4.

Concert của Snow Man sẽ diễn ra vào tháng 10, trong khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa Meguro Ren và Michieda Shunsuke đã tiến triển đến mức mà một hậu bối có thể ngồi đập bàn cùng tiền bối rồi. Một người thì đam mê trêu chọc trẻ con, một người thì lần nào cũng đều mắc mưu, Suzuki Jin nhìn bóng dáng thân mật của hai người ở trường quay, chỉ cảm thấy thà nghe Hashimoto phàn nàn còn hơn.

Hôm ấy, lúc đang nghỉ ngơi trong phòng luyện tập, người đại diện đi vào thông báo công ty sẽ bố trí cho Naniwa Danshi đến xem buổi concert vào ngày 10, Watanabe Shota đùa giỡn lên tiếng:"Anh còn tò mò không biết Michieda-kun sẽ nhận lấy goods cổ vũ của ai hôm đó, Kouji, xem ra lần này chú có đối thủ cạnh tranh rồi nha~"

Hứ, anh nghĩ rằng em trai Kansai của em dễ bị thu phục vậy sao? Mukai Kouji quay đầu lại liền thấy Meguro Ren cầm điện thoại trên tay đi ra ngoài, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác ngờ vực:"Này! Đừng hòng giở trò!"

"Em mà còn cần phải làm trò này à?" Meguro Ren hừ lạnh một tiếng.

[Em sẽ đến buổi concert của chúng tôi chứ?]

[Vâng!]

[Nhớ lấy đồ cổ vũ của anh nha! (^ω^) ]

Người này thẳng thắn thật, Michieda Shunsuke phát hiện Meguro Ren đôi lúc cũng sẽ rất ấu trĩ, nhất là khi so kè cạnh tranh với Mukai Kouji. Rõ ràng mình hiện tại đã hiếm khi nhắc đến anh Kouji rồi, nhưng sự hiếu thắng của người nọ vẫn không hề thuyên giảm, đến mức vừa mới đây còn hỏi "anh và Mukai Kouji cùng rơi xuống sông thì em sẽ cứu ai."

Vì thế, Michieda Shunsuke dứt khoát không trả lời theo ý của anh:

[Không lấy (* ̄︶ ̄). Em chỉ muốn cái của anh Kouji thôi.]

Đợi một lúc cũng không thấy đối phương trả lời tin nhắn, Michieda Shunsuke chắc mẩm hôm nay chiến thắng đã thuộc về mình rồi. Nhưng đắc ý chưa quá 10 giây, lúc cậu mở hộp thoại trò chuyện ra lần nữa, cả người tức đến xù lông, ngay lập tức gọi thẳng cho Meguro Ren.

"Anh có phải bị điên không! Sao anh lại lấy ảnh của em làm ảnh đại diện?" Michieda Shunsuke giận dữ mắng đối phương, nhịp tim cùng lúc không khống chế được đập thình thịch, chắc chắn do mình tức quá ấy mà. Michieda cho rằng lý do bản thân đưa ra cũng khá hợp lý.

"Ảnh đại diện của tôi, sao tôi lại không được tự mình chọn? Michieda-kun thật bá đạo."

Chính bởi phản ứng của Michieda Shunsuke lần nào cũng đều đáng yêu như vậy nên mới khiến anh trêu đùa vui vẻ không biết mệt. Có ai lại dùng giọng điệu mềm mại đi mắng người khác không, một chút uy hiếp cũng không có luôn. Meguro Ren hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hiện tại của đối phương, vành tai ửng hồng cùng lông mi run run, có lẽ em ấy không hề hay biết đôi đồng tử của mình mỗi khi rung lên đều khiến người ta yêu mến đến nhường nào.

"Rồi, rồi em biết rồi!"Michieda Shunsuke quả thực không biết làm cách nào để đối phó với Meguro-mặt dày-Ren, cậu lo lắng đến độ đi lòng vòng khắp phòng:"Em sẽ lấy uchiwa (quạt cầm tay cổ vũ) của anh, vậy nên anh mau thay avatar đi!"

