Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Độc nhãn lang từ trong hôn mê tỉnh lại.

Phản ứng đầu tiên chính là siết chặt cơ thể, lông toàn thân dựng đứng, làm ra bộ dáng vô cùng hung ác.

Nhe răng nhếch miệng, mắt lộ hung quang.

Khi những từ ngữ này hiện lên trên người độc nhãn lang, Ellen rốt cục nhận ra, đây tuyệt đối không phải dáng vẻ của một con chó làm được.

Đáng sợ nhất là, cho dù con sói này gầy đến da bọc xương, thậm chí đứng cũng không vững.

Nhưng khí thế vẫn dọa tới Ellen.

Cậu theo bản năng lùi lại vài bước, lại đột nhiên cảm thấy dáng vẻ này của mình thật sự không đủ đàn ông, lập tức lấy hết can đảm ưỡn ngực, làm ra bộ dáng không sợ hãi.

Độc nhãn lang nhìn quanh bốn  phía, đặc biệt là nhìn chằm chằm nhân loại xa lạ trước mắt.

Cuộc sống lang thang mấy ngày nay đã khiến nó bắt đầu đề phòng nhân loại.

Nhưng nó nhận ra thương thế của mình đã được chữa trị.

Nó lập tức hiểu ra điều gì.

Lập tức thu lại bộ dáng nhe răng trợn mắt đầy hung hãn.

Cho dù thoạt nhìn vẫn cực kỳ khó tiếp cận.

Nhưng đối với Ellen mà nói, đây đã là tín hiệu nhắc nhở từ nguy hiểm chuyển thành an toàn.

Cậu thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Độc nhãn lang cẩn thận nhảy khỏi giường bệnh, cho dù vì vậy mà miệng vết thương bị rách ra, cũng vẫn không có bất cứ phản ứng nào, nó ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Ellen, rồi lại nhìn về phía bác sĩ Hứa, nhẹ nhàng tru lên một tiếng.

bác sĩ Hứa nhìn chăm chú con sói, đáy mắt hiện lên một chút kinh ngạc.

Con sói một mắt này, có vẻ hơi đặc biệt.

Nhưng điều này cũng không liên quan tới mình.

Nghĩ tới đây, đôi mắt bác sĩ Hứa lập tức khôi phục trạng thái vốn có, hùng hổ nói: "Tiểu tử thúi, còn không mau mang theo chó của người cút đi, đừng hòng lừa gạt đồ ăn thức uống ở chỗ ta."

Ellen mấp máy môi, tựa hồ muốn nói gì đó.

Bác sĩ Hứa đương nhiên biết đối phương muốn nói gì, liền giải thích: "Mang chai thuốc phun này về, mỗi ngày phun hai lần vào miệng vết thương, liên tục nửa tháng là sẽ bình phục trở lại."

Ánh mắt Ellen sáng lên, mau chóng lấy ra quang não của mình: "Cảm ơn bác sĩ Hứa, ta sẽ chuyển tinh tế tệ cho ngài."

Bác sĩ Hứa phi một cái dẹp vào mặt Ellen, hùng hổ nói: "Chút tiền ấy còn chưa đủ phí chữa bệnh, cầm đi mua chút đồ ăn ngon cho con chó này, còn tiền, ngươi mỗi ngày đến đây giúp ta làm chút việc tay chân trừ nợ, hiểu chưa?"

Nghĩ tới gần đây có người muốn tìm Ellen gây rối, bác sĩ Hứa chỉ có thể âm thầm thở dài.

Cũng nhờ mình thông minh, lại cứu Ellen một lần.

Tên tiểu tử thúi này thật đúng là con quỷ đòi nợ.

Ellen gãi gãi tóc, không hề tức giận chút nào.

Người đã quen với hắc ám như Ellen, sao có thể không biết bác sĩ Hứa đang giúp mình.

Chẳng qua bác sĩ Hứa giống như mình, đều là người khẩu xà tâm phật.

Ellen rất nghiêm túc nhìn vào mắt bác sĩ Hứa, âm thầm thề trong lòng, sớm muộn gì có một ngày, cậu sẽ cố gắng kiếm tiền, trả lại tiền thiếu cho bác sĩ Hứa.

Bác sĩ Hứa xua xua tay, hùng hổ nói: "Mau cút, mau cút."

Ellen lên tiếng, liền đặt ánh mắt lên người độc nhãn lang lúc này đã mất đi vẻ hung tàn, nhưng vẫn cực kỳ hung ác, cậu thử tới gần độc nhãn lang, đồng thời nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, ta mang ngươi về nhà, được không?"

Nói xong, còn khó khăn nặn ra một nụ cười tươi.

Nghe nói thú biến dị rất thông minh.

Tuy không xác định được độc nhãn lang trước mắt có phải thú biến dị hay không.

Nhưng Ellen tin rằng động vật có bản năng, nhất định có thể cảm nhận được đối phương tốt hay xấu.

Đây là khả năng bẩm sinh, khắc vào trong xương cốt để tự bảo vệ mình.

Quả nhiên, con sói một mắt kia vẫn chưa làm ra bất cứ tư thế công kích nào.

