Giờ phút này, người của Chu Hàn đã hoàn toàn khống chế được hiện trường.

Người của Hào Đoạt lần lượt co rút lại ở một bên, không một ai dám ra mặt kêu hét ầm ĩ.

Nguyên nhân rất đơn giản, giờ phút này hiện trường đã bị nhóm Chu Hàn khống chế rồi.

Hơn nữa, Hào Đoạt lúc này cũng không biết là sống hay chết, đám người tinh nhuệ của Hào Thị càng không dám động đậy.

Nói cho cùng thì vào lúc này sẽ chẳng có ai ngu ngốc mà xông lên cả.

Xông lên chỉ có hai kết quả, một là làm bia đỡ đạn.

Một cái kết quả khác nữa là lại còn chọc giận Hoắc Nghệ Tinh, không cẩn thận hại chết Hào Đoạt.

Chỉ cần là người không ngốc nghếch thì đều sẽ biết nên làm thế nào.

“Nguyên soái, cục diện ổn định rồi.” Thanh Long hướng về Chu Hàn nói một câu, vô cùng cung kính.

Chu Hàn nghe vậy gật đầu nói: “Làm Hào Đoạt tỉnh lại cho tôi.”

Thanh Long cung kính đáp lại một tiếng, vừa định ra tay.

Nhưng mà anh ta còn chưa kịp véo Hào Đoạt thì sự cố đã xảy ra.

“Ầm.” Chỉ nghe một trận tiếng gầm rú của động cơ vang lên, tốc độ âm thanh đến gần rất nhanh, tiếng gầm rú cũng càng lúc càng lớn.

Thanh Long lập tức ý thức được cái này không đúng lắm, anh ta lập tức hét lên một tiếng: “Nguyên soái cẩn thận.”

Cùng với câu nói vừa dứt, Thanh Long lập tức nhào về phía Chu Hàn.

Trong nháy mắt Chu Hàn bị anh ta bổ nhào sang một bên, mà lúc này trong nháy mắt Chu Hàn cũng ý thức được chuyện xấu, anh nhanh chóng hạ lệnh cho năm chiến thần còn lại: “Bảo vệ người.”

“Tuân lệnh.” Năm đại chiến thần không chút do dự, ngay lập tức nhào về phía đám người Hoắc Khai Hà.

Thuộc hạ còn lại của Hoắc Thị cũng vội vàng hướng về bên trong đại đường chạy trốn, bởi vì một luồng khí nóng mãnh liệt đã ập tới rồi.

Cùng với một tiếng “ầm” vang lên, trong nháy mắt một luồng sương mù tản ra.

“Không ổn, trúng kế rồi.” Chu Hàn phản ứng lại trước tiên.

Trong lòng anh còn sợ hãi nhìn thấy Tô Hàm đã được Vân Nhi cứu đi, nhìn thấy người phụ nữ của mình không sao, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong sương mù, một trận âm thanh ma sát sột soạt vang lên, sau đó tiếng gầm rú kia lại lần nữa vang lên.

Chu Hàn không nói hai lời một mình xung trận lên trước, vội vã xông ra nhưng chỉ nhìn thấy một đám khói xe màu đen…

Sau khi sương mù tan đi thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Hào Đoạt nữa.

“Hào Đoạt bị người cứu đi rồi.” Tô Hàm kinh hô một tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn vào vị trí trước đó của Hào Đoạt.

Sắc mặt của sáu đại chiến thần đột nhiên thay đổi, ánh mắt của họ thường nhìn về phía bên ngoài đại đường, hình như đang tìm kiếm cái gì đó.

Bước chân của Chu Hàn có chút nặng nề, anh trở lại phòng khách, hướng về phía mọi người lắc lắc đầu.

Ý tứ rất rõ ràng, không thấy Hào Đoạt nữa.

“Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, ở lại bảo vệ sự an toàn của mọi người.” Chu Hàn đột nhiên lên tiếng căn dặn: “Bạch Hổ, Dạ Phong, Vân Nhi, đi một chuyến với tôi đến trang viên của Hào Đoạt.”

