Tác giả: Hữu MặcEdit: BilunQuý Vô Tu mặt vô biểu tình, trong lòng không hề dao động, thậm chí còn có chút muốn rít gào.
Vì trong cái thùng này thế mà lại là thịt sống được xử lý sẵn, bên trên còn cố ý xối một chút máu, tựa hồ để thú biến dị cảm thấy hương vị càng tươi ngon.
Nhưng đối với Quý Vô Tu mà nói, nhìn qua đống thịt này càng khiến y buồn nôn.
Rốt cục là ai quy định thú biến dị thích ăn thịt sống?
Nếu các thú biến dị có thể được ăn thịt chín, chắc chắn chúng nó cũng sẽ yêu thích mỹ vị này.
***********
Triệu Lợi Binh vẻ mặt phức tạp nhìn sói bạc, tâm tình vẫn thật lâu không thể bình tĩnh.
Sói bạc không hề thấy hứng thú với nhân loại này một chút nào, nó rống vài tiếng với Quý Vô Tu, thúc giục y mau chạy đi theo nó, rời xa nhân loại nguy hiểm này.
Quý Vô Tu bò dậy, đem thùng trả lại Triệu Lợi Binh.
Triệu Lợi Binh theo bản năng hô: "Khoan đã."
Quý Vô Tu yên lặng ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
Triệu Lợi Binh biết thú biến dị rất thông minh, dù cho bọn chúng không thể nghe hiểu ngôn ngữ con người, nhưng ít ra chúng nó có thể cảm giác được nhân loại thiện ác.
Giống như đầu thú biến dị trước mặt này, thoạt nhìn vô cùng ôn hòa và hiền lành, như vậy tính cách chắc cũng không tồi.
Triệu Lợi Binh thử lấy ra một miếng thịt đặt trước mặt cục bông đen trắng kia.
Đối với điều này, Quý Vô Tu thực quyết đoán tránh khỏi miếng thịt.
Vì thế Triệu Lợi Binh đem ánh mắt chuyển hướng sang đầu sói bạc kia, đem thùng đẩy qua đó.
Sói bạc thờ ơ lạnh nhạt, hờ hững.
Dù nó có đói chết, chết ở nơi này, từ nơi này chết đi, nó cũng tuyệt đối không ăn thịt do nhân loại cho dù chỉ một chút.
Triệu Lợi Binh có chút bất đắc dĩ, nhưng trên mặt không nhìn ra chút thất vọng nào, ngược lại anh đã sớm nhận ra hai con thú biến dị này.....căn bản sẽ không ăn.
Bởi vì thú biến dị từ trước tới nay luôn luôn tràn ngập tính cảnh giác với nhân loại, chúng nó sẽ không tiếp nhận đồ ăn do nhân loại cho.
Rơi vào đường cùng, Triệu Lợi Binh xách thùng trở về, chuẩn bị đuổi đám chim trong hồ tới một chỗ khác, để tránh cho hai đầu thú biến dị kia đi tàn hại.
Hơn nữa nơi này đã không có đồ ăn, hai đầu thú biến dị kia chỉ sợ cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Nhưng sự thật chứng minh, Triệu Lợi Binh quá ngây thơ rồi, cũng quá coi thường hai đầu thú biến dị kia.
Sau khi đuổi chim tới một nơi khác, Triệu Lợi Binh không ngừng nghỉ bắt đầu tiến hành làm việc, chờ tới khi tất cả cây cối đều được bón phân tưới nước, mới mau chóng mở quang não ra tìm kiếm ở các góc, xem hai đầu thú biến dị kia ở đâu.
Rất nhanh, Triệu Lợi Binh tìm thấy hai đầu thú biến dị kia ở khu A4.
Một màn tiếp theo, hoàn toàn khiến Triệu Lợi Binh tái mặt giật giật khóe miệng.