Nó chỉ nhìn Ellen trước mắt, cực kỳ bình tĩnh gầm nhẹ.

Tựa hồ kháng cự Ellen tới gần.

Nhưng hiển nhiên, điều này khiến cho người trong xương cốt là một tên côn đồ như Ellen, lập tức nhận ra đây là cửa đột phá.

Vì thế cậu tiếp tục vô liêm sỉ tiếp cận độc nhãn lang.

Tận đến khi độc nhãn lang nhận ra bản thân không thể ngăn cản Ellen tới gần, nó lập tức phát động tấn công, toàn bộ cơ thể giống như đạn pháo xông lên.

Chờ tới khi Ellen phục hồi lại tinh thần.

Cậu liền phát hiện mình bị độc nhãn lang ấn trên mặt đất.

Không khí trở nên cực kỳ nặng nề.

Sau lưng kề sát với sàn nhà lạnh lẽo, khiến cậu không nhịn được rùng mình một cái.

Không tới một giây, cậu liền phát hiện mình đã toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Thậm trí đầu óc trống rỗng, ngay cả giãy giụa cũng không kịp.

Trong nháy mắt này Ellen mới hoảng hốt nhận ra,  mình có giỏi đánh nhau như nào, cũng vẫn không thể sánh bằng động vật.

Đối mặt với một màn khẩn trương mạo hiểm như thế.

Bác sĩ Hứa sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.

Đang yên đang lành, sao lại đột nhiên biến thành cái dạng này?

Nhưng giây tiếp theo, khi ông chú ý tới ánh mắt của con sói kia, hoảng loạn lập tức biến mất hầu như không còn.

Trong ánh mắt kia, tựa hồ hiện lên một tia khinh thường.

Nhưng Ellen ở trong trạng thái khẩn trương, cũng không chú ý tới điểm này.

Ellen muốn kêu cứu, nhưng cổ họng lại bị thắt lại sợ hãi, thậm chí không thể nói nên lời.

Mà đúng lúc này, độc nhãn lang lại rời khỏi người Ellen.

Biểu tình hung ác vừa rồi lập tức biến mất hầu như không còn.

Chỉ còn lại bình tĩnh.

Độc nhãn lang chỉ muốn dùng cách này để khiến cho cái người không biết trời cao đất dày, không biết mình hung tàn cỡ nào này biết cái gì gọi là con sói tức giận.

Độc nhãn lang cho rằng mình đã đạt được mục đích.

Nó nhìn bác sĩ Hứa, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Chợt, dưới ánh mắt khiếp sợ của bác sĩ Hứa, rời đi cái nơi có thể gọi là phòng khám nhỏ này.

Ellen lập tức lấy lại tinh thần, lăn một cái bò dậy đuổi theo.

Trong không khí vọng tới giọng nói của Ellen.

"Bác sĩ Hứa, ta đi trước! Hẹn gặp lại lần sau!"

Bác sĩ Hứa bất đắc dĩ lắc đầu, mắng: "Tên tiểu tử thúi này."

Con đường này vắng lặng đến mức ít có người đi lại.

Vì có rất ít người dám đi lại gần địa bàn của bác sĩ Hứa.

Độc nhãn lang nhìn quanh bốn phía, do dự chạy về hướng nào đó.

Nhưng chưa đi được mấy bước, nó liền không thể không dừng lại nghỉ ngơi.

Vết thương của nó tuy đã được chữa trị, nhưng vì thời gian dài lang thang và bị thương, thân thể đã sớm suy nhược không chịu được.

Rất nhanh, độc nhãn lang thở hổn hển, thân thể không khỏi đong đưa vài cái ngã trên mặt đất.

Nó tuyệt vọng nghĩ.

Chẳng lẽ lại phải trải qua một lần tử vong sao.

Nhưng phía sau tựa hồ truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Càng lúc càng gần.

Cuối cùng đến bên người độc nhãn lang.

Độc nhãn lang liều mạng ngẩng đầu, thấy được gương mặt quen thuộc.

Đó là nhân loại đã từng cứu mình.

Nó hoảng hốt nghĩ.

Cuối cùng ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Ellen thấy thế, lại vội vàng đưa nó về phòng khám.

Trải qua bác sĩ Hứa kiểm tra, cho biết thân thể con sói này quá mức hư nhược rồi.

Hơn nữa còn bị thương.

Thương lại càng thêm thương.

Lúc này Ellen mới thở phào nhẹ nhõm, tạm biệt bác sĩ Hứa để về nhà, bắt đầu đổi thuốc cho độc nhãn lang.

Cuối cùng lại hứng thú bừng bừng làm ra chậu cơm và chậu nước.

Cậu nhìn chằm chằm độc nhãn lang vừa được rửa sạch sơ qua, thậm chí bắt đầu tưởng tượng cuộc sống về sau của mình và con sói này.

Nhất định rất tốt đẹp.

Chỉ là không biết con sói này, vì sao lại đi tới xóm ngheo.

Chẳng lẽ từ nhà ai chạy ra?

Nhưng sao lại có người nuôi sói chứ?

