Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Chờ tới khi ba người lấy lại tinh thần, sinh vật có thể mang tới tài phú cho bọn họ đã sớm bỏ trốn mất dạng, càng quan trọng hơn.....ba lô của ba người cũng không thấy.

Ba người không để ý rốt cục ai khiến bọn họ đầu váng mắt hoa, phản ứng đầu tiên là lần theo dấu vết đuổi theo bắt lấy sinh vật kia.

Đuổi theo mười mấy phút, bằng vào kinh nghiệm phong phú của người đàn ông áo xám, rất nhanh bọn họ đã phát hiện ra chỗ ẩn thân của sinh vật kia.

"Nó ở đằng kia!" Người đàn ông đồ đen thấy cục bông đen trắng quen thuộc, vẻ mặt không khỏi kích động, bước nhanh đuổi theo.

Quý Vô Tu có chút bất ngờ ba người này cư nhiên tìm được mình, y vội vàng lùi về phía sau vài bước, định sử dụng [Sóng âm quá mạnh không lắc lư sẽ bị ngã] thêm lần nữa.

Nơi xa, báo đen theo khí vị chạy tới lập tức rống to: "Ngao!"

—— Đồ xấu xí, ta tới cứu ngươi!

Hai mắt Quý Vô Tu sáng lên, lập tức sử dụng [Sóng âm quá mạnh không lắc lư sẽ bị ngã.

Ba người lập tức dừng lại thân thể, cảm giác đầu váng mắt hoa quen thuộc lại đánh tới, bọn họ che đầu xụi lơ trên mặt đất, hiện tại đừng nói là đuổi bắt, chỉ sợ ngay cả đứng lên cũng khó như lên trời.

Báo đen nhìn chuẩn thời cơ, lập tức sử dụng dị năng tiến hành công kích ba người.

Ba người lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, quần áo trên người bị đốt cháy hơn phân nửa, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

Báo đen đi tới cạnh Quý Vô Tu, ngửi ngửi Quý Vô Tu, xác định không có bất luận mùi máu tươi nào mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, đẩy đầu báo đen ra.

Lúc này, thời gian năm giây buff đã đến, ba người lại vẫn như cũ nằm trên mặt đất, tuy mất đi sức chiến đấu, hơn nữa bị thương, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Quý Vô Tu nhìn chăm chú vào một màn này.

Trong lòng dần dần trào ra kế hoạch to gan.

Sau đó, khi xác định ba người còn sống, Quý Vô Tu mang theo báo đen lập tức rời khỏi nơi này.

Mà ba người kia có muốn tiếp tục truy đuổi cục bông kia cũng bị thương hành động không tiện, chỉ có thể ôm hận cắn răng từ bỏ, trốn chui trốn nhủi trong rừng rậm, gian nan để sinh tồn và dưỡng thương, tận đến khi bọn họ thật khó khăn ra khỏi rừng rậm, nước mắt thiếu chút nữa rơi ra, cuối cùng cũng chạy thoát.

Quý Vô Tu mang theo báo đen về tới hốc cây, Hắc Mao Cầu vội vàng lăn tới, không ngừng kêu kỉ kỉ, trong giọng nói tràn ngập vui mừng.

Báo đen ghét bỏ Hắc Mao Cầu quá ồn ào, một móng vuốt ấn trên mặt đất, đem quả cầu lông ấn thành bánh dẹp, chà đi chà lại một cách ác liệt, đồng thời phát ra tiếng cười nhạo.

Quý Vô Tu có chút không đành lòng, muốn giải cứu quả cầu lông ra, nhưng quả cầu lông lại phát ra tiếng kêu nhộn nhạo, đắm chìm trong đó không thể tự kiềm chế.

Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, không để ý tới Hắc Mao Cầu có khuynh hướng M này nữa, mà đánh giá báo đen, không khỏi cảm khái, năng lực khôi phục của thú biến dị tựa hồ cũng quá biến thái rồi.

Mấy ngày tiếp theo, gió êm sóng lặng, mỗi lần báo đen ra ngoài săn thú cũng đều phá lệ cẩn thận, càng quan trọng hơn là nó tựa hồ ý thức được năng lực của mình không đủ, bắt đầu không ngừng luyện tập dị năng cùng với phản ứng của thân thể của bản thân.