************
Qua một ngày, cũng đủ cho Quý Vô Tu tìm tòi xong địa hình xung quanh, nơi này phần lớn đều là thảm thực vật hoa tươi, rất ít cây ăn trái gì đó.
Mà sói bạc thì đang lạnh lùng nhìn Quý Vô Tu, vô cùng tức giận.
Quý Vô Tu có chút chột dạ, nhưng y vẫn nỗ lực nói: "A ô."
—— Đừng vội, ta nhất định có cách tìm được đồ ăn.
Sói bạc không nói lời nào, đem chim bắt được hôm nay đưa tới trước mặt Quý Vô Tu, gầm gừ nói: "Ngao ô."
—— Cho ngươi ăn.
Ánh mắt kia vừa chấp nhất vừa kiên định, giống như không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Quý Vô Tu có thể làm gì bây giờ, y cũng rất bất đắc dĩ.
Trước mắt thứ chúng nó có thể ăn, chỉ còn lại đám chim này, bởi vì đám chim bên hồ đã bị nhân loại kia đuổi sang nơi khác, nơi này ngoài bướm và côn trùng ra, cũng chẳng thấy có loài động vật nào khác ngoài chim.
Ban đầu sói bạc lựa chọn ẩn núp ở nơi tối tăm, thờ ơ lạnh nhạt nhìn nhần loại kia mỗi khi vồ chim đều bị vồ hụt.
Cuối cùng, sói bạc phát ra tiếng cười nhạo khinh thường.
Quý Vô Tu ở bên cạnh nhìn, cảm thấy có gì đó sai sai.
Mục đích của người này, tựa hồ không phải bắt chim, mà giống như —— xua đuổi chúng nó?
Cuối cùng, khi chim trong hồ dần dần giảm bớt, sói bạc mới nhận ra cái nhân loại mỗi lần đều vồ hụt chim này, cũng không phải kẻ ngốc.
Ngược lại, nhân loại này vừa đê tiện lại vừa vô sỉ.
Sói bạc tức đến mức thiếu chút nữa lao ra hạ gục Triệu Lợi Binh rồi hung hăng cắn một phát.
Nói ghét nhất nhân loại cướp con mồi của mình đi.
Hồ ở đây—— kể cả những loài chim đó, sớm bị nó coi thành vật sở hữu tư nhân rồi!
Sói bạc gầm gầm gừ gừ, tròng mắt tức đến đỏ au.
Nó nhất định phải làm thịt nhân loại này.
Quý Vô Tu sợ tới mức liều mạng ôm lấy sói bạc, tứ chi cơ hồ đều quấn lấy người nó, thiếu chút nữa khiến cái eo đậu hủ của sói bị uốn cong.
Sói bạc tức giận không thôi, gầm gừ nói Quý Vô Tu mau tránh ra.
Mà Quý Vô Tu vẫn tỏ vẻ trừ khi sói bạc không công kích nhân loại kia, nếu không y vẫn sẽ quấn lấy sói bạc không bỏ.
Ánh mắt sói bạc mang theo lạnh lẽo, vẫn rất chấp nhất nhìn chằm chằm nhân loại kia, vô cùng không cam lòng gào thét:
"Ngao ô."
—— Đám chim đó, của ta.
Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, cực kỳ tàn nhẫn nói ra chân tướng: "A ô."
—— Đám chim đó, đều là của nhân loại kia.
Sói bạc sửng sốt, lập tức không cam lòng rống lên vài tiếng.
Nó sẽ không ăn những thứ của nhân loại.
Chết cũng sẽ không.
Sói bạc vô cùng quyết đoán quay đầu rời đi.
Truyện Dị GiớiQuý Vô Tu thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn may sói bạc không công kích nhân loại kia, nếu không chỉ sợ sói bạc sẽ nếm không ít đau khổ.
Đối với điều này, Quý Vô Tu không nói cho sói bạc, bởi vì y cần phải trước khi trời tối, tìm được thứ gì đó để ăn.
