“Nhân tài gì cơ?” Vẻ mặt của Hoàng Minh tràn ngập hoài nghi nhìn Tiết Minh Dương, thậm chí anh ta còn không hiểu Chu Hàn đang  nói cái gì.

Chu Hàn vừa nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu của Hoàng Minh thì chỉ đành mở miệng giải thích: “Tiểu Hoàng đó, Tiểu Hoàng không phải là của nhánh gia tộc nhà các người hả?”

Nói rồi, anh ấy vươn tay ra vỗ vai của Tiết Minh Dương vài cái.

Tiết Minh Dương bị Chu Hàn vỗ vai như vậy, xém chút nữa là hụt chân té ngang trên sàn.

Cậu thật sự rất sợ hãi,  sợ hãi vô cùng, nhưng lại không dám nói gì.

Bởi vì giờ đây Tiết Minh Dương không biết giải thích làm sao nữa.

“Cậu ta là ai? Tôi đâu có quen.” Đầu óc Hoàng Minh tối mịt, vuốt vuốt tay, đồng thời nhìn sang Tiết Minh Dương, dùng ánh mắt ngang nhiên đánh giá người cậu ta.

Đầo óc của Tiết Minh Dương càng rối ong cả lên, lúc bấy giờ cậu chỉ có một ý nghĩ trong đầu đó chính là: “Không ổn, sắp bị lộ tẩy rồi.”

Chu Hàn nhìn thấy Hoàng Minh không có vẻ gì là đang nói dối, liền nở ra một nụ cười bí hiểm.

Thật ra anh sớm đã nhìn thấu mọi thứ.

Lần trước Chu Xung đến đưa hợp đồng, Chu Hàn đã nhìn thấu được những hành động nhỏ của Chu Xung và Tiết Minh Dương.

Hơn nữa là, trên mặt của Tiết Minh Dương có mang mặt nạ, căn bản là không giấu được ánh mắt của Chu Hàn.

Cho dù là mặt nạ da người của Tiết Minh Dương được dán cẩn thận không có một sơ hở nào.

Trước đây lúc Chu Hàn đi chinh chiến, rất nhiều người dùng mặt nạ da người để ngụy trang thành người thân quen của Chu Hàn, muốn ám sát anh.

Kết quả là Chu Hàn vừa nhìn đã nhận ra ngay, căn bản là không cho họ một chút cơ hội nào.

Tóm gọn lại là, với Chu Hàn mà nói thì mặt nạ da người chỉ là một chuyện vặt vãnh, trò nhảm nhí mà thôi.

Căn bản là không đáng để nhắc đến.

Chu Hàn đột nhiên nhìn Tiết Minh Dương, nói ra một câu mang ý nghĩ thâm sâu: “Cho cậu một cơ hội.”

Tiết Minh Dương nghe vậy liền cảm thấy hơi rét, sau khi đắn đo và đấu tranh một thời gian ngắn, cuối cùng cậu vẫn không muốn bị bại lộ như vậy, bởi vì cậu không muốn uổng phí sinh mạng mà ba nuôi đã ban cho.

“Chu Nguyên soái, ngài đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.” Trong lúc bất lực, Tiết Minh Dương chỉ đành giả điên giả khùng.

Chu Hàn thấy cậu ta vẫn không chịu nhận lỗi đành cắt ngang: “Gỡ mặt nạ của cậu xuống, nói ra tên thật của cậu cho tôi.”

Lời nói của anh bỗng trở nên gắt gỏng: “Rốt cuộc là tôi nên gọi cậu là Tiểu Hoàng hay là Tiểu Chu?”

Hai chữ cuối cùng cũng đã thể hiện ý tứ rõ ràng.

Tiểu Chu?

Tiết Minh Dương đột nhiên hiểu ra, lập tức lên tiếng nói: “Nguyên soái, anh vẫn nên gọi tôi là Tiểu Tiết thì hơn, tôi họ Tiết, tên là Tiết Minh Dương.”

