Mà trong mắt Hoắc Tử Kim cũng hiện lên chút gian xảo, mặc ai nấy cũng nhìn ra cô ta đang trêu chọc Tony Bond.
Nhưng mà Tony Bond lại không để ý.
Anh ta giương giọng nói: “Tiểu thư xinh đẹp này, muốn Tony tôi giặt quần áo lau giày cho cô, nói cho cô hay, không có cửa đâu.”
Bầu không khí vốn hơi áp lực, mà Tony Bond vừa nói ra khỏi miệng lập tức trở nên dễ chịu hơn.
Sau khi đám người Chu Hàn vào biệt thự lớn của Hoắc Khai Hà, đám người đều nhanh chóng thu xếp ổn thỏa.
“Huyền Vũ, Chu Tước ở lại bảo vệ mọi người.” Chu Hàn bắt đầu sắp xếp mọi người: “Tứ đại chiến thần còn lại đến trang viên của Hào Đoạt với tôi một chuyến, tôi muốn gặp anh ta.”
“Tuân lệnh.” Chu Hàn vừa dứt lời, sáu đại chiến thần lập tức lên tiếng trả lời.
“Chu nguyên soái, tôi cũng đi.” Đột nhiên, Hoắc Nghệ Tinh đứng ra nói một câu.
Chu Hàn nghe vậy lắc đầu nói: “Không cần, ông ở lại áp trận cũng được, chỉ sợ…”
Nhưng còn chưa đợi Chu Hàn nói xong, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động cơ ầm ầm.
Ngay sau đó, từng đoàn xe dừng lại, một đám người lũ lượt tới, ba tầng trong ba tầng ngoài vây cả nóc khu biệt thự của nhà họ Hoắc.
Tiếp theo dưới sự vây quanh của năm người, Hào Đoạt lập tức tiến vào biệt thự, đi đến trước mặt đám người Chu Hàn.
“Phần tử theo tôi như thế nào? Có đủ hào phóng không?” Hào Đoạt cười híp mắt hỏi Chu Hàn, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường.
Thanh Long hơi giật mí mắt, anh ta vốn tưởng Hào Đoạt này trốn ở trang viên không dám ra là sợ mấy người mình đây trả thù.
Nhưng không ngờ, vậy mà còn dám ngoi đầu lên.
“Hào Đoạt, anh thật quá đáng.” Tô Hàm cắn chặt răng, nói với Hào Đoạt.
Hào Đoạt lạnh lùng cười, trong ánh mắt không hề che dấu tham lam, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Hàm.
Chu Hàn tiến lên một bước ngăn cản tầm mắt của đối phương, môi mỏng khẽ mở: “Chịu ra ngoài rồi?”
Chu Hàn dứt lời, cơ thể của Hào Đoạt hơi ngẩn ra, nhưng gã nhanh chóng phản ứng lại.
“Ha ha ha. Anh cho rằng tôi sợ anh?” Hào Đoạt lên tiếng giải thích: “Tôi ở trang viên không phải trốn anh, mà là trốn một kẻ thù khác thôi.”
Chu Hàn nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, lúc này anh mới hiểu ra là mình xem thường Hào Đoạt.
“Nhưng sau khi biết các anh bước vào Cảng Thành.” Trên mặt Hào Đoạt hiện nụ cười thèm máu, gã chuyển đề tài: “Tôi bèn đổi ý, mạo hiểm bị kẻ thù đuổi giết, giết chết các người trước.”
Thấy Hào Đoạt kiêu ngạo cường thế như thế, Chu Hàn lại không coi ra gì.
Anh cũng không quay đầu lại mà hơi nghiêng đầu về phía Thanh Long ở sau lưng, Thanh Long lập tức hiểu ý.
Thân hình lập tức chợt lóe, xông về phía Hào Đoạt.
Hào Đoạt thấy thế lại không hề sợ, gã bình tĩnh đứng tại chỗ.
Mà năm người vây quanh anh ta lập tức lấy ra vũ khí nóng, nổ súng nhắm ngay về phía Thanh Long đang chạy tới.
“Cẩn thận.” Đám người Hoắc Khai Hà vừa thấy tư thái đó lập tức đổ mồ hôi thay Thanh Long.
Chỉ có mình Chu Hàn bình thản, hình như không hề lo lắng cho Thanh Long, chẳng qua là anh cũng không cần phải lo lắng.
Nếu như không thể né được viên đạn này, vậy thì Thanh Long không cần đi theo Chu Hàn nữa.
“Ngây thơ.” Thanh Long hừ lạnh một tiếng, trở tay, lập tức nắm từng viên nhỏ bắn về phía mình vào trong tay.
Tiếp theo, anh ta vung tay, tức khắc ném những viên nhỏ bay ra ngoài.
Mà Hào Đoạt vẫn không động đậy, hình như vốn không sợ hãi, cũng không thèm để ý.
Thấy những viên nhỏ đó lấy thế sét đánh bay về phía mấy người bên cạnh Hào Đoạt.
Nhưng ngay lúc này, một bóng người âm thầm xuất hiện.
Ngay sau đó, bóng người đó tiện tay vung một cái, lập tức vứt ra mấy cây ngân châm đánh rơi những viên nhỏ đó xuống mặt đất.
Mà sau khi những ngân châm đánh rơi viên nhỏ xuống, thế đi không giảm, nhắm thẳng Thanh Long.
Hai tròng mắt của Thanh Long sa sầm, trong lòng nhanh chóng vang chuông cảnh báo.
Anh ta cảm nhận rõ ràng một sự uy hiếp, người trước mặt khó đối phó.
Cùng lúc trong lòng Thanh Long xuất hiện suy nghĩ này, những ngân châm đó đã đến trước mặt anh ta.