“Tuân mệnh.” Sáu đại chiến thần lập tức trả lời một tiếng.

Hoắc Khai Hà nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, ông ta mở mở miệng, cuối cùng lại là muốn nói lại thôi.

“Chu Hàn, chú ý an toàn.” Tô Hàm bước nhanh lên phía trước, nắm lấy tay Chu Hàn, trên mặt lộ ra một vẻ mặt thẹn thùng.

Chu Hàn gật gật đầu, khẽ vuốt ngọn tóc của cô, tỏ vẻ an ủi.

“Chu nguyên soái, tôi quen thuộc với địa giới của Cảng Thành, không bằng tôi cùng đi với ngài.” Ngay lúc Chu Hàn muốn mang theo ba đại chiến thần rời đi, Hoắc Khai Hà thình lình nói ra một câu.

Chu Hàn hơi hơi mỉm cười, lắc đầu nói: “Không được, vết thương trên chân của ông vẫn chưa khỏi, an tâm dưỡng thương trước đi.”

Nghe thấy Chu Hàn nói như vậy, Hoắc Khai Hà cũng lập tức không có tiếp tục kiên trì nữa.

Sau khi ông ta gật đầu thật mạnh xong thì hướng về thủ hạ của Hoắc Thị lên tiếng: “Chuẩn bị xe cho nguyên soái Chu.”

“Vâng.” Thuộc hạ của Hoắc Thị lập tức chuẩn bị xe cho Chu Hàn, Chu Hàn mang theo ba đại chiến thần nghênh ngang mà đi.

Nửa tiếng sau, một chiếc xe Jeep chống đạn dừng trước cửa trang viên của Hào Đoạt.

Chu Hàn mang theo ba đại chiến thần từ trên xe đi xuống, nghênh ngang tiến vào.

“Người nào đó?” Hai gã thủ vệ đứng ở cửa của trang viên, lập tức chặn bốn người Chu Hàn lại.

“Đừng có ngáng đường.” Bạch Hổ tiến lên phía trước một bước, hét lên một tiếng: “Cút ngay.”

Thủ vệ lập tức ý thức được người tới không có ý tốt, anh ta quay đầu hướng về phía người ở trong trang viên hét lớn: “Kẻ địch tập kích.”

Thủ vệ vừa dứt lời, theo đó là âm thanh “răng rắc” vang lên, Bạch Hổ giơ tay vặn gãy cổ của đối phương.

Một người thủ vệ khác nhìn thấy tình hình không ổn lập tức rút vũ khí nóng ra, muốn đối phó với Bạch Hổ.

Kết quả Bạch Hổ trở tay một cái tát giáng xuống, không khoan nhượng đem người thủ vệ còn lại đánh đến vỡ đầu.

Bạch Hổ nhấc chân đá một cái, một tiếng “rầm” một tiếng, tên thủ vệ kia ngay lập tức bị một chân đá bay đi.

“Không chịu nổi được một đòn nữa.” Bạch Hổ hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường.

Chu Hàn mang theo người nhanh chóng tiến vào, nhưng còn chưa bước được lên phía trước mấy bước, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một đám người.

Toàn bộ đám người này đều vác súng trên vai, đạn đã lên nòng, ước chừng khoảng năm mươi người.

Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên một trận huyên náo không thua kém, tám mươi người trong nháy mắt liền xuất hiện, hình như sớm đã âm thầm mai phục ở bên ngoài cửa rồi.

“Động thủ đi.” Chu Hàn hướng về phía ba đại chiến thần lên tiếng ra hiệu, bản thân một mình xung trận lên trước nhảy vào đám người.

Không chút hoa hòe lòe loẹt, Chu Hàn mỗi lần ra tay đều sẽ có vài người bỏ mạng.

Trong chốc lát, hơn năm mươi người ngã xuống thành đàn, ngay lúc Chu Hàn giải quyết những người ở trong trang viên, tám mươi người ở bên ngoài trang viên cũng đã bị ba đại chiến thần giải quyết xong.