Tiết Minh Dương hiểu rõ, nếu như Chu Hàn đã có thể nói ra hai từ “Tiểu Chu” này, thì nói lên rằng anh đã nhìn ra được mối quan hệ giữa mình và ba nuôi.

Nếu như sự việc đã đến mức này rồi, nếu như cứ tiếp tục che giấu cũng chẳng có tác dụng gì nữa.

“Lẽ nào cậu không phải họ Chu?”  Chu Hàn hỏi một câu đầy nghi hoặc, nhưng trên thực tế trong lòng anh đã tin tưởng những lời mà Tiết Minh Dương nói.

Còn Tiết Minh Dương thì lắc đầu nói: “Tôi không phải họ Chu.”

Gương mặt của cậu tràn đầy sự nghiêm túc: “Nguyên soái, anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ nói rõ ra với anh.”

Nói xong cậu cầm điện thoại ra, sắc mặt kiên quyết nói: “Giờ đây tôi sẽ nói ba nuôi đến đây một chuyến để chúng ta gặp mặt.”

Cùng lúc Tiết Minh Dương gọi điện thoại, ánh mắt của Hoàng Minh không ngừng đảo nhìn Tiết Minh Dương và Chu Hàn.

Anh ta cảm thấy khó hiểu và hỏi: “Anh Chu, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao tôi không hiểu gì hết.”

Chu Hàn chỉ cười cười, nói ra đúng bốn chữ: “Tĩnh Quan Kỳ Biến.”

Còn Tiết Minh Dương lúc này đã gọi điện đến cho Chu Xung, cậu chỉ nói có mấy chữ: “Ba nuôi, lộ tẩy rồi.”

Nói xong, Tiết Minh Dương không chút đắn đo ngắt máy, chờ đợi sự trừng phạt.

Cậu ta chịu đánh chịu phạt, gì cũng chịu.

Còn Chu Hàn dường như đều nhìn thấy được suy nghĩ của Tiết Minh Dương, anh đi vài bước đến trước mặt Tiết Minh Dương, vươn tay ra vỗ vai cậu mấy cái, lên tiếng an ủi: “Yên tâm, chỉ cần nói mọi chuyện rõ ràng là được, không cần cảm thấy quá áp lực.”

Nói xong, anh ra chỉ thị mọi người đi vào trong.

Mặc dù Hoàng Minh cảm thấy rất khó hiểu, nhưng mà nhìn thấy thái độ của Chu Hàn đối với mình rất tốt, lúc đó con tim vui mừng, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.

Anh ta hiểu rõ, sau này mình không cần phải sợ bị Thái Đại Cường ăn hiếp nữa rồi.

Đối nghịch với tâm tình vui vẻ của Hoàng Minh, Tiết Minh Dương trông giống như đang thất thần vậy.

Cậu cho rằng mình đã làm hỏng mọi chuyện rồi.

Nửa tiếng sau, Chu Xung vội vội vàng vàng đi đến biệt thự của Chu Hàn.

Sau khi đi vào đại sảnh, ông ta đi mấy bước đến trước mặt Chu Hàn, quỳ một cái “cộp” xuống dưới sàn.

Xương và mặt đất va vào nhau mạnh vang lên một tiếng rất lớn, khiến cho người ta nghe thấy mà nổi hết da gà.

Tô Hàm thì trực tiếp nhắm nghiền mắt lại, không nỡ nhìn xương đầu gối của Chu Xung.

“Ba nuôi…” Tiết Minh Dương lẩm bẩm rồi kêu một tiếng, sau đó cũng theo Chu Xung quỳ xuống trước mặt Chu Hàn, xem như là nhận sai.

Hoàng Minh đứng bên cạnh cũng giận đùng đùng nói: “Ông Chu, ông quỳ như thế này tốn không ít sức nhỉ? Tôi thấy mà còn đau này.”

Chu Xung không xem Hoàng Minh là cái gì, không nói một lời nào, quỳ rất nghiêm túc trước mặt Chu Hàn.

