“Em là một cô gái mang trong mình nhiều đau thương và vết sẹo, nhưng cũng vì gặp anh mà mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.
Máu có thể kết nối chúng ta lại, và máu cũng có thể khiến chúng ta rời xa nhau mãi mãi! Như giấc mộng chẳng thể nào nói lời biệt ly..”
Thâm Tình không nói gì, người đàn ông này thật lạ, đến lúc này rồi mà cũng đùa cho được hay sao? “Yên tâm, tôi không sao hết.
Không chết được, cô quên là tôi vẫn còn nợ cô một mạng sống hay sao, còn chưa trả hết mà”
Giọng nói của hắn ta một lần nữa lại vang lên, lần này Thân Tình quyết định yên lặng, không trả lời nữa.
Chẳng biết qua bao lâu, bao nhiêu tiếng súng bắn trả không vang lên nữa.
Thâm Tình vẫn bị người đàn ông ôm rất chặt.
Bên ngoài hàng loạt bước chân vọng lại, sau đó cô thấy một đôi giày xuất hiện trước mặt mình.
Người đàn ông đó chỉ nói duy nhất một câu “đã giải quyết xong”, sau đó liền quay người bỏ đi.
Bên ngoài không còn tiếng súng nổ nữa, tiếng trẻ con khóc cũng không còn.
Thay vào đó là tiếng của những người bảo vệ và cảnh sát.
Tiếng hít thở của người đàn ông đang ôm cô càng nặng nề hơn, lúc này cô mới biết hắn bị thương không hề nhẹ.
“Này, này, anh không sao chứ? Này!” Thâm Tình hỏi.
Nhưng không hề có tiếng
trả lời.
Thâm Tình muốn buông chiếc áo trên đầu ra, nhưng lại bị bàn tay của người đàn ông kia chặn lại.
Hắn ta lại bị điên cái gì vậy? “Anh không sao chứ?” Vẫn không có người trả lời cô.
Không phải hắn bị thương đến không có ý thức rồi đấy chứ? Vậy tại sao lúc này lại không cho cô bỏ chiếc áo khoác này xuống? “Anh làm sao vậy?” “Yên tâm, tôi không chết được?” “Anh không có gì để nói ngoài câu này hay sao?”
“Không thì phải!” Tần Thư Hàn vừa nói vừa cười.
Thâm Tình bị người đàn ông kéo về chiếc xe phía trước, hắn kéo rất mạnh, cô không còn cách nào khác ngoài nghe theo.
Vào trong xe, người đàn ông buông cô ra.
Thâm Tình bỏ chiếc áo trên đầu mình ra, lúc này mới nhìn rõ vết thương của người đàn ông kia.
Máu của hắn dính hết vào vai của cô.
Hơi thở của Thâm Tình bỗng nhiên trở nên khó khăn hơn, cô quay người ra ngoài cửa sổ, cố gắng hít thở.
Tần Thư Hàn nhìn gương mặt xanh tái của cô, hắn nghĩ cô lo cho hắn tới mức xanh mặt.
Hắn liền trêu đùa nói: “Tôi cũng không phải lần đầu tiên bị thương, mà cô cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, gương mặt này có ý gì vậy? Lo lắng cho tôi?”
Thâm Tình không trả lời.
Cô nhớ Tần Thư Hàn từng hỏi cô rằng: “Tôi rất tò mò đó, thứ có thể khiến cô sợ hãi là thứ gì đây?” Thứ trước giờ cô luôn sợ hãi chính là máu, chính là nhìn thấy người ta chết trước mặt của mình.
Thâm Tình hít một hơi thật sâu, sau đó quay người lại.
“Anh đừng nói đùa chứ, người tội phạm như anh tôi muốn tránh còn không được
đấy!”
Tội phạm sao? Tần Thư Hàn hừ lạnh nhưng không nói gì.
Anh ôm chặt vai của mình, ở đây không có dụng cụ y tế, vậy cô làm sao có thể gắp viên đạn đó ra.
được cơ chứ.
"Anh không sao chứ? Anh chịu được không?” Thâm Tình hỏi nhưng hắn vẫn không trả lời “Này, này, anh nói chuyện đi chứ.
Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy.” Bỗng bàn tay bị hắn tay nắm chặt lại, giọng nói mang chút cười đùa.
“Cô nhóc, lần này cô sẽ không bỏ mặc tôi giống lần trước ở cửa nhà cô đúng chứ? Tôi đang bị thương đó, đừng có đẩy người tôi như vậy!”
Thâm Tình không đẩy hắn nữa, cô nhìn xuống gương mặt xanh tại của hắn.
Hắn cũng tốt quá ha, bị thương nặng như vậy mà cũng có thể nói đùa được.
“Tôi là bác sĩ, đương nhiên tôi sẽ không bỏ mặc bệnh nhân, dù anh có là tội
phạm thì tôi cũng sẽ ra tay cứu chữa.
Nhưng ở đây không có dụng cụ y tế” “Trên xe có, phía trên” Tần Thư Hàn hất cằm về phía trước, ý bảo đồ ở trên đó.
Thâm Tình kéo người về trước, lấy hộp y tế, vì nó ở ghế trước nên khi lấy cô phải kéo người về trước.
