thai sói bạc được mấy tháng, sinh sống ở trong vùng tuyết vực kia, người ở đây rất ít đến, có lẽ một năm bên trong cũng không thấy có nhân loại xuất hiện.

Nhưng một năm kia, sói mẹ cứu một ấu tể nhân loại.

Từ đó rước tới mầm tai họa.

Việc ấu tể nhân loại kéo thân thể bị thương lên núi, đã từng bị vài người dưới chân núi nhìn thấy, bọn họ cho rằng ấu tể kia có thể sẽ chết ở nơi đó.

Nhưng ba tháng sau, ấu tể nhân loại hồi phục thương thế, hơn nữa mang theo rất nhiều da thú xuống núi.

Mấy người kia nhận ra trên núi có lẽ có thú biến dị lương thiện tồn tại, bọn họ động tâm tư, muốn lợi dụng điểm này bắt lấy đầu thú biến dị kia.

Vì thế rất nhanh, bọn họ nói chuyện này cho lão đại của mình, một người thợ săn bắt thú cấp 2.

Thực mau, bọn họ bắt tới một đứa bé sinh sống ở xóm nghèo.

Mới chỉ 4 tuổi, thân thể gầy nhỏ với cái đầu to bất thường, ánh mắt hoảng loạn.

Đứa bé trong trạng thái đói khát, cứ như vậy bị ném lên núi tuyết.

Quần áo mỏng manh cũ nát vô cùng, không thể chịu được giá lạnh.

Ngay sau đó, đứa bé nhịn không được bắt đầu gào khóc.

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc cực kỳ yếu ớt của đứa bé dần dần giảm dần, như thể không thể kiên trì được nữa.

Sói bạc nói, khi đó sói tuyết cho rằng nhân loại đều là người tốt, nó không đành lòng để ấu tể nhân loại ở trong băng thiên tuyết địa bị động chết, càng không hiểu nhân loại ẩn núp ở bên kia, vì sao không đi cứu đứa bé.

Ngay cả thú biến dị, cho dù cực kỳ thù hận một con thú biến dị khác, nhưng lại chưa bao giờ thấy một ấu tể sắp chết mà không cứu.

Cuối cùng, sói tuyết lương thiện trả giá đại giới.

Nó vốn dĩ đã mang thai sói con lúc ấy sắp chào đời, thân thể và dị năng sớm bị hao tổn hơn nửa, hơn nữa lúc ấy không hề phòng bị, cứ như vậy dễ dàng bị trúng chiêu.

Khi đó sói tuyết có chút bất an, lại không giãy giụa, cũng không thương tổn bất cứ nhân loại nào.

Nhưng đám kia người bắt đầu sợ hãi.

Bởi vì này đầu sói tuyết này thế mà là cấp 3, để đề phòng sói tuyệt chạy trốn, bọn họ tiến hành tra tấn cực kỳ tàn ác với sói tuyết, tận đến khi bọn họ phát hiện sói tuyết hình như đang mang thai, lúc này mới dừng lại tra tấn.

Nếu bắt được thú biến dị, như vậy đứa trẻ nhân loại kia cũng không còn tác dụng nữa.

Bọn họ giết chết đứa bé đang kề cận tử vong, đút cho chó bên chân ăn.

Máu nhuộm đỏ nền tuyết, sói tuyết cũng chợt nhận ra điều gì, thì ra nhân loại cũng không phải thứ tốt gì.

Bọn họ thế mà lại giết chết ấu tể đồng loại.

Một chút thiện lương cuối cùng của nó, cuối cùng biến mất hầu như không còn.

Cũng may cuối cùng sói tuyết cũng trốn thoát, nó lần đầu tiên giết chết tất cả nhân loại, vùi lấp bọn họ trong băng thiên tuyết địa.

Chính trong thời điểm đó, sói bạc ra đời.

Khi đó, sói tuyết dặn dò vô số lần sói bạc mới sinh ra không bao lâu, đừng tin tưởng nhân loại, nhưng nó lại vẫn đang chờ đợi một ấu tể nhân loại trở về.

Nhưng ấu tể nhân loại kia, từ trước tới nay đều chưa từng trở về.

Vốn sói tuyết có thể mang sói bạc rời khỏi nơi này, bởi vì từ khi nó giết chết những nhân loại kia, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu lên núi bắt giữ nó.

Nhưng chỉ vì chờ đợi ấu tể nhân loại kia trở về, nó vẫn cứ đợi mãi, cuối cùng chờ tới nhân loại càng cường đại hơn.

Sói tuyết đã chết.

Sói bạc cũng cứ như vậy bị bắt, bị nuôi thành đấu thú, tận đến ba năm trước nó đấu thú thất bại, bị nhân loại vứt bỏ ném vào hội hắc xà, từ đó trở thành công cụ bị tra tấn, cứ như vậy khó khăn vượt qua ba năm.