Đầu năm nay mọi người chỉ lựa chọn nuôi thú biến dị.

Chẳng lẽ là--

Con sói này, đúng là một con thú biến dị?

Ellen vì ý tưởng này của mình mà sợ ngây người.

Rồi sau đó ánh mắt lại càng thêm lấp lánh tỏa sáng.

Cậu đã sớm muốn có một con thú biến dị thuộc về mình.

Nhưng mà đáng tiếc.

Cậu căn bản không có tiền đi vào rừng.

Cũng không có tiền thuê người hỗ trợ dẫn đường.

Nhưng hiện tại đã khác.

Đây nhất định là món quà ông trời đưa tới cho mình.

Từ đầu tới giờ, Ellen chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn trả lại con sói này cho chủ nhân của nó.

Con sói này.

Là của mình.

Không cho ai hết!

Khi độc nhãn lang tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một nơi lạ lẫm.

Trong phòng thoạt nhìn lộn xộn, nhưng nơi chốn đều tràn ngập hương vị quen thuộc.

Nó là khí vị của nhân loại đã cứu mình.

Độc nhãn lang cũng không ngạc nhiên, thậm chí cũng không cảm thấy hoảng sợ.

Nó chỉ an tĩnh nằm ở nơi đó.

Quyết định dưỡng thương cho tốt.

Nó đã nhận ra, nếu mình cứ chấp nhất phải đi, sẽ chỉ lại lần nữa chết ở ven đường.

Như vậy nó sẽ không thể tìm được chủ nhân của nó.

Giờ phút này nghỉ ngơi, chỉ là để về sau càng tìm kiếm tốt hơn.

Về sau, nó nhất định sẽ báo đáp nhân loại này.

Tuyệt đối không sẽ quên ân tình này.

Cứ như vậy.

Dưới sự chủ động phối hợp của độc nhãn lang.

Ellen chăm sóc không hề có bất cứ trở ngại nào.

Thời gian từng ngày qua đi, thương tích của độc nhãn lang, cũng ở dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng nó vẫn là quá hư nhược.

Ellen khẽ cắn môi, quyết định nỗ lực kiếm tiền.

Nói cách khác, cậu căn bản không một nghề nghiệp nào, về sau làm thế nào để chăm sóc con sói này chứ.

Nhớ tới bác sĩ Hứa.

Ellen có tính toán.

Mỗi ngày cậu đều cần tới chỗ bác sĩ Hứa hỗ trợ, để trừ nợ.

Nhưng mỗi ngày sau đó, Ellen chủ động lựa chọn ở lại nơi đó, bắt đầu trợ giúp bác sĩ Hứa làm việc, thậm chí là những công việc tay chân mệt mỏi bẩn thỉu đều cướp lấy làm.

Mục đích là để bác sĩ Hứa có cái nhìn mới về mình.

Đương nhiên.

Mục đích quan trọng nhất, vẫn là vì học tập chữa trị như thế nào.

Cậu muốn học những thứ này ở chỗ bác sĩ Hứa, có được một nghề thành thạo.

Cũng không biết tại sao, bác sĩ Hứa dường như đoán được điều này.

Lại lặng lẽ giảm bớt thời gian làm việc tay chân của Ellen, ngày thường đều sẽ cho Ellen đi theo bên cạnh mình, nhìn mình chữa trị như thế nào, sau khi chữa trị xong, bác sĩ Hứa còn có thể chỉ đạo giảng giải một vài điều.

Mỗi một lần, Ellen đều nghiêm túc ghi nhớ.

Về nhà tiếp tục cố gắng.

Bản thân cậu là một người cực kỳ thông minh, nếu không cũng có khả năng không phân cao thấp với dị năng giả lúc trước, thậm chí là nghiền áp đối phương.

Rất nhanh.

Tốc độ học tập của Ellen vô cùng kinh người.

Điều này làm cho bác sĩ Hứa vừa kinh ngạc vừa càng thêm coi trọng thiên phú của Ellen.

Đây là một hạt giống tốt.

Ông cần phải dạy dỗ thật tốt mới được.

Mà trong lúc này, bác sĩ Hứa cũng cho Ellen một ít tiền.

Tỏ vẻ đây là tiền lương thực tập.

Tuy ít.

Nhưng là ít nhất là Ellen nên được nhận.

Ellen không muốn nhận.

Cậu học tập ở chỗ bác sĩ Hứa, bản thân đã không nộp bất cứ học phí gì.

Nhưng bác sĩ Hứa lại nói: "Đừng quên con sói kia, hiện tại cần tăng mạnh dinh dưỡng nhất."

Những lời này khiến Ellen trở nên do dự.

Cuối cùng lựa chọn nhận lấy.

Độc nhãn lang dưới sự chăm sóc của Ellen, từng ngày khang phục.

Cuối cùng còn béo lên không ít.

-----------

Chương 156: Bá khí chắc lậu

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Ngày tháng êm đêm trôi qua từng ngày.

Mỗi ngày độc nhãn lang đều an tĩnh ngốc ở nơi đó, cũng không mang tới bất cứ phiền não và rắc rối nào cho Ellen.