Còn Chu Hàn lại không cho rằng Chu Xung phái Tiết Minh Dương đến trà trộn ở bên mình không phải vì muốn hại mình, mà còn có một lý do nào khác.

“Tôi không trách hai người, mau đứng dậy đi.” Chu Hàn huơ tay một cái, ra hiệu về phía hai người bọn họ.

Chu Xung và Tiết Minh Dương nghe thấy liền cảm thấy có chút nghi ngờ, ánh mắt của hai người tràn ngập sự khó hiểu.

Hai người bọn họ đều không nghĩ được là Chu Hàn lại thân thiện đến như vậy.

“Chu nguyên soái, không phải anh đang đùa đó chứ?” Tiết Minh Dương hỏi thăm dò.

Bình thương cậu rất lanh lợi, nhưng khi ở trước mặt Chu Hàn lại cảm thấy sợ phát khiếp.

Chu Hàn cười cười, lại một lần nữa nhắc lời: “Không đùa, đứng dậy nói chuyện.”

Thấy Chu Hàn không có ý định trách cứ hai người bọn họ, Tiết Minh Dương nhanh chóng đỡ Chu Xung lên.

Hoàng Minh nói đùa đúng lúc: “Hai người đã khiến anh Chu cảm động bởi màn khổ kịch này rồi đó.”

Sau khi biết chắc mình được Chu Hàn chống lưng, đuôi muốn vểnh lên trời, ai anh ta cũng muốn chế nhạo.

Chu Xung vẫn mặc kệ Hoàng Minh, ở trước mặt Chu Hàn ông sẽ không động tay với ai.

Mà chỉ cần Hoàng Minh rời khỏi biệt thự của Chu Hàn thì lại là một chuyện khác.

“Câm miệng lại.” Chu Hàn cũng có chút khó chịu với tác phong của Hoàng Minh, lập tức mắng một câu.

Hoàng Minh lập tức trở nên ngoan ngoãn, thu mình lại, bước sang một bên.

Còn Chu Hàn thì hỏi Chu Xung: “Tiết Minh Dương có phải là con nuôi của anh không?”

Chu Xung gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”

Ông ấy không hề phủ nhận, ngay lập tức cùng với Tiết Minh Dương nói ra chuyện mà hai người đã bàn bạc, không bỏ sót một lời nào.

“Nguyên soái, tôi muốn nó đến đây vì muốn cho nó một cơ hội để cho nó đi theo anh, sau này có chút tiền đồ.” Chu Xung nói rõ suy nghĩ của mình ra.

Nhưng còn có một tầng ý khác mà ông ta không nói, đó là bắt Tiết Minh Dương bán mạng cho Chu Hàn.

Nghe vậy Chu Hàn trầm ngâm gật đầu, sau đó hỏi: “Mặt nạ da người ở đâu ra?”

Bởi vì Chu Hàn phát hiện rõ ràng mặt nạ da người trên mặt Tiết Minh Dương tương thích với cậu ta đến chín mươi chín phần trăm.

Tiết Minh Dương lúc này cũng phản ứng khá muộn màng, lập tức cởi bỏ mặt nạ da người trên mặt, lộ ra dáng vẻ ban đầu.

Chu Xung thở dài, tỏ vẻ rất khó xử.

Ông không muốn nói nguồn gốc của chiếc mặt nạ da người trước mặt Tiết Minh Dương.

Chu Hàn cũng hiểu thoáng qua vấn đề của Chu Xung, lập tức ra dấu hiệu bằng mắt cho Hoàng Minh.

Anh ta hiểu ngay lập tức, nhanh chóng nắm lấy Tiết Minh Dương, kéo anh ta sang một bên, và nói, “Tôi nói với cậu một chút…”

Tiết Minh Dương vẻ mặt khó hiểu, nhưng Hoàng Minh lại nhìn về phía Chu Hàn nói tiếp: “Tránh xa ra không cho bọn họ nghe thấy.”

Thực ra Hoàng Minh chính là không muốn để cho Tiết Minh Dương nghe Chu Hàn và Chu Xung nói chuyện mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play