Tần Thư Hàn phía sau mỉm cười nhìn chiếc mông đang vểnh cao của cô.
“Cô nhóc này, hôm nay cô mặc quần lót màu hồng có ren hay sao?” Thâm Tình nghiên chặt răng lại, đúng là hồ đồ mà, cô lại không nhớ ra bản thân hôm nay mặc váy ngắn.
“Anh không nói chuyện chắc không có ai nói rằng anh bị câm đâu nhỉ?” Nói xong cô đưa tay về trước, muốn cởi chiếc áo đang dính máu của người đàn ông ra, nhưng lại bị hắn trêu đùa.
“Sao vậy, cô muốn tôi nhanh tới như vậy hay sao?”
Thâm Tình đánh vào ngực của hắn một cái.
“Anh im miệng đi cho tôi, tôi đang
chữa vết thương cho anh đấy”.
Hắn đầu về biết vì vết thương trên người hắn mà cô đã phải đấu tranh như thế nào đâu chứ.
Vậy mà hắn vẫn trêu đùa cô.
Người đàn ông không nói gì nữa, chỉ gật đầu cười.
“Được, được, cô là đang chữa vết thương cho tôi.
Vậy mà tôi cứ nghĩ cô có ý định khác với tôi đó” “Bệnh thần kinh!” “Cô là người đầu tiên nói những lời như vậy với tôi, cũng là người đầu tiên đối tốt với tôi nhất.
Đúng là hiếm có một người con gái như cô đó.
Này, sau này chúng ta làm bạn đi, làm bạn tốt của nhau” “Tôi không thiếu bạn!” “Nhưng cô thiếu tình thương...!đúng không?” Tần Thư Hàn buột miệng nói ra.
Thâm Tình không trả lời, nhưng trong sâu thâm tâm cô đang có một nỗi đau kêu gào.
Chúng cấu xé cô, bắt cô phải đối mặt với nó.
Tần Thư Hàn nói đúng, cô
không thiếu bạn bè, nhưng cô thiểu tình thương.
Bạn bè có nhiều thì sao chứ, họ
đâu hề quan tâm tới cảm nhận của cô.
Cô nhìn vào gương mặt của người đàn ông đối diện mình, nói hắn là kẻ điên quả không sai chút nào.
“A, a...!cô cố ý làm mạnh tay đúng không?” “Anh chưa từng nghe câu lỡ tay à?!” Tần Thư Hàn không trả lời, hắn yên lặng để cô làm việc của mình.
Hắn có suy nghĩ của hắn, mà cô cũng có suy nghĩ của cô, hai người yên lặng không nói gì.
Cùng lúc này, trong một căn phòng xa hoa nào đó.
Trên chiếc bàn đầy những món ăn ngon, có một chai rượu vang và hai chiếc ly đế cao.
Trên bàn có hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, bên cạnh mỗi người đều có một người phụ nữ xinh đẹp đứng bên.
Người đàn ông ngồi bên phải bỗng nhiên nói, bởi vì ông ta đang ngồi trong bóng tối nên không hề nhìn thấy rõ gương mặt.
Chỉ nghe được giọng nói của ông ta, giọng nói của ông ta trầm trầm, rất dễ nghe.
“Chuyện lần này thế nào rồi? Phải giải quyết được tên Tần Thư Hàn kia cho tôi” “Ngài yên tâm, người của chúng ta báo về nói hắn đã bị thương, còn rất nặng nữa” Giọng nói của người đối diện vang lên.
Người đàn ông ngồi bên phải mỉm cười gật đầu.
“Được, chỉ cần Tần Thư Hàn chết thì mọi chuyện sẽ được giải quyết hết!” “Thưa ngài, tôi còn nhận được một tin sốc nữa” “Tin gi?" “Dạ, Tần Thư Hàn vì bảo vệ một người phụ nữ mà bị thương thưa ngài!” người đàn ông ngồi đối diện nói.
Người đàn ông bên phải dựa lưng ra sau ghế, bên cạnh người phụ nữ của ông ta liền đưa ly rượu tới bên, ông ta hài lòng đón nhận nó.
Người đàn ông đối diện đưa mắt nhìn về người phụ nữ đang đưa ly rượu cho ông ta.
Lúc này giọng nói của người đàn ông bên phải vang lên.
“Thứ cậu vừa nói là thật?”.
“Chắc chắn ạ! Còn nữa, một tuần trước hắn ta từng đưa một người phụ nữ về doanh trại của Chu Gia, còn ở trước mặt ông ta nói cô gái đó là người phụ nữ của mình.
Tôi điều tra rồi, cũng là người phụ nữ hắn ta cứu”.
“Vậy sao? Tôi biết Tần Thư Hàn bốn năm, đây là lần đầu tiên bên cạnh hắn xuất
hiện một người phụ nữ đó.
Đúng là rất thú vị, vậy hôm nào rảnh cậu dẫn cô gái ấy đến chỗ của tôi đi, tôi muốn xem cô ấy là người thế nào!” Người đàn ông đối diện vội gật đầu.
“Vâng ạ! Khi nào cũng được, chỉ cần ngài muốn mà thôi!”
“Được, ăn cơm thôi!”.