Phía bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, cuối cùng mới nói ra một câu: “Được, biết rồi.”
Sau khi nghe xong điện thoại, Tô Hữu Đào ngây ra một lúc, lúc này mới đặt điện thoại xuống, cả người tựa vào ghế.
Bây giờ gã ta mới nhận ra cả lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi. Ngay cả bản thân Tô Hữu Đào cũng không nhận ra rằng, trong tiềm thức gã ta sợ Chu Hàn đến mức nào.
Lúc này, khi Chu Hàn xuất hiện ở bến tàu, Huyền Vũ đi theo âm thầm bảo vệ anh cũng lập tức chạy ra.
“Thanh Long, Bạch Hổ, mấy người kia giao cho hai người. Huyền Vũ, qua kia cứu người.” Chu Hàn nói hai câu đơn giản nhưng phân phó rõ ràng cho cả ba người, mà Thanh Long và Bạch Hổ thấy Chu Hàn đến đây lập tức kiên định hơn, đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.
Ánh mắt Chu Hàn chợt lóe, đột nhiên dừng lại trước hình ảnh chiếc tàu đang trôi nổi trên mặt sông phía xa xa.
“Ba, hãy bảo vệ Tô Hàm thật tốt.” Chu Hàn dặn dò một tiếng, sau đó lao lên mặt sông.
Lúc này Tô Hữu Đào luống cuống lôi ra một điếu xì gà đặt lên miệng, vốn định hút hai hơi, kết quả lại khiến cho bản thân bị sặc.
Tô Hữu Đào tức giận vứt điếu xì gà xuống đất, hung hăng mà đạp lên, giận dữ nói: “Ngay cả mày cũng khi dễ tao, ngay cả mày mà cũng dám khi dễ tao.”
Chiếc dày da bóng lưỡng không ngừng chà đạp trên boong thuyền, đạp đến mức cả điếu xì gà dẹp đến mức không thể dẹp hơn được nữa, Tô Hữu Đào mới chịu dừng chân.
Gã ta từ từ ngồi xuống, ngón tay quệt lấy đống xì gà trên đất, tưởng tượng đó là Chu Hàn mà mắng: “Ha ha ha. Tên Chu Hàn thôi, tao giẫm cả tổ tiên nhà mày, bây giờ nhìn xem mày đắc ý thế nào? Ông đây giẫm nát mày.”
Không ngờ, đang nói thì ót của Tô Hữu Đào bị đánh cho một cái.
Gã ta theo bản năng mà quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy rõ người tới lập tức sợ đến mức tim muốn rơi ra ngoài, cả người không có tí sức lực nào mà ngã xuống.
“Cậu… Cậu là người hay là quỷ? Đi mà không phát ra tiếng động sao?” Tô Hữu Đào nhìn chằm chằm Chu Hàn, vô cùng khiếp sợ.
Nhưng gã ta vẫn cứng miệng nói: “Cậu lên đây bằng cách nào? Ở đây cách bờ ít nhất là mười mét đó.”
Chu Hàn chẳng thèm trả lời gã ta, dùng ánh mắt như là nhìn người chết, chăm chú nhìn gã.
Thật lâu sau anh mới mở miệng hỏi một câu: “Anh bạn nhỏ, chơi vui không?”
Giây phút này Tô Hữu Đảo như chim sợ cành cong, cả người run rẩy, nói không nên lời.
“Muốn trả thù tôi đúng không? Bây giờ có thể trả thù rồi đó, cho anh một cơ hội.” Khóe miệng Chu Hàn hơi nhếch lên, hùng hổ mà ngồi xuống.
Tô Hữu Đào thấy đối phương kiêu ngạo như thế, nhưng hoàn toàn không tức giận nổi, bởi vì lúc này trong lòng gã ta chỉ có mỗi sợ hãi.
“Không dám à? Anh nói một câu xem nào, bình thường nói nhiều, nói ngông lắm mà.” Chu Hàn điềm tĩnh, từ trên cao nhìn xuống Tô Hữu Đào.
Nếu đổi lại là người bình thường, chỉ sợ cả đời này cũng sẽ không nhận được đại ngộ này của Chu Hàn, điềm tĩnh mà ngồi xuống nói chuyện.