Độc nhãn lang như vậy, khiến Ellen càng thêm yêu thích không thôi.

Mỗi ngày đều cố gắng học tập ở chỗ bác sĩ Hứa, nỗ lực kiếm tiền.

Từ tên côn đồ không có lý tưởng gì trước kia, tựa hồ thật sự đã hối cải để làm người.

Điều này khiến cho những người quen biết Ellen cảm thấy cực kỳ bất ngờ.

Có người suy đoán: Có lẽ Ellen yêu cô gái của gia đình giàu có?

Nhận ra sự chênh lệch của bản thân và gia đình đối phương, từ đó quyết chí tự cường, muốn cố gắng dốc sức làm nên sự nghiệp để cưới nhà gái?

Việc này càng truyền càng rộng.

Khiến cho còn có người tin bảy tám phần.

Nhưng cho tới giờ, mọi người cũng chưa nhìn thấy Ellen có tiếp xúc với cô gái nào cả.

Ellen nghe thấy mấy tin đồn này, cũng không quan tâm.

Mỗi ngày cậu đều rất bận rộn.

Ngoài việc học tập ở chỗ bác sĩ Hứa, rảnh rỗi hơn thì phải cố gắng làm chút việc vặt kiếm tiền tiêu vặt, số tiền này vừa vặn có thể mua thêm chút đồ ăn ngon cho độc nhãn lang.

Nghĩ tới độc nhãn lang trong nhà.

Ellen càng có thêm động lực.

Cậu muốn đem tất cả những thứ tốt nhất cho con sói này.

Loại cảm giác này, ngoài việc yêu thích con sói này ra, còn có một lý do khác.

Đó chính là muốn thông qua bù đắp cho độc nhãn lang để thỏa mãn đau đớn thời thơ ấu của mình.

Tuổi thơ của cậu đầy đói khổ và bất hạnh.

Cậu không muốn độc nhãn lang cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Huống chi, độc nhãn lang giống mình như vậy.

Đừng thấy độc nhãn lang bị mù một con mắt.

Nhưng tốt xấu cũng từng là một lang vương, hơn nữa còn có thể sống sót một mình trong rừng rậm đầy rẫy nguy hiểm.

Thực lực bản thân cũng đã không tầm thường.

Bản thân sói là một sinh vật cực kỳ thông minh.

Tuy âm hiểm xảo trá, tâm lý trả thù rất mạnh.

Nhưng không thể không thừa nhận, sinh vật sói thực sự rất giỏi quan sát và kiên nhẫn.

Càng đừng nói là sói biến dị.

Cho nên trong lúc dưỡng thương.

Độc nhãn lang có thể cảm giác được nhân loại này là thật lòng đối tốt với mình.

Cậu tựa hồ rất thích mình.

Mỗi lần đồ ăn đều là tốt nhất.

Đáy mắt của cậu, luôn tràn ngập yêu thích.

Độc nhãn lan rất cảm kích nhân loại này.

Là nhân loại này, đã cứu mình.

Là nhân loại này, đã nỗ lực bảo vệ mình, chăm sóc mình.

Khiến mình không phải lo lắng sinh tồn.

Thậm chí là đói khát.

Về sau nó nhất định sẽ báo đáp nhân loại này.

Ellen mở cửa, lắc lư đồ ăn trong tay, giọng nói mang theo vui mừng và lấy lòng.

"Đại Hôi, nhìn xem ta mang gì đến cho ngươi?"

Trong phòng an tĩnh, không hề có tiếng động nào.

Nhưng Ellen vẫn không nhận ra điều gì bất thường, bởi vì thời gian này, con sói kia vẫn luôn an tĩnh như vậy.

Cậu tiếp tục tràn ngập vui mừng nói: "Là thịt heo mà ngươi thích nhất!"

Khi hai chữ thịt heo vừa nói ra, bên trong rất nhanh liền truyền tới tiếng động rất nhỏ.

Rất nhanh, một con sói bị chột một mắt thoạt nhìn hơi gầy yếu từ phòng ngủ đi ra.

Nó tuy vẫn hơi suy yếu, nhưng bộ lông tựa hồ đã bắt đầu khôi phục lại vẻ bóng mượt như trước.

Ellen ngồi xổm xuống, chờ mong nhìn độc nhãn lang.

Vẫn không nói gì.

Nhưng ánh măt skia, mãnh liệt tới mức khiến độc nhãn lang muốn làm bộ như không có việc gì cũng rất khó.

Độc nhãn lang thở dài một hơi khó phát hiện.

Đại khái giống như nhân loại luôn đầy chờ mong được sờ sờ ôm ôm đối với sinh vật họ mèo.

Mà mèo thì luôn phát ra tiếng thở dài rất nhỏ.

Tràn ngập bất đắc dĩ.

Nói thật ra, nhìn thấy độc nhãn lang vững vàng bình tĩnh, lộ ra dáng vẻ bất đắc dĩ như vậy, thực sự khiến Ellen càng thêm vui mừng không thôi.