Chu Hàn bước nhanh đi vào bên trong trang viên, Hào Đoạt hôm nay chạy không thoát rồi.

Phải biết rằng gã đã phá hoại hôn lễ của Chu Hàn.

Bất kể là đối với Chu Hàn hay Tô Hàm mà nói, đả kích này là tương đối lớn.

Cho nên Chu Hàn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Hào Đoạt.

Ba đại chiến thần lập tức theo sau Chu Hàn, chỉ có bốn người lại lộ ra khí thế như thiên quân vạn mã.

Trang viên chiếm diện tích rất lớn, mênh mông vô bờ, lúc này chỉ nhìn thấy từng bóng người tụ lại bên này, nhìn dáng vẻ đều là bọn tay chân của Hào Đoạt nuôi dưỡng.

“Vân Nhi, độc chết bọn chúng.” Chu Hàn lên tiếng phân phó một câu, trong mắt hiện lên một vẻ vô tình.

“Tuân lệnh.” Sau khi Vân Nhi trả lời một tiếng, ngay lập tức lấy ra một viên thuốc độc.

Vân Nhi là một cao thủ dùng độc.

Lần trước, khi ở phòng bao khách sạn kia, cô ta đưa con dao vào trong bụng của Tony Bond, suýt chút nữa đã lấy mạng của Tony Bond.

Viên thuốc độc kia rơi ra, một luồng khí độc lập tức trở thành hình cánh quạt khuếch tán ra ngoài, tốc độ cực kì nhanh.

Khí độc hình cánh quạt rất nhanh khuếch tán ra xung quanh, bọn tay chân kia ngốc nghếch lao vào, hoàn toàn không biết sống chết, nghiễm nhiên là một dáng vẻ không sợ gì cả.

Rất nhanh đám người ngã xuống thành mảng, không chết nhưng cũng sẽ rất nhanh thôi.

Gần ba phút sau, khói độc tan đi, đám tay chân kia đã ngã xuống hơn phân nửa.

Đến nỗi những người ở đằng xa cũng không dám xông đến nữa, bọn họ duy trì một khoảng cách rất xa với đám người Chu Hàn, ánh mắt gắt gao nhìn vào trên người bốn người Chu Hàn.

Trong ánh mắt của bọn họ tràn ngập sự cảnh giác, còn mang theo một sự sợ hãi.

“Lục soát.” Ánh mắt của Chu Hàn đảo quanh hiện trường, đột nhiên lên tiếng.

Hôm nay anh nhất định phải bắt được Hào Đoạt.

“Vâng.” Sau khi ba đại chiến thần trả lời một tiếng, thân ảnh nhảy động hướng về phía trang viên rồi tản ra.

Cùng với động tác của ba đại chiến thần,  một bóng dáng xinh đẹp từ xa tiến tới gần, rất nhanh đi đến trước mặt Chu Hàn.

“Chu Nguyên soái, nghe danh đã lâu.” Người phụ nữ hé môi cười, chớp chớp đôi mắt vũ mị động lòng người, ca ngợi nói: “Quả nhiên người cũng như tên, khiến cho Diệu Diệu vô cùng bội phục.”

Nói rồi cô ta nhìn thấy Chu Hàn căn bản không thèm nhìn mình, lại không có chút nào ngoài ý muốn.

Người phụ nữ hơi hơi đứng thẳng người, giọng nói thanh thuần, làm bộ làm tịch, giọng nói sung sướng thoải mái: “Chu nguyên soái, xin mạo muội tự giới thiệu về mình một chút. Tôi họ Hào, Hào Đoạt là anh trai của tôi, tôi tên là Hào Diệu Thiến.”

Cô ta vươn tay nhiệt tình nói: “Ngài có thể gọi tôi là Diệu Diệu.”

Nhưng Chu Hàn vẫn như cũ không có quan tâm, ánh mắt vẫn đang thăm dò trong trang viên, anh đang tìm kiếm bóng dáng của Hào Đoạt.

“Nguyên soái Chu, đừng nhìn nữa.” Hào Diệu Thiến xấu hổ thu tay về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play