Đây là toàn bộ chuyện xưa.

Nhưng chuyện chưa của sói bạc như một chiếc khăn ướt, dùng sức nắm chặt liền có thể nặn ra huyết lệ, nhìn thấy ghê người.

Quý Vô Tu rất muốn nói điều gì đó, nhưng đối mặt với chuyện xưa nặng nề này, mặc kệ nói điều gì cũng đều có vẻ không có giá trị.

Hồi lâu sau, sói bạc mới bình ổn lại, Quý Vô Tu dựa sát vào người nó, đem độ ấm trên người mình chuyển qua cho nó.

Không biết qua bao lâu, Quý Vô Tu dần dần lâm vào ngủ say.

Hai tròng mắt sói bạc sâu kín lục quang trong bóng đêm, nhưng khi nó nhìn đồ xấu xí bên người, lại đem cái đuôi nhẹ nhàng đặt lên người đồ xấu xí, lúc này mới nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Thời gian thực mau tới buổi chiều, gió tuyết cũng ở ngay lúc này dừng lại, núi tuyết trở nên sạch sẽ thuần túy, xa xa nhìn lại liền cảm giác nơi này đẹp giống như tiên cảnh.

Quý Vô Tu giãy giụa tỉnh lại, cẩn thận liếc nhìn sói bạc một cái, sau khi xác định đối phương không có chuyện gì, y hơi hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuẩn bị mang theo sói bạc xuống núi ăn cơm.

Tuy sói bạc từng sinh sống ở núi tuyết một thời gian, nhưng đó dù sao cũng là lúc còn nhỏ, nó đối với việc tiến hành săn thú ở núi tuyết vẫn cực kỳ xa lạ.

Sói bạc lắc đầu, rất kiên định ngao ngao kêu: "Ngao ô!"

—— Tuyệt đối không ăn đồ vật nhân loại đưa!

Quý Vô Tu nghĩ nghĩ, lại kiến nghị nói: "A ô?"

—— Ta nhìn thấy một nơi khác có con thở, hay là bắt thỏ ăn?

Sói bạc im lặng hồi lâu, nhìn quanh bốn phía, rất là uể oải cúi đầu: "Ngao!"

Quý Vô Tu sáng sớm liền phát hiện bản thân là một tên mù đường, từ trước đến nay đều không phân rõ đông tây nam bắc, cũng may sói bạc nhớ rõ đường xuống núi, đi được khoảng 10 phút liền tới cửa ra của núi tuyết.

Chỉ cần từ đây đi ra ngoài, liền sẽ hoàn toàn rời khỏi khu vực mô phỏng hoàn cảnh núi tuyết.

Mà ở cửa, Otis đang đứng ở nơi đó, nhìn nhau với Quý Vô Tu từ xa, vẻ mặt trước sau như một lạnh lùng.

Quý Vô Tu hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Otis, quay đầu liền muốn nhào vào lòng ngực Triệu Lợi Binh đòi ăn, nhưng giây tiếp theo, y như nhớ ra điều gì, cực kỳ gian nan dời đi tầm mắt từ trên người Triệu Lợi Binh, thúc giục sói bạc cùng nhau rời đi.

Sói bạc dường như đã trải qua kích thích vừa rồi, thù hận đối với nhân loại càng thêm nghiêm trọng.

Nhưng ở đây cũng chỉ có hai người.

Otis nhìn như không thấy sự uy hiếp của sói bạc, ngược lại nhìn chằm chằm kia quả cầu lông đen trắng kia, trong mắt lập lòe những tia sáng không rõ nghĩa.

Sói bạc lập tức vung móng vuốt, nhe răng trợn mắt, đồng thời lấy tư thế bảo hộ gắt gao che chở Quý Vô Tu ở sau người, dáng vẻ cực kỳ hung ác.

Nếu là bị những người khác nhìn đến, tất nhiên sẽ hoảng sợ không thôi.

Nhưng Triệu Lợi Binh không biết tại sao trong lòng bỗng nhiên mềm mại như bông.

Nếu......sói tuyết có con, có lẽ sẽ giống con sói này, lông trên người toàn một màu trắng tinh, xinh đẹp như tinh linh trong tuyết, nhưng lại hung tàn không ai dám tới gần như vậy.

Quý Vô Tu sợ hãi nguyên soái sẽ tức giận rồi quay đầu đánh cho sói bạc một trận thì thôi.

Phải biết rằng sói bạc hiện tại cũng không thể chịu thêm bất cứ kích thích nào nữa, y lập tức túm lấy sói bạc vội vàng rời đi, mặc kệ tầm mắt đang nhìn chằm chằm vào y không bỏ ở phía sau......

Quý Vô Tu đi vào khu mô phỏng rừng rậm, xác định Otis không đi theo tới đây mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó y xung phong nhận việt quyết định đi bắt thỏ cho sói bạc ăn.

