“Khi em cô đơn nhất anh bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh, khiến em có cảm giác an toàn, khiến em dựa dẫm vào anh và rồi khiến em không lỡ rời xa anh, liệu đó có phải là cảm giác của những người yêu nhau?”
Buổi tiệc tám giờ tối thì kết thúc, người đàn ông đối diện xin chào rồi ra về trước.
Người đàn ông ngồi bên phải lúc này mới ló mặt ra ngoài ánh sáng, gương mặt đầy lạnh lùng, một bên mắt trái của ông ta có một vết sẹo vô cùng xấu xí, thật khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi khi nhìn nó.
Người phụ nữ bên cạnh đưa cho ông ta một điếu xì gà, ông ta đưa tay ra nhận, trên tay của ông ta có một hình xăm con hổ màu trắng.
Người phụ nữ bên cạnh hỏi ông ta.
“Tiên sinh, ngài có tin lời của Phùng Hiên không?”
“Đương nhiên tôi không tin ông ta, tôi tin cô hơn, đi điều tra xem chuyện này có thật hay không, còn nữa, điều tra trong bí mật cho tôi.” Người đàn ông nói.
Người phụ nữ bên cạnh gật đầu.
“Vâng thưa tiên sinh, ngài còn chuyện gì dặn dò không ạ!” Người đàn ông lắc đầu.
“Phùng Hy này, mong rằng cô sẽ không khiến tôi thất vọng như Phùng Hiên, cô hiểu ý của tôi đúng không?” Người phụ nữ tên Phùng Hy gật đầu.
“Dạ, tôi hiểu thưa tiên sinh, ngài cứ yên
tâm!”
“Được rồi, đi đi!”
Phùng Hy gật đầu sau đó quay người bỏ đi, bà ta đóng cửa phòng lại rồi nhìn xuống bàn tay của mình, nó đang chảy mồ hôi dòng dòng.
Nói người đàn ông như Phương Giang là một con cáo già quả là không sai một chút nào mà.
Phùng Hy tự nói với chính mình.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi Thâm Tình đang trong bếp nấu ăn thì Tần Thư Hàn cũng thức dậy.
Vết thương ở vai vẫn còn đau, di chuyển có chút khó khăn.
Hắn bước ra khỏi phòng, căn phòng của Thâm Tình khó nhỏ, nên vừa bước ra
ngoài là có thể thấy phòng bếp.
Lần trước ở nơi này hắn từng có suy nghĩ rằng, ở một nơi nhỏ bé như thế này thật giống một khu ổ chuột của người nghèo.
Nhưng lần này đến đây hắn cảm giác giống như một ngôi nhà thực sự, lâu lắm rồi hắn mới cảm giác được sự ấm áp của gia đình.
Lúc này Thâm Tình đang đưa lưng về phía người đàn ông kia, nên cô không hề biết hắn ta đang nhìn mình.
Cô vừa nấu cơm vừa ngân nga những câu hát quen thuộc.
"Trời đã gần sáng rồi Mà nỗi nhớ anh vẫn còn ngổn ngang Trời đã gần sáng rồi Mà em vẫn ngồi hát lời than thở Rằng anh ơi đừng rong chơi Đừng mải mê những điều buông lơi." (*) Giọng nói của cô rất dễ nghe, nhẹ nhàng vô cùng êm tai.
Chẳng biết tại vì sao nữa, nhưng Tần Thư Hàn rất thích nhìn thấy cô ở khoảnh khắc này.
Cô loay hoay trong bếp vô cùng bận rộn.
Người có rất nhỏ, nếu hắn ôm chắc chắn cô sẽ lọt vào trong vòng ngực của hắn, hắn luôn thích cảm giác như vậy.
Tần Thư Hàn cũng không biết tại sao bản thân lại như vậy, người như hắn cũng có cải được gọi là rung động, hoặc là yêu một người phụ nữ hay sao chứ? Đương nhiên là không thể nào rồi, bắt đầu từ khi chọn con đường này thì người như hắn không bao giờ có được cái gọi là hạnh phúc.
Thâm Tình vô tình quay người, cô liền nhìn thấy người đàn ông kia đứng sau lưng mình, cũng chẳng biết hắn đứng từ đó bao lâu rồi nữa.
“Anh, anh dậy rồi sao?” Cô ấp úng hỏi.
“Ừm, vừa dậy thôi.
Cô có đồ rửa mặt chứ?” Tần Thư Hàn hỏi.
“Bên trong có đồ mới, tôi mới mua, anh có thể dùng nó!” “Cảm ơn!” Nói xong liền quay người bỏ đi, nhưng đi được hai bước thì dừng lại.
“Cô hát rất hay, rất có tiềm năng làm ca sĩ” Nói xong liền bỏ đi.
Thâm Tình nhìn theo bóng lưng của hắn, môi cô kéo lên một nụ cười.
