Một cô gái yêu kiều đi về phía một người đàn ông trung niên khẩn cầu: “Cha, cha cứ cứu anh nuôi một lần đi mà. Một lần cuối cùng thôi.”
Người đàn ông trung niên lạnh lùng hừ một tiếng: “Cái loại không nên thân Tô Hữu Đào đó, trước đây ta hận nó không biết tranh giành, nhưng giờ thì lại thấy tội cho sự bất hạnh của nó.”
Ở trong mắt của người đàn ông trung niên, Tô Hữu Đào không biết đấu tranh gì thì thôi đi, đến giờ lại còn rơi vào trong tay của Nguyên soái.
Trước đó không lâu, lúc mà Tô Hữu Đào gọi điện nhờ người cô gái yêu diễm này giúp đỡ, người đẹp đã cố ý điều tra tình hình ở bến tàu Thất Kiều.
Vừa hay lúc đó Chu Hàn cũng đến, kết quả lại điều tra ra thân phận Nguyên soái của Chu Hàn. Vốn dĩ muốn phái người đi qua đó giúp đỡ, bèn vội vội vàng vàng ra lệnh rút hết người về, nhanh chóng tìm đến trưởng tử của Hoắc gia, cũng chính là cha của cô, Hoắc Như Cương.
“Cha, anh nuôi không thể chết được, lần trước ở quán bar nếu như không có anh ấy…” Cô gái yêu diễm đó còn muốn nói điều gì nữa, nhưng mà một ánh mắt của Hoắc Như Cương liền dọa cô nhanh chóng ngậm miệng lại.
“Con còn dám nhắc đến chuyện ở quán bar lần trước à, đã bảo con không được đi đến những nơi như thế, con cứ đi cho bằng được.” Hoắc Như Cương đầy tức giận, hận không thể rèn sắt thành thép mà mắng con gái, trong lòng lại càng thêm thất vọng về Tô Hữu Đào.
Lần trước chính là Tô Hữu Đào đem con gái ông đến quán bar, kết quả suýt chút nữa bị người ta đem đi bán luôn. Có điều Tô Hữu Đào cũng xem là còn có chút tình nghĩa, thế chấp cho người ta một cánh tay mới có thể cứu được con gái mình an toàn đi ra.
Sau đó Hoắc Như Cương ra mặt mới có thể giải quyết được việc này, đồng thời cũng giữ lại được một cánh tay cho Tô Hữu Đào.
Nghĩ đến việc con gái mình còn nợ người ta một mạng, Hoắc Như Cuống cuối cùng mới thở dài một hơi nói: “Không phải cha cứng rắn, chỉ có điều lần này không có ai cứu được nó đâu.”
Không đợi Hoắc Như Cương nói hết lời, người con gái yêu diễm trực tiếp đạp cửa đi ra ngoài, trước lúc rời đi còn quẳng lại một câu: “Cha không cứu, con đi cứu.”
Cô trực tiếp điều động máy bay tư nhân của Hoắc gia bay thẳng đến bến tàu Thất Kiều Hòe Châu.
Nhưng lại không nghĩ tên tài xế lái xe hàng đó vậy mà lại bị Tô Hữu Đào mua chuộc, đánh mình bất tỉnh rồi đem đi.
Điều này làm cho trong lòng Hách Lôi vô cùng tức giận, bà chính là muốn vui vẻ chuyển nhà, qua được những ngày tốt đẹp.
Kết quả là cái điềm báo tốt như thế lại bị Tô Hưu Đào phá hoại thành từng mảnh, bản thân lại còn suýt chút nữa thì mất mạng. Cái này làm cho Hách Lôi hận Tô Hữu Đào đến thấu xương, hận không thể rút gân lột da đối phương, trong khi gã còn sống sờ sờ kìi.
“Mẹ, chỗ nên tha thì vẫn cứ nên tha cho người ta đi, anh nhỏ cũng đã rất thảm rồi.” Tô Hàm thấy dáng vẻ tâm ý đã quyết của mẹ thì lập tức đứng ra hòa giải.
Cách sống của Tô Hàm chính là như thế, chỗ nên tha thì vẫn nên tha, mọi việc đều nên giữ lại một chỗ lui.
Nhưng Hách Lôi dường như căn bản không thèm nghe lời khuyên của Tô Hàm, nói cái gì cũng phải giết chết Tô Hữu Đào.
“Mẹ, không nhìn thấy sư thì cũng cũng phải nể mặt phật, mẹ xem như nhìn vào mặt mũi của bác hai mà tha cho anh nhỏ đi.” Tô Hàm thấy Hách Lôi không chịu bỏ qua, lại đổi lại lời nói: “Nếu như anh nhỏ đổi lại thành con, mẹ có thể chịu được nỗi đau khi đến tuổi trung niên mất con không?”
Vỗn dĩ Tô Hàm vừa nhắc đến vợ chồng Tô Cường thì làm cho Hách Lôi nổi trận lôi đình, nhưng câu nói ở phía sau lại làm trong lòng Hách Lôi mềm nhũn.
Đúng vậy đó, mỗi đứa con đều là cục thịt trong tim của cha mẹ, không thể nói giết là giết được. Nếu như con gái của mình thật sự gặp phải bất trắc, e rằng bà cũng chỉ có thể đi theo thôi.
Mặc dù Hách Lôi cùng với nhà ông hai không có hợp nhau, nhưng mà cũng không muốn liên lụy đến người vô tội, nhỡ may vì giết Tô Hữu Đào, vợ chồng Tô Cường không nghĩ thông liền tự sát thì phải làm sao bây giờ?
Nếu như quả thật xảy ra cái loại việc này, chỉ e rằng trong lòng Hách Lôi cả đời này cũng không buông bỏ được.