Đây giống như chủ nhân nhìn thấy con mèo nhà mình, đang hướng về phía mình kêu meo meo meo, giống như phát hiện ra vùng đất mới không nhịn được hân hoan nhảy nhót.

Thật sự khó kìm lòng nổi.

Không có cách nào.

Ai bảo cậu lại thích con sói này như vậy chứ.

"Tới đây nào." Ellen lên tiếng gọi.

Trong ánh mắt vẫn tràn ngập mong chờ.

Độc nhãn lang suy nghĩ một chút, nhân loại này dốc lòng chăm sóc mình như vậy, nó rốt cục đi tới bên cạnh Ellen, cực kỳ bình tĩnh và bất đắc dĩ ngồi ở đó.

Dường như đang nó, đến đây đi.

Bổn lang cho ngươi xoa nắn.

Giây tiếp theo, một đôi tay lập tức phủ lên đỉnh đầu độc nhãn lang, bắt đầu không ngừng vuốt ve.

Khiến cho bộ lông vốn mượt mà trở nên chật vật lộn xộn.

Độc nhãn lang nhanh chóng dùng móng vuốt đè lại bàn tay không an phận của Ellen, hơn nữa cho đối phương một ánh mắt tràn ngập cảnh cáo.

Ý bảo Ellen đừng quá đáng.

Ellen thấy vậy thì thu tay lại, mau chóng đổ thịt ra chậu cơm: "Mau tới đây ăn đi, ăn nhiều một chút, biết chưa?"

Độc nhãn lang yên lặng ăn, lỗ tai hơi run lên.

Dường như đang cố gắng che chắn giọng nói của Ellen.

Ngày tháng trôi qua, thương thế của độc nhãn lang đã tốt lên bảy tám phần.

Ellen sợ độc nhãn lang ở nhà sẽ nhàm chán, liền chuẩn bị mang độc nhãn lang ra ngoài hóng gió.

Toàn bộ quá trình đều không có bất cứ dây xích kéo nào, con sói kia liền vô cùng ngoan ngoãn đi theo bên người Ellen.

Mặc dù như vậy, trong lòng độc nhãn lang, vẫn tâm tâm niệm niệm nhân loại đầu tiên.

Sói là một sinh vật quá mức cố chấp.

Trừ khi bản thân tỉnh ngộ, nếu không nó sẽ vẫn mãi chấp nhất làm việc theo ý mình.

Nhưng nó cũng không muốn không từ mà biệt.

Nó rất rõ ràng nhân loại này quan tâm mình tới mức nào.

Buổi tối một ngày nào đó.

Trên đường mang theo độc nhãn lang về nhà, Ellen bị mấy tên côn đồ vây chặn, bọn họ không có ý tốt nhìn chằm chằm Ellen, lộ ra ánh mắt oán hận.

Ellen thấy vậy, lộ ra vẻ mặt rất không hoan nghênh: "Các ngươi tìm ta làm gì?"

Mấy người kia nhìn thoáng qua nhau, không nhịn được chế nhạo: "Nhìn xem, lúc này mới qua bao lâu, Ellen của chúng ta đã trở thành bác sĩ lớn, làm sao có thể pha trộn cùng với mấy người chúng ta chứ, hạ giá biết mấy có phải không mấy anh em?"

Mấy người sôi nổi lên tiếng phụ họa.

Ellen trở nên cảnh giác: "Đừng ở đó âm dương quái khí, cứ nói thẳng mục đích của các ngươi đi, nếu không có việc gì, mau tránh ra, ta phải về nhà."

Mấy người kia vốn mang theo vẻ mặt cười cợt dần trở nên dữ tợn: "Ellen, mấy anh em bọn ta tuy đối với ngươi chẳng ra gì, nhưng tốt xấu cũng cho ngươi ăn nó bụng, thế nào, hiện tại leo lên đùi bác sĩ Hứa, liền không lui tới với mấy anh em chúng ta sao?"

Trước kia.

Bọn họ và Ellen thường xuyên giao du với nhau.

Mọi người đều giãy giụa trong vũng bùn, nhưng cố tình Ellen, một tên côn đồ dung mạo bình thường, lại dựa vào đùi bác sĩ Hứa, cứng rắn bò lên trên cạn, thậm chí bắt đầu càng ngày càng khá.

Mọi người đều tung tin vịt bác sĩ Hứa muốn truyền phòng khám cho Ellen, cũng đem tất cả bản lĩnh dạy cho Ellen.

Nhưng dựa vào cái gì???

Tên Ellen này rốt cục có chỗ nào tốt?

Lại khiến bác sĩ Hứa nhìn bằng con mắt khác như vậy.

Ellen biết rõ bản tính của mấy người này, liền lên tiếng khuyên can: "Ta khuyên các ngươi vẫn nên đi tìm một công việc tử tế mà làm đi, đừng như trước đây nữa."

Từ lâu, cậu cũng đã không quá thích cách xử sự của mấy người này.

Liền dần dần nổi lên xa cách đám người này.

Tựa hồ đã gần một năm, đều không nhìn thấy những người này xuất hiện.

Nhưng không ngờ hôm nay, mấy người này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, thực sự có điểm bất thường.

