"Anh với Michieda có vấn đề gì sao?" Nhớ lại chuyện vừa rồi, Suzuki Jin vẫn không biết vấn đề nằm ở đâu.

Meguro Ren không trả lời, vẻ mặt chuyên chú nhìn kịch bản của mình, không hề nhận ra đã 10 phút trôi qua mà chưa trang nào được lật. Mình và Michieda Shunsuke thì có chuyện gì được, chẳng qua tình cảm của mình không được đáp lại nên bất lực sinh ra tức giận, một tình yêu đơn phương thảm hại. Trong lòng Meguro Ren cũng không dễ chịu chút nào.

"Thật sự không có gì ạ? Michieda-kun hình như đang lau nước mắt ở ngoài hành lang." Fukumoto Riko trở về phòng nghỉ, lo lắng nói, "Meguro-kun, anh vẫn nên đi xem một chút đi."

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Meguro Ren đứng dậy trong ánh mắt mong chờ của hai người, trước khi đi còn không quên biện minh cho bản thân một câu: chỉ là đi xem xem có chuyện gì không thôi, sẽ rất tệ nếu làm chậm trễ tiến độ quay phim.

Thật đúng là miệng lưỡi cứng rắn, rõ ràng biểu tình đều gấp đến vậy rồi mà còn nói thế. Suzuki Jin nhìn theo bóng lưng xa dần của Meguro Ren, quay đầu hỏi:"Micchi thực sự khóc rồi hả?"

Uh...Fukumoto Riko trưng ra vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt, thật ra cô chỉ nhìn thấy Michieda Shunsuke ngồi một mình ở hành lang, còn về chuyện khóc hay không, bóng lưng của em ấy trông rất cô đơn, người thì gục xuống, phân tích một chút thì có lẽ em ấy đang khóc thật. "Em bảo rồi, là "hình như."

"Gì! Bạn học Hashimoto thế mà lại lừa người!"

"Đây là một lời nói dối thiện chí." Dù sao thì trong phim hay ngoài đời cũng có điểm giống nhau, Fukumoto Riko tin rằng cả Aoki hay Michieda đều cần sự giúp đỡ của cô.

Trong hành lang tối tăm, có một cậu trai đang ngồi ủ rũ trên bậc thang, giống như cún con bị lạc đường. Cậu không nhận ra có người đứng ở phía sau mình, vì thế lẩm bẩm nhỏ giọng oán trách:"Thật đáng giận Meguro Ren, anh biết bắt nạt em rồi, đồ khốn nạn!"

"Anh bắt nạt em lúc nào?"

Từ sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp làm Michieda Shunsuke thất thanh kêu lên, sau đó nước mắt sinh lý không khống chế được mà tràn ra, Meguro Ren nhìn người trước mặt nước mắt rơi lã chã lại càng buồn bực, em ấy như thế này không phải càng chọc cho người ta bắt nạt sao.

"Anh đi đi, khỏi cần lo lắng cho em." Người bị doạ khóc vừa lấy tay lau nước mắt vừa đuổi khách, Michieda Shunsuke len lén giương mắt nhìn Meguro Ren, phát hiện ra người nọ đang khoanh hai tay vẻ mặt nghiêm nghị nhìn mình chằm chằm, không hề có dấu hiệu sẽ mềm lòng, vì thế cậu lại càng thêm tủi thân.

Sau một thời gian giằng co trong trầm mặc, Meguro Ren cuối cùng cũng phải đầu hàng trước nước mắt của Michieda Shunsuke, anh tiến lên phía trước, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc giống như những cánh hoa rơi lên, một bên dùng đầu ngón tay dịu dàng gạt đi, một bên lại hung dữ doạ dẫm đừng khóc nữa, thế nhưng đôi mắt xinh đẹp kia vẫn không ngừng rơi lệ.

"Tôi sẽ hôn em nếu em cứ khóc mãi thế này đấy!" Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Meguro Ren biết mình đã phát điên rồi.