Quý Vô Tu nhìn thực vui mừng, kế hoạch trong đầu cũng dần dần thành hình.

Y tìm báo đen, nói cho đối phương mình có một kế hoạch nhỏ.

Báo đen đối với điều này rất không hứng thú, cũng thúc giục nói: "Ngao!"

—— Đồ xấu xí, ta muốn ăn thịt!

Quý Vô Tu cho một cái tát ra, giận dữ hét: "A ô!"

—— Gọi ta lão đại!

Báo đen uể oải gật đầu, có chút không tình nguyện gầm: "Ngao."

—— Lão đại.

Sau đó, Quý Vô Tu nói ra kế hoạch của mình, sau khi nghe xong, báo đen lập tức liếm liếm khóe miệng, đáy mắt tràn ngập dã tâm cùng ý chí chiến đấu sục sôi.

Quý Vô Tu có chút kinh ngạc, nói với báo đen: "A ô?" Ngươi không sợ hãi sao?

Báo đen ném cái đuôi, một bộ lão tử trâu bò nhất.

Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, không hỏi tới vấn đề này nữa.

*****

Những ngày tiếp theo, Quý Vô Tu và hai sinh vật mỗi ngày đều đi sớm về trễ, tìm kiếm dấu vết hoạt động của con người.

Tuy mỗi lần Quý Vô Tu đều có chút lo lắng cho Hắc Mao Cầu, dù sao nó không có bất cứ sức chiến đấu nào, nhưng Hắc Mao Cầu kiêu ngạo tỏ vẻ mỗi lần bản thân đều có thể đào tẩu dưới mí mắt nhân loại, y mới hoàn toàn buông tâm.

Tuy cực kỳ khát vọng điểm bán manh, nhưng y không mong muốn Hắc Mao Cầu vì mình mà gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.

Vài ngày sau, Quý Vô Tu cho rằng tìm kiếm mù quáng như vậy thật sự là bất lợi hơn là có lợi.

Chẳng những tăng thêm tỉ lệ nguy hiểm, mà còn rất lãng phí thời gian, nếu huy động được những động vật nhỏ tới trợ giúp thì tốt rồi.

Quý Vô Tu càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này có tính khả thi rất lớn.

Thấy ký chủ nỗ lực nghĩ cách kiếm tích phân, hệ thống cũng không thể tiếp tục giả chết, liền xuất hiện nhắc nhở nói: [Thực bất hạnh nói cho ký chủ, biện pháp này của ngài rất khó thực hiện. ]

Quý Vô Tu sửng sốt, hỏi ngược lại: "Sao có thể, không phải ta có máy phiên dịch vạn năng sao?"

[Không sai, nhưng ngài đừng quên những động vật bình thường đó vẫn chưa mở linh trí, chỉ số thông minh của chúng gần như bằng 0, chi hành động bằng bản năng của chúng nó thôi.]

Quý Vô Tu nghẹn lời, chỉ có thể đem ý tưởng này tạm thời vứt ra sau đầu.

"Ngao!"

—— Lão đại!

Giọng nói của báo đen tựa hồ mang theo hưng phấn và vội vã, Quý Vô Tu vội vàng chạy tới hỏi: "A ô?"

—— Làm sao vậy?

Báo đen nhân tính hóa dùng móng vuốt chỉ chỉ phía đông nam, tần suất lắc lư cái đuôi nhanh hơn:"Ngao ngao ngao ngao!"

—— Ta nhìn thây nhân loại, ở nơi đó.

Quý Vô Tu tiếp tục hỏi: "A ô?"

—— Có mấy người?

Báo đen sửng sốt, cúi đầu nhìn móng vuốt gần như thành hình tròn, trầm mặc không thôi.

Quý Vô Tu lúc này mới ý thức được câu hỏi của mình quá mức phức tạp, cho dù báo đen có thông minh, nhưng hiện tại nó còn chưa học được tính toán.

Quý Vô Tu vội vàng đánh gãy vẻ mặt trầm tư của báo đen, thúc giục: "Trước mang ta qua đó."

Báo đen gật đầu, uyển chuyển nhẹ nhàng nện bước chạy về phía trước, thường thường nhìn ra sau, thúc giục Quý Vô Tu mau chạy theo kịp.