Ellen lập tức liền đoán được bảy tám phần.

Tám phần là đám người này nghe được lời đồn ở xóm nghèo.

Cho nên mới đột nhiên tới tìm mình, muốn chút tiền tiêu.

Nhưng Ellen cũng không muốn cho tiền những người này, cậu quá hiểu những người này.

Một khi mình cho lần đầu tiên.

Sẽ có lần thứ hai.

Cậu cảnh giác nhìn đám người, bắt đầu phân tích xem mình có khả năng đánh thắng mấy người này không.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu dường như có chủ ý.

Đó chính là mình tới thu hút hỏa lực của đám người này, để độc nhãn lang nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Còn sau đó, liền toàn dựa vào mình có chịu đựng được hay không.

Ellen tâm trạng nặng nề, nhưng ngoài miệng lại nói: "Lâu rồi không gặp mặt, ta thật đúng là có chút nhớ mấy người các ngươi."

Mấy người kia nghe vậy, lập tức nở nụ cười xấu xa: "Cho nên có phải bác sĩ lớn Ellen nên mời chúng ta đi ăn chút cơm không nhỉ? Lại thuận tiện cho chút tiền tiêu? Mấy anh em bọn ta cũng không cần nhiều, chỉ mấy chục nghìn tinh tế tệ là được."

Mặt Ellen không đổi, nhưng trong lòng lại không nhịn được sôi lên.

Mấy người này thật sự quá tham lam.

Mình làm gì có nhiều tiền như vậy, rõ ràng là tống tiền.

Nhưng tình huống trước mắt, còn không phải là tống tiền hay sao.

Ellen vẫn cười hì hì, lá mặt lá trái với mấy người này.

Chỉ trong chớp mắt, Ellen cho độc nhãn lang một ánh mắt.

Ý bảo độc nhãn lang mau chạy về nhà.

Độc nhãn lang đã sớm đã nhận ra mấy người này không có ý tốt, cũng hiểu ý tứ trong mắt Ellen.

Nhưng nó vẫn thờ ơ.

Chỉ lạnh lùng nhìn mấy nhân loại này, chuẩn bị sẵn tùy thời tấn công.

Khi mấy người dần dần tới gần Ellen, một tiếng sói tru đột nhiên vang vọng không trung.....

------------

Chương 157: Sinh vật biến dị

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Mấy người kia bị dọa run rẩy một chút, trước mắt lập tức hiện lên một thân ảnh màu xám.

Lại tập trung nhìn kỹ, con sói có độ tồn tại không phải rất mạnh lại đang che trở trước mặt Ellen, nó hơi phục thấp thân mình, con ngươi dựng đứng tràn đầy hung ác và tàn nhẫn.

Khiến người không thể bỏ qua huyết khí quỷ dị trên người nó.

Đây tuyệt đối là một con sói cực kỳ nguy hiểm.

Đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu những người này.

Ellen thấy thế, sợ hãi nhanh chóng bảo vệ con sói, sợ nó nhất thời xúc động đánh nhau với đám lưu manh này.

Tuy mấy người này không mạnh, nhưng trong đó có người là dị năng giả.

Trong quá trình ở chung với độc nhãn lang, Ellen chưa từng thấy nó lộ ra bất cứ dị năng nào.

Dần dần, liền cho rằng độc nhãn lang chỉ là một con sói bình thường mà thôi.

Mấy người kia lúc này cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, nhớ tới vừa rồi mình bị con sói này dọa sợ, lập tức lộ vẻ mặt bất mãn.

Một con sói, cũng dám bắt nạt lên trên đầu đám người bọn họ.

Bọn họ lập tức lộ ra ánh mắt bất thiện, nhìn chằm chằm Ellen và con sói, dường như đang có âm mưu quỷ kế gì đó.

"Ellen, chúng ta có lòng tốt tới đây tìm ngươi, ngươi lại đối xử như vậy với chúng ta?"

Đã bao giờ Ellen chịu ăn nói khép nép?

Cậu thà bị người đánh chết, cũng không muốn cúi đầu, để tự tôn đặt dưới chân người khác tùy ý giẫm đạp.

Nhưng nghĩ tới độc nhãn lang.....

Ellen kiềm chế cảm xúc, cứng rắn lộ ra nụ cười, lấy lòng đám người này, tở vẻ đừng so đo quá nhiều với một con sói.

Mấy người thấy thế, lập tức lộ ra ánh mắt thực hiện được ý đồ.

Tỏ vẻ muốn Ellen xuất huyết nhiều móc ra 20.000 tinh tế tệ.

Bọn họ cũng sẽ không gây khó xử cho độc nhãn lang.

Bởi vì bọn họ rất dễ dàng nhìn ra Ellen dường như rất quan tâm con sói này, không dám chọc giận Ellen quá mức, khiến cho kế hoạch vì vậy mà thất bại.

Ellen này là một người rất dễ bị chọc giận.

Ellen gật đầu, cho dù trong lòng rất phẫn nộ, nhưng vẫn nén giận.