Vốn dĩ muốn khiến bạn nhỏ nũng nịu, làm trò dễ thương hoặc gọi mình mấy tiếng "anh ơi", nhưng mắt thấy Iwamoto Hikaru đứng ở cửa vẫy tay gọi mình trở về diễn tập, Meguro Ren chỉ có thể dừng lại, trước khi cúp máy còn không quên dỗ dành người kia:"Biết rồi, nhất định tôi sẽ đổi lại cho em vừa lòng."

Mình hài lòng? Michieda Shunsuke phải mất mười phút mới hiểu ra, cho nên chuyện này từ đầu đến cuối liên quan gì đến cậu không, đáng ghét, lại bị trêu nữa rồi!

Bởi vì tiếng kêu rên từ trong phòng truyền ra thật sự thu hút sự chú ý của người khác, Fujiwara Joichiro, người đang ngồi trong phòng khách, quay đầu lại hỏi, "Micchi làm sao thế nhỉ?"

Hỏi em thì thà anh đi hỏi tiền bối Meguro còn hơn. Nishihata Daigo khinh bỉ liếc nhìn Jo.

Nhắc đến Meguro Ren, Fujiwara Joichiro phản ứng như thể đã lâu lắm rồi anh không liên lạc với Meguro. Nhân thể anh lấy điện thoại lướt xem danh bạ từ trên xuống, phát hiện avatar của Meguro Ren khác so với hồi trước, trước kia không phải luôn để ảnh phong cảnh sao, bây giờ avatar lại là một con vật nhỉ? Hơn nữa nhìn quen mắt đến lạ?

Ối giời ơi! Đây không phải là cún cưng của nhà Micchi sao?

Fujiwara Joichiro dụi dụi hai con mắt, thật kỳ quái, mình sẽ nhìn lại lần nữa. Vì thế, anh bấm liên tục vào bức ảnh, đồng thời cũng tìm lại tin nhắn với Michieda Shunsuke để so sánh, cuối cùng xác nhận mình không nhìn lầm. Nhưng vì cớ gì Meguro Ren lại lấy ảnh chó của nhà Micchi làm avatar, mà còn là một tấm ảnh đó giờ anh chưa từng thấy.

Mình có bỏ lỡ điều gì trong thời gian này sao? Fujiwara Joichiro buông điện thoại xuống rồi rơi vào trầm tư.

5.

Đêm nay, Michieda Shunsuke cũng không muốn bị mất ngủ, mai là một ngày trọng đại trong cuộc đời cậu: ngày cậu chính thức ra mắt sau một thời gian dài chờ đợi.

Giờ đã là gần 2 giờ sáng, bạn cùng phòng Onishi Ryusei sớm đã chìm vào mộng đẹp, Michieda Shunsuke ở bên kia vẫn lặng thinh nhìn chằm chằm trần nhà, cảm khái nghĩ nỗi buồn và niềm vui của con người quả nhiên không giống nhau. Sau một thời gian dài đấu tranh với bộ não thao thức, vẫn không thấy buồn ngủ chút nào, vì vậy, Michieda Shunsuke đã làm một việc thất lễ nhất trong cuộc đời 19 năm của mình: đánh thức một người mà có lẽ giờ này đã đang say giấc.

Chuông điện thoại reo trong chốc lát đã được bắt máy, giọng của Meguro Ren lộ rõ vẻ buồn ngủ, nhẹ nhàng gọi:"Michieda?"

Michieda Shunsuke quấy nhiễu giấc ngủ của người ta, mặc bộ đồ ngủ bông mềm mại nhanh chân ra ban công, mở miệng xin lỗi:"Xin lỗi, đã trễ như vậy rồi còn gọi cho anh... Hay là, hay là để lần sau nói chuyện ạ!"

Gió lạnh tháng 11 quấn lấy người Michieda Shunsuke khiến cậu đột nhiên ý thức được hành vi vừa rồi của mình đã vượt quá giới hạn cỡ nào, nhưng kỳ vọng thực sự trong lòng lại ngược lại, cậu không muốn thấy Meguro Ren cúp máy.

"Không sao hết, đừng cúp máy."