Nhưng vườn hoa to như này, thật sự ngoài hoa ra, không còn bất cứ thứ gì khác.
Cái từ vườn hoa này chính chính xác xác đúng như cách gọi vườn hoa của nó.
Suy nghĩ một lát, hai mắt Quý Vô Tu đột nhiên sáng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm các loại hoa cỏ đa dạng xung quanh, đột nhiên liền nghĩ ra cách.
Ba giờ sau, Quý Vô Tu cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống.
Bụng căng tròn vo.
Mà sói bạc thì vẻ mặt vừa rồi rắm vừa thống khổ ăn hoa cúc, tâm tình rất nặng nề.
Quý Vô Tu liếc nhìn sói bạc một cái, có chút buồn cười.
Triệu Lợi Binh vội vàng tới chân tay run rẩy, thiếu chút nữa tức chết.
Đám hoa cúc đó đều là anh cực cực khổ khổ bón phân tưới nước, chăm sóc vất vả mới tỉ mỉ tới bây giờ, kết quả bị hai đầu thú biến dị này phá hỏng.
Nhận ra Triệu Lợi Binh đau lòng, Quý Vô Tu lập tức quay đầu nhìn đôi mắt đang lên án, đáng thương xoa xoa bụng, giống như còn chưa ăn no.
Sói bạc thờ ơ lạnh nhạt, nhìn chằm chằm Triệu Lợi Binh.
Triệu Lợi Binh lập tức tắc nghẹn, nhớ tới hết thảy những điều này là do anh tạo nên.
Nếu không phải anh đuổi chim đi, hai đầu thú biến dị này cũng sẽ không đói tới mức ăn vụng hoa cúc, Triệu Lợi Binh thở dài một hơi, xoay người rời đi, chờ hơn 10 phút sau quay lại, thình lình xách theo mấy con gà thịt mới mua để trên mặt đất.
"Cục tác cục tác!" Đám gà thịt kêu lên hoảng sợ không ngừng vỗ cánh.
Triệu Lợi Binh sợ hai đầu thú biến dị này không ăn, lại làm bộ bản thân nhất thời sơ ý, không cẩn thận khiến mấy con gà kia chạy mất, cuối cùng khóe miệng mỉm cười thành công rút lui.
Quý Vô Tu nhìn chằm chằm đám gà thịt bước chân lộc cộc rời đi, liếc mắt nhìn sói bạc vẫn bất động như núi, buồn bực không thôi: "A ô?"
—— Ngươi không đuổi theo sao?
Sói bạc ngồi thẳng lưng, hơi hơi cúi đầu, kiên định nói: "Ngao ô."
—— Có chết cũng sẽ không ăn thịt nhân loại đứa.
Quý Vô Tu lập tức nhìn nó đầy sùng bái.
Có cốt khí!
Nhưng ngày hôm sau, Quý Vô Tu nhìn sói bạc hữu khí vô lực quỳ rạp trên mặt đất, lập tức run rẩy khóe miệng, không khỏi khuyên nhủ: "A ô."
—— Đi bắt con mồi kia đi.
Cứ tiếp tục như này, sói bạc sẽ đói đến mức chỉ còn lại bộ xương khô.
Sói bạc kiên định lắc đầu, để không bị đói chết chỉ có thể thống khổ ăn hoa cúc, cuối cùng lại nhịn không được nôn khan một trận, toàn bộ sói hoàn toàn mất đi sức sống.
Quý Vô Tu nhìn mà đau lòng không thôi.
Nhìn con sói ủ rũ trong video trên quang não, Triệu Lợi Binh nhíu mày, lo lắng không thôi.
Không thể cứ tiếp tục như vậy được.
Phải nghĩ cách để con sói kia ăn gì đó.
Nhưng đáng tiếc —— anh trầm tư suy nghĩ hồi lâu vẫn mặt ủ mày chau.
Nhưng khi ánh mắt anh lơ đãng liếc qua chân gà nướng thì........