Độc nhãn lang không hiểu mấy người này nói gì, nó chỉ biết mấy người này không có ý tốt.

Đặc biệt là nhân loại có lực lượng mạnh mẽ bên trong kia, dường như sinh ra sát ý với nó.

Nhưng nó hồn nhiên không quan tâm.

Chỉ tẫn trách cánh giữ bên người Ellen.

Mấy người muốn lại đây kéo Ellen đi, lại bị độc nhãn lang nhe răng nhếch miệng dọa trở về.

"Đây là ý gì?" Một tên lưu manh trong đó bất mãn nói.

Ellen áp xuống đôi mắt âm ngoan.

Nếu không phải vì sợ mình chết, không còn ai chăm sóc độc nhãn lang, nếu không cậu tuyệt đối sẽ không nén giận, tùy ý cho mấy người không kiêng nể gì uy hiếp mình như vậy.

Ellen ngồi xổm xuống, ý bảo độc nhãn lang mau chạy về phòng khám.

Trong lúc này, cậu đã rất nhiều lần mang theo độc nhãn lang đi tới phòng khám chơi đùa nghỉ ngơi.

Độc nhãn lang tất nhiên sẽ nhớ rõ nơi đó.

Cũng nhất định có thể hiểu được ý mình.

Trên thực tế.

Độc nhãn lang xem đã hiểu.

Nhưng nó cũng không muốn rời đi.

Mà cố chấp ngốc tại bên người Ellen, muốn bảo vệ nhân loại này.

Ellen thấy thế, chỉ có thể kiên nhẫn tiếp tục khuyên bảo.

Mấy tên lưu manh kia dường như không chờ được nữa, lập tức tức giận mắng chửi đá văng độc nhãn lang, dưới ánh mắt âm ngoan của nó mạnh mẽ kéo Ellen đi, hùng hổ hung ác nói: "Mẹ nó, thật là cho ngươi mặt còn không biết xấu hổ."

Ellen thấy thế, lập tức trở nên phẫn nộ.

Cậu tức giận, cũng không phải vì những người đó thô bạo lôi kéo mình đi.

Mà là những người này lại dám đá độc nhãn alng.

Cậu lập tức lộ ra vẻ mặt âm ngoan, bắt đầu mắng chửi: "Ai cho các ngươi đá nó?"

Dị năng giả kia nghe thấy thế, lập tức trở mặt, nhanh chóng tạo ra một lưỡi dao gió dị năng: "Không cho ngươi một chút bài học, thật đúng là dám bắt nạt ta sao?"

Ellen hồn nhiên không sợ.

Hai tròng mắt của cậu lập lòe hừng hực lửa giận.

Ngay cả mình cũng không nỡ bắt nạt độc nhãn lang.

Người ngoài liền dám đá nó như vậy.

Quả thực không thể tha thứ.

Nhưng dù cho năng lực phản ứng của Ellen có mạnh mẽ thế nào, cũng rất khó thoát khỏi lưỡi dao gió dị năng kia.

Cho nên cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị thương.

Thậm chí tính toán liều mạng cho dù có bị thương, cũng phải cho những người này một trận giáo huấn.

Khi lưỡi dao gió sắp chạm vào người Ellen, một lưỡi dao gió càng nhanh hơn nhanh chóng đánh úp lại, triệt tiêu đi lưỡi dao gió của dị năng giả lưu manh.

Đối mặt với biến cố thình lình xảy ra.

Mọi người lập tức ngây ra.

Thậm chí còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra.

Nhưng dị năng giả kia sắc mặt lại âm trầm nhìn chằm chằm vào con sói thoạt nhìn rất bình thường kia, âm ngoan nói: "Không nhìn ra còn là một con thú biến dị."

Thật là ra ngoài dự kiến của gã.

Nhưng vậy thì sao chứ.

Mình nhất định phải giết chết con sói này.

Ellen thậm chí còn chưa kịp phản ứng, vừa chớp mắt một cái, dị năng giả kia và độc nhãn lang của mình đã xông vào đánh nhau.

Vô số lưỡi dao gió không ngừng tán loạn.

Những tên lưu manh khác không thể không mau chóng chạy lui ra sau, sợ bị những lưỡi dao gió không có mắt này cứa vào.

Chẳng may toi mạng thì phải làm sao?

Vậy thì không đáng.

Tuy Ellen muốn né tránh, nhưng lại không nỡ bỏ lại độc nhãn lang, vì vậy cậu sốt ruột đứng trong vòng xoáy nguy hiểm.

Cậu muốn xông vào.

Nhưng lại bị vài lưỡi dao gió quát vào không thể xông tới.

Nhưng rất nhanh, Ellen phát hiện, hình như mình lo lắng có chút dư thừa.

Bởi vì con đầu thất lang trong mắt cậu, lại đè nặng dị năng giả kia mà đánh, cuối cùng hoàn toàn ngăn cản đối phương, răng nhanh lộ ra như muốn cắn đứt cổ gã.

Khoảnh khắc sinh mệnh rơi vào nguy hiểm, gã dị năng giả đã từng kiêu ngạo, lập tức bị dọa tè ra quần, bắt đầu liều mạng xin tha: "Ta sai rồi, đừng giết ta!"