"Có giỏi thì anh thử xem..."

Xúc cảm mềm mại trên môi truyền đến, cả người Michieda được Meguro ôm vào trong ngực, hơi thở ấm áp vây quanh khiến cậu choáng váng, ngay cả hàm răng của mình bị cậy ra như thế nào cũng không rõ.

Nụ hôn vừa kết thúc, Michieda Shunsuke vô lực dựa vào tường, nhìn thấy Meguro Ren ánh mắt sáng quắc nhìn môi mình chằm chằm lại muốn hôn thêm, cậu vội càng đưa tay chống lên bả vai đối phương:"Đối với ai anh cũng có thể làm vậy sao?"

Vẻ ngoài mong manh, yếu đuối như những bông hoa anh đào nhỏ xinh của em ấy quá đỗi xinh đẹp, Meguro Ren thầm cảm thán. Giọng điệu chất vấn nhưng đôi đồng tử lại run run đầy lưu luyến, Meguro Ren đương nhiên biết lúc này cậu cần gì, vì vậy lại ôm người kia vào trong lồng ngực, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu.

"Tôi chỉ làm thế với người trong lòng mình mà thôi. Michieda, em có thể ở bên tôi được không?"

Được tỏ tình mà không biết trả lời sao, nhưng lại nép vào trong lòng anh dụi dụi mấy cái như đang làm nũng, Meguro Ren cảm thấy đáng yêu phát điên lên được. Anh nghiêng đầu hôn lên vành tai của Michieda Shunsuke, nhẹ giọng dụ dỗ:"Hứa với tôi? Nhé?"

"Nhưng mà anh, anh,... lúc nãy anh vừa bắt nạt em, còn mắng em..."

Một đứa nhỏ ngoan ngoãn nhưng dễ ghi thù, Meguro Ren ngậm lấy vành tai của cậu, người trong ngực lập tức cầu xin tha thứ, giọng nói ngay lập tức trở nên mềm mại, nhẹ nhàng:"Ngứa quá, anh đừng..."

Meguro Ren vẫn không chịu buông tha cho cậu, thì thầm bên tai:"Nhưng em vừa ngọt vừa thơm."

Đôi môi ấm áp từ vành tai lại chuyển xuống dưới mí mắt, bị hôn cẩn thận như vậy, Michieda Shunsuke cảm thấy xương cốt đều muốn tan ra rồi. Tình yêu đang trào dâng trong lòng theo động tác của đối phương như sóng vỗ cuồn cuộn, cuối cùng, cậu vòng hai tay lên ôm cổ Meguro Ren, ánh mắt ấm áp mà kiên định:"Lễ hội ánh sáng ở Roppongi mà em vẫn luôn nhắc tới, thật ra là em muốn đi cùng anh."

Michieda Shunsuke chu môi, cho rằng cần phải làm rõ mọi chuyện. "Có lúc anh đối với em quá tốt, quá dịu dàng, tốt đến mức em không biết anh có đối xử với những người khác như vậy hay không. Rõ ràng anh là người nói mấy lời mập mờ, không rõ ràng trước, nhưng trông anh lại rất thoải mái, cứ như là chỉ có mỗi em nghiêm túc với mối quan hệ này vậy."

"Thật xin lỗi, là tôi tự cho mình đúng hết." Meguro Ren xin lỗi cậu, "Từ đầu tôi đã thích em rồi, mọi chuyện tôi làm tuyệt đối không phải là trêu chọc em. Có điều, cho tới giờ, không biết tôi lấy đâu ra tự tin nhiều đến vậy, cảm thấy sớm muộn gì em cũng sẽ thuộc về tôi, thế nên tôi mới không muốn tỏ tình quá sớm, muốn để em từ từ nhận ra."