Quý Vô Tu vừa chạy vừa thở hồng hộc, hận không thể lườm nguýt báo đen một cái.

Chạy được một lát, báo đen lập tức phủ phục người xuống, dùng ánh mắt ý bảo Quý Vô Tu cẩn thận chút.

Quý Vô Tu cũng học theo tư thế báo đen, từ từ tiến về phía trước.

Cách đó không xa có khói bếp bay lên, loáng thoáng có thể thấy hai nhân loại đang ở nơi đó nướng thịt ăn, trò chuyện cười nói.

Quý Vô Tu ngửi ngửi mùi thịt nướng trong không khí, vẻ mặt quái dị.

Không phải là con báo này ngửi thấy mùi thịt, mới phát hiện tung tích hai nhân loại kia đấy chứ?

Báo đen nghiêm túc nhìn chằm chằm thịt nướng trong tay hai người kia __, không tự chủ hút hút nước miếng, ném cái đuôi thể hiện nôn nóng ngao ngao kêu lên, hỏi có thể lập tức tiến hành công kích hay không.

Quý Vô Tu trợn trắng mắt, không đâm thủng mục đích thực sự của báo đen.

Hắn đại khái suy đoán ra thực lự của hai người này, tựa hồ không chênh lệch mấy với ba người gặp được hôm trước, nếu là như vậy, vậy thì dễ dàng hơn rồi.

Quý Vô Tu hít sâu, ý bảo báo đen có thể bắt đầu thực thi kế hoạch.

Báo đen hưng phấn liếm miệng, thậm chí gấp không chờ nổi đẩy Quý Vô Tu ra, ngao ngao kêu.

—— Đồ xấu xí ngươi nhanh lên đi!

Quý Vô Tu trở tay liền cho báo đen một cái tát, trợn mắt tức giận nhìn.

Báo đen làm như nhớ ra điều gì, vẻ mặt cứng đờ, rồi sau đó ủ rũ cụp đuôi nhỏ giọng ngao ngao kêu.

——Lão đại ngươi nhanh lên đi.

Nói xong lại cẩn thận ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Quý Vô Tu, mang theo nôn nóng thúc giục.

—— Lại không đi nhân loại sẽ ăn hết thịt đấy.

Quý Vô Tu quả thực phục con báo đen này, cả đầu cũng chỉ có ăn.

*********

Lý Thông cùng Triệu Tư Phi làm thợ săn bắt thú đã lâu, mấy ngày trước, bọn họ dùng một số điểm tinh tế mua được một tin tức.

Đó chính là từng có ba thợ săn thú gặp được một con thú biến dị mạnh mẽ ở nơi này, nhưng vì không địch lại thú biến dị mà thương nặng, cũng may vận khí của ba người tốt mới có thể chạy ra khỏi rừng rậm, cũng đem tin tức này bán trao tay cho nơi giao dịch.

Lý Thông hai người lo lắng sẽ có càng ngày càng nhiều người biết tin tức này, liền không cả chuẩn bị trang bị liền vội vàng tới đây.

Cho dù biết thú biến dị ở nơi này cực kỳ mạnh, nhưng bọn họ không hề sợ chút nào, đầy đầu chỉ có một ý nghĩ, nếu có thể thành công bắt được nó rồi bán cho hội giao dịch, tuyệt đối có thể kiếm được không ít điểm tinh tế.

Nhưng ba ngày trôi qua, bọn họ ở chỗ này vẫn không thu hoạch được gì.

Lý Thông lòng nóng như lửa đốt: "Nếu lại tìm không thấy, nói không chừng tin tức kia rất nhanh sẽ bị rất nhiều người biết được."

Người đàn ông tên Triệu Tư Phi dáng vẻ bình thường, nhưng đôi mặt lại lộ ra vẻ tham lam khiến người khó chịu, hoàn toàn tương phản với cái tên cực kỳ ôn tồn lễ độ của gã.

Cười khà khà hai tiếng, tiếng nói mang theo khàn khàn do hút thuốc lâu ngày: "Đừng nóng vội, chúng ta ở chỗ này ba ngày cũng chưa có thể tìm được, những người khác cũng không nhất định có thể tìm được."

Lý Thông gật đầu có lệ, nhưng tâm lý vẫn lo lắng không thôi.

"Ngao —— ô!"