Ellen nhìn chằm chú một màn này.

Thậm chí còn có chút không phản ứng kịp.

Dị năng giả dường như phản ứng lại, lập tức kêu khóc: "Ellen! Ta sai rồi, cầu xin ngươi mau bảo nó rời đi, đừng giết ta."

Tiếng khóc lóc cầu xin này khiến Ellen hồi phục lại tinh thần.

Cậu chạy nhanh tới, ý đồ khuyên can hành động tiếp theo của độc nhãn lang.

Cũng không phải nổi lòng thương hại.

Mấy người này đối với cậu mà nói, cùng lắm chỉ là những kẻ xa lạ, chán ghét nhau mà thôi.

Đặc biệt là mấy người này thậm chí còn muốn đánh cướp mình, đá độc nhãn lang.

Nhưng Ellen lo lắng.

Lo độc nhãn lang một khi thật sự giết người.

Như vậy vô cùng có thể sẽ kéo theo một loạt những điều khủng khiếp.

Xung quanh xóm nghèo tuy không có Flycam, nhưng trong một góc nào đó, tất nhiên sẽ có người đang âm thầm nhìn chăm chú tất cả mọi việc.

Dù sao ở chỗ này, nơi chốn có thể thấy được người nghèo ngủ ở khắp mọi nơi.

Độc nhãn lang là một con sói tốt.

Cho nên nó ngửi ngửi mùi của dị năng giả dưới thân, đồng thời lại ghi nhớ kỹ mùi vị của nhân loại này.

Nếu một ngày nào đó trong tương lai gặp lại người này, nhất định phải cắn chết gã.

Không biết dị năng giả kia có nhìn hiểu được ánh mắt của độc nhãn lang hay không, lập tức bị dọa cho run người.

Cuối cùng không còn nhìn thấy dáng vẻ kiệt ngạo khó thuần lúc trước nữa.

Tuy sự tình đã được giải quyết.

Nhưng người cực mang thù như Ellen cũng không định buông tha cho đám người này như vậy.

Nếu không cho đám người này một bài học nhớ đời, sợ là sau đó, bọn họ sẽ còn qua đây giở trò khôn vặt.

Ellen móc đao ra, hung hăng cắt vài cái trên người gã, miệng vết thương thoạt nhìn ghê người, nhưng cũng không đến mức sẽ chết.

Cuối cùng lại cướp của mấy người này số tinh tệ còn lại.

Lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Trong lúc đó, mấy người này tuy có ý đồ phản kháng.

Nhưng đều bị độc nhãn lang đang nhìn chằm chằm gầm một cái không dám ngo nghoe.

Cuối cùng Ellen lại uy hiếp mấy người này, nếu lần sau còn quay lại nữa, nhất định sẽ giết chết mấy người này.

Tuyệt đối không nương tay.

Mấy người này tự nhiên biết Ellen là một kẻ máu lạnh mang thù, không hề nghi ngờ, vội vàng khóc lóc thảm thiết tỏ vẻ lần sau không dám nữa.

Về đến nhà, Ellen lập tức làm một miếng thịt lớn để thưởng cho độc nhãn lang.

Độc nhãn lang làm chuyện tốt, vẫn rất là bình tĩnh ăn thịt.

Tùy ý để Ellen xoa vuốt lông mình.

Mơ hồ, trong không khí như có tiếng thở dài như có như không.

Đó là tiếng thở dài của một một con sói đã từng là lang vương trong rừng rậm.

Thật sự ra khỏi rừng dễ bị người khinh.

Cố tình nó lại không thể quá so đo với cái người đối xử rất tốt với mình này.

Ánh mắt Ellen sáng lên, nhìn chằm chằm độc nhãn lang, giống như nhìn tuyệt thế trân bảo, hiếm lạ không chịu được.

Cậu đã từng mộng tưởng có một con thú biến dị.

Nhưng không ngờ rằng, một thoáng nổi lên lòng trắc ẩn.

Lại đổi lấy chân thành bảo vệ của độc nhãn lang.

Niềm vui bất ngờ này, quả thực là thời khắc may mắn nhất trong cuộc đời này.

Ngày tháng trôi qua.

Thương thế của độc nhãn lang hoàn toàn bình phục.

Nó bắt đầu muốn rời khỏi nơi này, đi tìm chủ nhân của mình.

Ellen ngày thường cực kỳ chú ý độc nhãn lang, rất nhanh, mỗi ngày đều đắm chìm trong hạnh phúc Ellen, rốt cục nhận ra điều gì đó.

Con sói này, hình như có tâm sự.

Từ lúc vết thương của nó bình phục.

Liền luôn nhìn về phía đường đi, vừa nhìn chính là cả ngày.

Dường như nó muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng nó muốn đi đâu chứ?

Nơi này không tốt sao?

Ellen không muốn để độc nhãn lang rời đi, liền nhẫn tâm coi như không có chuyện gì xảy ra.

Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục.

Nhưng cảm xúc của độc nhãn lang càng ngày càng suy sụp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play