Qua ống nghe, cậu nghe thấy Meguro Ren đứng dậy, sau đó là một loạt tiếng bước chân, cùng với âm thanh nhỏ giống như tiếng bật lửa cháy lên.

Qủa nhiên là người đàn ông trưởng thành Meguro Ren.

Trên thực tế, Meguro Ren chỉ rít một hơi đã dập tắt khói, biết rõ mùi vị này không thể truyền qua điện thoại ám vào người kia, nhưng vẫn không muốn cậu bị quấy rầy, sau đó mỉm cười dạy dỗ:"Trẻ nhỏ không thể ngủ muộn như này đâu nha."

Anh ấy lại bắt đầu rồi đấy, Michieda Shunsuke giận dữ thở phì phì. Nhưng không thể bác bỏ, tình huống hiện tại đúng là rất ấu trĩ, vì không ngủ được nên đi cãi nhau sinh sự với người khác, trẻ con so với mình khéo còn hiểu chuyện hơn. Michieda tự biết bản thân đuối lý nên không dám phản bác, chỉ có thể dùng giọng điệu mềm nhũn cầu anh thương xót:"Anh đừng có bắt nạt em..."

Meguro Ren khẽ cười, thầm nghĩ, chính em muốn bị bắt nạt còn gì.

"Em đang ở đâu?"

"Em ở ngoài ban công, bạn cùng phòng đã ngủ rồi."

"Mặc áo khoác chưa?"

Michieda Shunsuke đành phải ngoan ngoãn đi vào phòng khách, lấy chiếc áo khoác ở sô pha khoác lên người, sau đó bắt đầu thủ thỉ tâm sự với Meguro Ren thật ra mình có chút lo lắng về sân khấu ra mắt ngày mai.

Không biết dùng từ này có thích hợp không, nhưng Michieda Shunsuke thật sự cảm thấy Meguro Ren đã kiên nhẫn "dỗ dành" mình lâu ơi là lâu, lâu đến mức tai cậu nghe điện thoại cũng hơi nóng lên, nhịp tim không nghe lời mà đập dồn dập, ngay cả đầu óc cũng trở nên mơ màng. Tất cả là do giọng nói của Meguro-kun quá hay, trầm thấp lại dịu dàng như vậy.

"Có phải buồn ngủ rồi không? Đi ngủ đi."

Nỗ lực suốt một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng không uổng phí. Meguro Ren nghe được tiếng ngáp của đầu dây bên kia thì vui mừng thở phào nhẹ nhõm. Sự nổi tiếng từ thời niên thiếu cũng không đem lại cho Michieda Shunsuke quá nhiều tự tin, trái lại, cậu còn lo mình có đủ tư cách để trở thành một thần tượng hay không, cậu sợ những định kiến của người khác, không muốn bị coi là đứa ranh con "chỉ biết diễn".

Đối với tính tự ti này của cậu, Meguro Ren luôn cảm thấy vô cùng đau lòng, bé con ưu tú như thế, lẽ ra làm bất kể cái gì cũng phải đều vui vẻ, hào hứng, chứ không phải nhìn trước ngó sau, lo được lo mất như này. Nếu như có thể, Meguro Ren thật sự rất muốn lặp đi lặp lại bên tai cậu mỗi ngày, "em tuyệt lắm", như là hiệu ứng tẩy não.

"Được rồi, vậy chúc em ngủ ngon."

Michieda Shunsuke mơ mơ màng màng đáp lời, cho đến sau cùng nghe thấy giọng điệu Meguro Ren nghiêm túc cổ vũ:"Michieda, em thật sự rất tốt đẹp."

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Michieda Shunsuke cảm thấy hồn vía mình sắp tách rời đến nơi, kích động, khẩn trương, bận rộn, đủ loại tâm trạng ập đến cùng một lúc, cậu còn chưa kịp ổn định đã phải đi livestream rồi.

Tin nhắn vang lên tiếng "bíp" khi ở chế độ chờ, cậu nhìn thấy trên màn hình điện thoại xuất hiện tên Meguro Ren.

[Anh rất vui khi mình có liên quan đến bài hát debut của em.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play