Rồi sau đó
lại tự đánh đầu mình, cô đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Lúc Tần Thư Hàn đi ra, trên bàn đã bày sẵn những món ăn ngon, hắn kéo ghế ra vào ngồi vào trong.
“Cô nấu hết sao?” Trên bàn chỉ có bốn món, có cháo nấu thịt, bánh mỳ, trứng rán và một chút thịt.
Đây đều là những món cô thích ăn, cô cũng thích ăn tôm, nhưng ăn buổi sáng sẽ tanh nên cô thường ăn vào buổi chiều.
Bình thường buổi sáng của cô chỉ có hai món mà thôi, nhưng vì người đàn ông kia đang bị thương, nên cô mới nấu thêm.
“Đúng vậy!”.
“Không tồi, ăn rất ngon!” Tần Thư Hàn múc một thìa cháo cho vào miệng.
Bàn tay đang gắp một miếng trứng rán của Thâm Tình bỗng nhiên dừng ở không trung, đây là lần đầu tiên có người khen cô nấu cơm ngon.
Nói đúng hơn là có người đối diện cùng cô ăn cơm ở trong nhà của cô.
Bao nhiêu năm sống ở Nhạc Thành một mình, có lẽ hôm nay là ngày cô có cảm giác đây là nhà thật sự.
“Sao vậy? Chưa từng ai nói như vậy với cô sao?”
Thâm Tình không trả lời, cô cúi đầu ăn cơm của mình.
Bởi vì cô không biết phải trả lời như thế nào, từ khi rời khỏi nhà đến Nhạc Thành này cô luôn nấu cơm và ăn một mình, nên đương nhiên sẽ không có ai khen cô nấu ngoan.
“Ăn xong thì đi đi, tôi không muốn một ngày nào đó cảnh sát sẽ hỏi tôi về anh” “Cô sợ sao?” Tần Thư Hàn hỏi.
“Đúng vậy, tôi sợ vướng phải rắc rối không đáng có.
Tôi chỉ là một công dân bình thường mà thôi, vậy nên anh hãy tránh xa tôi ra một chút” Thâm Tình nói xong liền cắn một miếng bánh mì.
Tần Thư Hàn cười.
“Thật ra tôi cũng không muốn liên quan tới cô.
Nhưng có một số chuyện, tôi chỉ muốn thôi cũng không thể nào được.
Nó giống như duyên phận vậy, muốn tránh cũng không được”
Những câu cuối cùng hắn nói rất nhỏ nên Thâm Tình hoàn toàn không nghe thấy.
“Anh nói cái gì?” Thâm Tình không nghe được nên hỏi lại.
Tần Thư Hàn lắc đầu.
“Không có gì, tôi nói là bữa cơm hôm nay sau này nhất định tôi sẽ trả lại cho cô.
Đúng rồi, tôi sẽ trả hết tần tật những gì tôi nợ cho cô.
Nhưng cô phải cho tôi thời gian”.
Thâm Tình nhìn hắn, thật ra cô cũng chỉ là buột miệng nói ra mà thôi.
Cô cũng nợ hắn hai lần mà, nếu hắn không để cô lại ở căn cứ bí mật đó có lẽ đến giờ cô vẫn không thể thoát khỏi.
Và nếu hôm qua hắn không cứu cô, có lẽ viên đạn của hắn chính là bắn trên người của cô.
“Tôi còn nhớ lần trước khi anh để tôi lại một mình ở căn cứ đó anh đã nói rằng, sau này đừng gặp lại nữa, mà dù có gặp cũng đừng bảo là quen biết anh, anh quên rồi?” Tần Thư Hàn suýt nữa thì sặc cháo, hắn có nói câu này hay sao? “Vậy sao? Có lẽ khi đó đầu óc không tỉnh táo cho nên mới nói như vậy.
Nhưng yên tâm, sau bữa cơm này tôi sẽ đi! Sẽ không liên quan đến cuộc sống của cô nữa đâu, tôi hứa đó” “Lời hứa của đàn ông không bao giờ đáng tin hết” “Cô từng bị đàn ông đá hay sao? Cũng đúng, chắc là cô từng yêu nhiều người lắm đúng không, cô xinh đẹp như vậy kia mà.” “Anh ăn cơm của anh đi!” “Lần này tôi sẽ đi thật!” Thâm Tình không nói gì chỉ ăn đồ của mình.
Vậy cũng tốt, cô cũng không muốn gặp lại hắn nữa.
Nhưng trong một góc của con tim cô lại không nỡ để hắn bỏ đi.
Sau khi ăn xong Thâm Tình đến bệnh viện, hôm nay là thứ hai nên cô phải đi làm, ở nhà nghỉ một tuần là đủ rồi.
Tần Thư Hàn một mình ở nhà, hắn đứng từ cửa sổ nhìn xuống thân ảnh của Thâm Tình, sau đó nói: “Cô nhóc, tạm biệt!” (*) Bài hát: Sao Anh Chưa Về Nhà của AMEE, Ricky Star.