Phút chốc một tiếng “đinh” vang lên, Thanh Long nhẹ nhàng lướt qua hất bay những ngân châm đó ra ngoài.
Chẳng qua, vì va chạm cực lớn mà mấy móng tay của anh ta tróc ra, máu chảy đầm đìa mà rơi xuống mặt đất.
“Vừa nãy nhìn thấy cậu tay không tiếp được uy lực của vũ khí nóng, còn tưởng đôi tay của cậu là một đôi nắm đấm sắt thép.” Bóng dáng kia lại từ từ nói ra một câu: “Lại không ngờ tới, ngay cả ngân châm của ta cũng không chặn được.”
Thanh Long nghe vậy sắc mặt trở nên xanh mét, rõ ràng là rất tức giận.
Nhưng vừa rồi quả thật là anh ta đã không chặn được ngân châm của người ta, là anh ta thua rồi.
“Thanh Long, lui xuống.” Đột nhiên, sau khi Chu Hàn lên tiếng, lại quay đầu về phía Huyền Vũ tỏ ý bảo: “Lên.”
Huyền Vũ lập tức gật đầu, anh ta không chút do dự, xông vào người ở phía đối diện của Thanh Long, tốc độ nhanh không gì sánh được.
Người kia nhanh chóng ném ra vài cái ám khí đoạt mạng, mà Huyền Vũ cũng ném ra vài cái ám khí như vậy.
“Có trò hay để xem rồi.” Bạch Hổ ở một bên cười híp mắt nói ra một câu.
Chỉ bởi vì Huyền Vũ là một cao thủ chơi ám khí.
Ám khí đối đầu với ám khí, nhất định là rất đáng để xem.
“Vì sao lại có trò hay để xem?” Hoắc Tử Kim ở một bên không hiểu nên hỏi một câu, rõ ràng cô ta cũng rất tò mò.
Bạch Hổ lại chỉ nhàn nhạt liếc cô ta một cái, căn bản không có trả lời.
Hoắc Tử Kim tức giận đến nỗi hơi hơi dậm chân, còn hừ lạnh một tiếng.
Tony Bond thấy vậy lên tiếng giải thích: “Huyền Vũ là cao thủ ám khí.”
Cùng với câu nói của Tony Bond vừa dứt, chân mày của Hào Đoạt đột nhiên nhíu lại.
Anh ta lập tức hướng về cái bóng dáng kia hét lên một câu: “Mau lùi về.”
Nhưng đã trễ rồi, ngay lúc Huyền Vũ xuất hiện đã yên lặng không một tiếng động ném ra một cái ám khí.
Mà cái ám khí kia bay thẳng đến chỗ người đó, tất cả mọi người ở hiện trường không có người nào phát hiện ra.
Cùng với tiếng “phốc” vang lên, ám khí đã xuyên qua yết hầu của người đó, chết ngay tại chỗ.
“Nguyên soái, cái tên này có cần giải quyết luôn không.” Huyền Vũ vẻ mặt nhẹ nhàng, vươn tay chỉ vào Hào Đoạt.
Chu Hàn đạm nhiên lắc đầu, lên tiếng nói: “Trước tiên không giết anh ta, giữ lại mang anh ta về để cho dân nhân Hòe Châu một công đạo.”
Nói rồi Chu Hàn xoay người đi đầu nói: “Sáu đại chiến thần nghe lệnh.”
“Vâng.” Sáu đại chiến thần lập tức cùng nhau lên tiếng trả lời, khí thế so với lúc Hào Đoạt dẫn người xuất hiện còn lớn hơn nhiều.
Mặc dù số người Hào Đoạt mang đến rất đông, nhưng khí thế lại hoàn toàn thua Chu Hàn.
“Xử lý.” Chu Hàn hét lên một tiếng.
“Tuân mệnh.” Sáu đại chiến thần trả lời, lập tức ra tay.
Tiếp theo, thủ hạ của Hào Đoạt liên tiếp ngã xuống, rất nhanh ngã xuống thành một mảng lớn.
Hào Đoạt chậm chạp phản ứng lại, chỉ là ngay khi gã phản ứng lại thì cả người đã bị khống chế.
Người khống chế gã không phải ai khác, chính là Hoắc Nghệ Tinh.
“Thằng nhóc, lão già này lại cho cậu một chất độc nữa, chất độc này gọi là độc đỏ mắt.” Trên mặt Hoắc Nghệ Tinh hiện lên một nụ cười quỷ dị, đồng thời đem một cái bột phấn màu đen chụp lên trên mặt Hào Đoạt.
Hào Đoạt kỳ quái kêu lên một tiếng, cả người lập tức hôn mê.
Mà lúc này những thủ hạ của gã vốn dĩ trong vô thức muốn dùng vũ khí nóng trong tay để đối phó với Chu Hàn, nhưng mà vướng mắc Hào Đoạt đang nằm trong tay Hoắc Nghệ Tinh, bọn họ cũng không dám hành động khinh suất.
“Không muốn chết thì đứng dựa qua bên này, hai tay ôm lấy đầu, quỳ xuống.” Thanh Long hướng về đám người hét lên một tiếng.
Anh ta vẫn còn duy trì thói quen và nhiệt huyết như lúc ban đầu ở trên chiến trường, trên người anh ta lộ ra một cái khí thế khiến cho người ta nhiệt huyết sôi sục.
Cái nhiệt huyết này khiến cho Hoắc Khai Hà cảm thấy ông ta trẻ lại mười tuổi.
“Vệ sĩ của Hoắc Thị đều lên cho tôi.” Hoắc Khai Hà nhịn không được hét lên một tiếng.
Đám người vệ sĩ của Hoắc Thị sau khi nhìn thấy Hào Đoạt xuất hiện, người nào người nấy đều bị dọa sợ không dám động đậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT