Sau khi Hoàng Minh đưa Tiết Minh Dương ra chỗ khác, Chu Xung mới thở dài một hơi, lên tiếng: “Cái mặt nạ da kia là mẹ đẻ của Tiết Minh Dương.”
Chu Hàn nghe vậy thì đổi sắc, bảo sao Tiết Minh Dương lại kính trọng người đeo mặt nạ da người kia như vậy, giờ anh đã hiểu vì sao.
Nhưng Chu Hàn cũng không hỏi nhiều.
Mà Chu Xung thấy Chu Hàn yên lặng như thế mới lên tiếng trước: “Chu Nguyên soái, anh hiểu rõ tình hình hiện tại đúng không?”
Tình hình mà Chu Xung nhắc tới chính là sự phân chia của các thế lực lớn tại Hòe Châu, mà quan trọng nhất chính là Hoắc Tử Kim và Thái Đại Cương.
“Chỉ là hai kẻ thích gây chuyện thôi, không đáng lo.” Chu Hàn mỉm cười, trong mắt anh, hai người Thái Đại Cương như đám sâu bọ mà thôi.
Thấy Chu Hàn tự tin như thế, Chu Xung không hề cảm thấy đối phương bốc đồng, ngược lại còn đề cao đối phương trong lòng.
Qua những chuyện trong quá khứ, ông đã biết Chu Hàn là loại người nói được làm được.
“Chu Nguyên soái Chu là tuổi trẻ tài cao.” Chu Xung giơ ngón tay cái, thực sự tán dương.
Chu Hàn mỉm cười, sau đó trình bày kế hoạch của mình một lượt.
Chẳng qua kế hoạch này của anh chủ yếu nhắm tới Tiết Minh Dương.
“Hiện giờ Tô Thị đang trong quá trình chuyển đổi, mà chuyện này đang được Tiết Minh Dương tạm thời quản lý, làm ăn bằng việc kinh doanh dược phẩm.”
“Hoàng Minh gần đây dính vào nhiều scandal, danh tiếng xuống dốc, vì thế cậu ta phải làm trợ lý cho Tiết Minh Dương.”
Chỉ hai câu đơn giản đã nói rõ tình hình hiện tại.
Chu Xung cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên ngồi thẳng lên nói: “Cứ giao tập đoàn Giang Đông cho tôi, để tôi nghĩ biện pháp thâu tóm hoặc đánh sập Giang Đông.”
Về phần thế lực Hoắc Tử Kim tại Hòe Châu, hai người không đả động tới một câu.
Dù sao thời cơ vẫn chưa tới.
Một khi thời cơ đến, hai người đương nhiên không do dự chặt đứt bàn tay đang muốn thôn tính Hòe Châu của Hoắc Tử Kim.
Hai người bàn bạc một số vấn đề chi tiết xong, Chu Xung cuối cùng cũng đứng dậy chào tạm biệt.
Mà từ đầu đến cuối Chu Hàn không hề hỏi vì sao ông ta lại giúp mình.
Có một số chuyện không cần hỏi, chỉ cần thời cơ, thời điểm thích hợp thì mọi manh mối sẽ hiện ra trước mắt mình.
Sau khi Chu Xung đi, Chu Hàn gọi Tiết Minh Dương để cậu gửi danh sách tử vong cho anh.
Đây là bước đầu tiên để mẹ con Hách Lôi trở mình, về phần Tô Hàm liên hợp Hoàng Minh để hạ độc chủ tịch tập đoàn Giang Đông…
Chu Hàn híp mắt, nở một nụ cười thần bí.
Anh muốn Thái Đại Cương tự lấy đá đập chân mình, để ông ta gieo gió gặt bão.
“Vô Kiểm.” Chu Hàn gọi một tiếng,
Một bóng người vọt ra, Vô Kiểm lập tức xuất hiện trước mặt anh.
“Đi hạ độc Thái lão gia, nhưng đừng độc chết.” Chu Hàn mỉm cười rồi nói tiếp: “Nhớ ngụy trang thành Thái Đại Cương, nhớ để lại dấu vết.”
Còn những chuyện khác Chu Hàn không nhiều lời, anh tin tưởng Vô Kiểm sẽ cho mình một kết quả vừa lòng.