Meguro Ren lại kể lý do tại sao hôm nay anh nổi giận, kết quả Michieda Shunsuke nghe xong vô cùng ngạc nhiên:"Ai cơ? Cô gái đó, em có số của cô ấy đâu." Sau đó bé con lại thốt lên:"Sao anh hôn em nữa rồi..."

Vậy là đôi tình nhân lại bắt đầu hôn môi trong không gian tối tăm, yên ắng. Nếu không phải điện thoại trong túi đổ chuông kịp thời kéo lý trí của Meguro Ren quay trở về thực tại thì có khả năng anh sẽ còn làm chuyện quá đáng hơn với người trong ngực.

"Em bảo này, hai người nói chuyện với nhau thế nào rồi? Còn không mau trở về quay phim sao?"

Giọng nói của Suzuki Jin giống như tiếng chuông báo thức gọi người tỉnh lại, Michieda Shunsuke lúc này mới thực sự cảm nhận được những chuyện mình mới làm, cậu và Meguro Ren hôn nhau lâu thật đấy...

"Vậy chúng ta nhanh chóng quay lại đi!"

"Chờ đã, còn một câu hỏi cuối cùng!" Meguro Ren kéo người đang rắp rời đi vào lòng, áp trán mình vào cậu:"Bây giờ, tôi là gì của em?"

Anh vừa dứt lời, Michieda Shunsuke liền cười rộ lên, trước kia vẫn nghĩ mình thua rồi, hiện tại xem ra, người lo được lo mất từ trước đến nay không chỉ có mình mình. Michieda Shunsuke hôn lên môi Meguro Ren một cái, làm nũng thả thính anh.

"Là bạn trai của em~"

Thật tuyệt, Meguro Ren cảm giác mắt mình hơi nóng lên. Anh đã đợi trận mưa sao băng Leonids từ rất lâu rồi, cuối cùng thì ngôi sao sáng nhất cũng đi qua và rơi xuống bên anh.

"Vậy từ giờ, mong Michieda-kun hãy chiếu cố tôi nhiều hơn nhé."

"Mong anh hãy chiếu cố em ạ! Meguro-kun!"

______________________________

Fic Memi đầu tiên mình edit, chắc không thể nào tránh được sai sót, cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ mình nè.

Tại sao mình lại quyết định edit fic này trước? Đầu tiên là vì độ dài vừa đủ, không quá ngắn cũng không quá dài. Thứ hai là vì dòng thời gian trong đây, từ lúc làm quen đến khi cả hai nhận ra tình cảm của nhau rồi đến với nhau đều rất sát với thực tế. Thứ ba là vì nó cho mình trải nghiệm đủ mọi cung bậc cảm xúc trong tình yêu, từ thích đến yêu, những lần hờn ghen vô cớ, cả những tác động tích cực và tiêu cực ở trong lẫn ngoài, có lẽ đây là những trạng thái mà ai cũng trải qua nếu yêu thật lòng. Cuối cùng và quan trọng nhất, tất nhiên rồi, là hình tượng nhân vật chính. Chắc một số bạn đọc đến vài đoạn cũng phải thốt lên:"Meme ngoài đời rất có khả năng sẽ làm thế này." Đúng vậy, lúc đọc mình cũng có chung suy nghĩ đó. Micchi trong này (có lẽ) phần nào mạnh dạn hơn ở ngoài đời, mình rất thích tích cách như vậy. Đủ trong sáng, đủ ngây thơ, nhưng cũng đủ tỉnh táo để biết ai đối tốt với mình thật sự.

Có câu này trong Ubu Love:"Đôi ta như Romeo và Juliet, trái dấu nhưng hút nhau mãi mãi không chia lìa", cảm thấy như đang hát về Memi ghê haha =)))))))))

Chúc cho chúng ta mãi vững lòng như thuở ban đầu, dùng khoảng thời gian đẹp nhất để chứng kiến tình yêu đẹp nhất đời người biến nó thành ký ức đẹp nhất. MeMi nhiệt ái trăm năm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play