Sói bạc dùng ánh mắt hoài nghi trên dưới đánh giá đồ xấu xí, nghi ngờ nói: "Ngao?"

Quý Vô Tu bị nghi ngờ cũng không tức giận, nói sói bạc cứ ở yên chỗ này nghỉ ngơi, lập tức liền tìm kiếm dấu vết thỏ ở những nơi có nhiều bãi cỏ.

Y cũng không tin ngay cả một con thỏ cũng không bắt được.

Trên thực tế ——y thật đúng là không bắt được.

Quý Vô Tu cảm thấy nếu giờ phút này mình là hình thái con người, nhất định đã mồ hôi đầy đầu.

Trước kia y thường xuyên nhìn báo đen dễ như trở bàn tay liền bắt được thỏ, một kích mất mạng.

Nhưng khi đến lượt mình thì, điều này lại trở nên khó khăn như vậy.

Quý Vô Tu thở dài một hơi, quyết định tiếp thu khuyết điểm bản thân không am hiểu săn thú.

Y chỉ thích hợp ngồi ở chỗ kia bán cái manh, rắc thính gì đó.

Sói bạc ở bên cạnh âm thầm chế nhạo, nó đã sớm biết đồ xấu xí không bắt được, ngay sau đó nó lập tức bò dậy, trung khí mười phần nói: "Ngao!"

—— Ta bắt thỏ ngao!

Quý Vô Tu không nói gì, tiếp tục đắm chìm trong uể oải.

Chưa qua bao lâu, sói bạc liền ngậm con thỏ trở về, ném ở trước mặt Quý Vô Tu, nỗ lực duy trì vẻ mặt rụt rè rồi lại hỗn loạn ngạo kiều, dùng móng vuốt đẩy đẩy: "Ngao!"

——Đồ xấu xí, cho ngươi ăn!

Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, tỏ vẻ không ăn.

Tự nhiên sói bạc không đồng ý, vội vàng thúc giục Quý Vô Tu nhanh chóng ăn: "Ngao......"

——Không ăn sẽ đói chết......

Quý Vô Tu thật cẩn thận nhìn mắt sói bạc, nói: "A ô......"

—— Muốn ăn thịt nhân loại làm cơ......

Sói bạc lập tức im lặng, ánh mắt giật giật, không khỏi ảo tưởng nếu đem con thỏ này giao cho nhân loại xử lý, như vậy sẽ ăn ngon biết nhường nào.

Sói bạc nuốt nuốt nước miếng, nỗ lực duy trì vẻ mặt khinh thường, khẩu thị tâm phi nói: "Ngao!"

—— Nhân loại làm thịt rất khó ăn!

Quý Vô Tu yên lặng nhìn sói bạc, tận đến khi sói bạc chột dạ quay đầu đi, lỗ tai đỏ lên.

**********

"Sao lại thế này?" Trở về, Otis nhìn chằm chằm vào hình ảnh được camera quay lại, cau mày.

Trên màn hình, quả cầu lông bụ bẫm màu đen trắng giống như con người, nhìn con thỏ xoa xoa bụng không ngừng thở dài, thoạt nhìn có vẻ rất đói bụng.

Mà sói bạc đang vẻ mặt thống khổ ăn một con thỏ khác, thoạt nhìn rất đầy miễn cưỡng.

Triệu Lợi Binh lập tức dở khóc dở cười, nói với Otis: "Nguyên soái, hai con thú biến dị kia có thể là muốn ăn đồ ăn ta làm."

Có thể là muốn ăn đồ ăn ta làm.

Ăn đồ ăn ta làm.

Đồ ăn.

Otis lập tức trở nên khó chịu, nhưng trên mặt lại bình tĩnh nói: "Ồ?

Triệu Lợi Binh không nhận ra có gì đó không ổn, chỉ vào Quý Vô Tu trong màn hình nói: "Đặc biệt là nó, chưa bao giờ ăn thịt sống, chỉ ăn đồ ăn chín."

Otis vẻ mặt như đang suy tư điều gì.......

Sau khi nói xong Triệu Lợi Binh thở dài: "Nhưng con sói kia, tính cảnh giác với loài người quá cao, căn bản không tiếp thu đồ ăn ta đưa."

Trong đầu Otis vẫn luôn quanh quẩn lời Triệu Lợi Binh nói, lập tức đứng lên, nói với Triệu Lợi Binh: "Đi kiếm ít thịt sống lại đây."

Triệu Lợi Binh không hỏi vì sao, trực tiếp chuẩn bị tốt mấy thứ này, sau đó trở về hỏi: "Nguyên soái, sau đó thì sao?"

Otis mặt lạnh lùng nói: "Đi nấu cơm dã ngoại." Nói rồi chỉ vị trí Quý Vô Tu: "Liền ở chỗ này."

Triệu Lợi Binh: "......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play