Nơi xa chợt vang lên một tiếng rống của con báo, cùng với một trận sấm chớp, động tĩnh vô cùng rõ ràng.

"Đi, qua đi nhìn xem, nói không chừng là động tĩnh do thú biến dị thú gây nên." Triệu Tư Phi vội vàng đứng dậy nói.

Không bao lâu, bọn họ liền theo tiếng động chạy tới, rất xa, bọn họ liền nhìn thấy một sinh vật tựa hồ như quả bóng ngã lộn té nhào chạy tới, màu lông hai màu đen trắng thoạt nhìn cực kỳ quái dị, rồi lại lộ ra dáng vẻ đáng yêu không thể tưởng tượng được.

Trong đầu hai người lập tức hiện ra một từ ngữ, đó chính là: Thật đáng yêu.

[Tinh! Dáng vẻ chạy vội cùng với lông tóc cuồng loạn của ngài khiến nhân loại trước mắt cảm thấy vô cùng đáng yêu, ngài đạt được +2 điểm bán manh.]

Bước chân của cục bông hai màu đen trắng như dừng lại, thiếu chút nữa lảo đảo té ngã.

Tiếng lòng của hai người: Thoạt nhìn càng đáng yêu.

Nhưng rất nhanh, hai người lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt cảnh giác.

Bởi vì cục bông 'đáng yêu' kia đang bị một con báo tia chớp 'hung tàn' đuổi giết.

Cục bông vụng về chạy trốn, tận đến khi tới trước mặt hai người, ánh mắt ngây thơ trong veo thấy đáy, tràn ngập ỷ lại, nó phát ra tiếng kêu mềm mại tinh tế, tựa hồ đang cầu cứu.

Hai người liếc nhìn nhau, ma xui quỷ khiến đem cục bông kia bảo về ở phía sau người, vẻ mặt trận địa sẵn sàng đón quân địch chờ báo đen tới.

Đôi mắt của báo đen 'hung tàn' rét lạnh, con ngươi thẳng đứng nhìn chằm chằm hai người kia, trong đầu lại hiện lên lời lão đại ngàn dặn vạn dò, lập tức giả vờ phẫn nộ, phát ra một tia chớp dị năng nhìn thì có vẻ mạnh mẽ nhưng kỳ thực yếu ớt về phía hai người kia.

Hai người sớm đã phòng bị, lập tức thúc giục dị năng chống lại, dị năng hệ hỏa và dị năng hệ lôi va chạm, cùng với một loạt tiếng bùm bùm vang lên, hai người hóa giải sạch sẽ, trong không khí như còn phảng phất dư lại mùi khói thuốc súng.

Trong lòng hai người lập tức giảm đi một nửa khẩn trương, xem ra thực lực của con báo này chẳng ra gì.

Báo đen tựa hồ không cam lòng, bồi hồi tiến lên vài bước, rồi nhanh chóng xông tới, Lý Thông lập tức vứt ra một ngọn lửa, đánh về phía sau lưng báo đen.

Đáy mắt báo đen hiện lên một tia khinh thường, nhưng vẫn giả vờ thực lực yếu ớt, cũng không cẩn thận bị ngọn lửa đốt cháy lông, phát ra mùi vị khét lẹt.

Báo đen lập tức nổi giận, hận không thể xé nát hai nhân loại trước mắt.

Quý Vô Tu lập tức tức giận trợn mắt ra hiệu.

Báo đen dừng lại bước chân, hơi không tình nguyện lăn một cái trên mặt đất, sau đó kêu lên một tiếng thảm thiết đầy tình cảm phong phú, cuối cùng vẻ mặt sợ hãi kèm vui sướng rời sân khấu.

Trước khi đi, báo đen không quên ngậm thịt nướng đi, hoàn toàn bỏ trốn mất dạng.

Quý Vô Tu: "......"

Hai người đang nghĩ thầm muốn đuổi theo, bắt đầu thú biến dị kia lại.

Quý Vô Tu vội vàng ôm lấy chân một người trong đó, ngửa đầu, vẻ mặt ta rất sợ hãi.

Hai người nhìn cục bông, không khỏi sửng sốt.

[Tinh! Ánh mắt của ngài giết chết tâm trí của hai người trước mặt, ngài đạt được +2 điểm bán manh.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play