Tô Hữu Đào có tư cách này là bởi vì cấu tạo não của gã ta đặc biệt, là một nhân tài, không giống với người bình thường, có thể nghĩ đến cách mượn dao giết người để giả chết.
Chỉ là trong mắt Chu Hàn, Tô Hữu Đào cũng chỉ là một tên kỳ lạ. Anh cảm thấy hứng thú đối với loại kỳ lạ này, cho nên mới muốn chơi trò mèo vờn chuột như thế.
“Không, không phải, Chu thiếu hiểu lầm rồi.” Miệng lưỡi Tô Hữu Đào khô khan, sợ đến mức trong đầu trống rỗng, cố gắng giải thích: “Tôi chỉ muốn thay mặt em họ xem thử cậu ra sao thôi, xem thử cậu có đủ tư cách để trở thành chồng của em họ tôi không.”
Chu Hàn nghe thế mỉm cười, chỉ là trên mặt lại có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
Anh lẳng lặng nhìn Tô Hữu Đào, thuận tay lấy một điếu xì gà trên bàn, nhưng không vội châm thuốc.
Mà chậm rãi mở miệng hỏi: “Vây bây giờ cảm thấy thế nào, thử xong chưa? Tôi đủ tư cách không?”
Tô Hữu Đào nghẹn họng không trả lời được, gã ta vốn tưởng Chu Hàn chỉ dọa người, nào ngờ miệng lưỡi cũng đáng sợ như thế.
Giờ phút này gã ta tâm phục khẩu phục, hoàn toàn thừa nhận.
“Chậc, đừng ngây ra ở đó, đến đây hút hai hơi nào, không thôi tuyết lớn không châm thuốc được bây giờ.” Chu Hàn thấy Tô Hữu Đào chẳng thức thời, giả vờ sẽ cho gã ta một đạp.
Tô Hữu Đào vội đi đến dưới chân Chu Hàn, ngoan ngoãn ngậm lấy điếu xì gà kia, Chu Hàn tự tay châm thuốc cho gã ta.
“Anh xem, điếu xì cà này vừa đen vừa dài, hút vào có phải thích lắm không?” Chu Hàn cười lạnh nhạt, vứt bật lửa lên bàn, hơi tựa về phía sau.
Tuy cả người Chu Hàn toát ra vẻ thoải mái, nhưng Tô Hữu Đào lại cảm thấy vô cùng áp bách và sỉ nhục.
Chu Hàn đây là đang mắng khéo gã ta, mắng gã hút thứ không thích hợp cho trẻ con.
Nhưng cho dù là thế thì bây giờ Tô Hữu Đào cũng không dám đáp, gã ta chỉ có thể gật đầu đáp vâng, còn phải bày tỏ là mình thích hút…
Chu Hàn thấy Tô Hữu Đào sợ như vậy thì mất hứng trêu chọc gã ta.
“Tự mình nhảy vào sông cho chết đuối hay là để tôi tiễn anh đi?” Chu Hàn yên lặng đứng dậy, dáng vẻ như muốn rời đi.
Tô Hữu Đào nhẹ nhàng thở phào một hơi, thấy Chu Hàn muốn đi, lúc này vội nói: “Tôi tự nhảy sông.”
Nói xong gã ta chạy ra khoang thuyền, cắm đầu nhảy xuống sông, hít một hơi sâu mà lặn xuống, cố gắng lặn đến chỗ mà Chu Hàn không thể thấy được.
Trong lòng thầm mắng Chu Hàn ngốc, cũng chẳng hỏi là mình có biết bơi hay không.
Tô Hữu Đào đắc ý mà nghĩ, chỉ cần mình cố gắng ở trong nước vài chục giây, đợi Chu Hàn rời đi rồi sẽ lặng lẽ bơi lên, leo lên thuyền rồi lại chạy trốn.
Nhưng khoảng ba mươi giây sau, Tô Hữu Đào không nín thở nổi nữa, lúc gã ta từ dưới nước rồi lên đã thấy một hình bóng quen thuộc khoanh tay đứng nhìn.
Ngươi này không phải ai khác, chính là Chu Hàn, đối phương đứng trên thuyền nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia lạnh lẽo khiến Tô Hữu Đào hoàn toàn tuyệt vọng.
“Chưa chết mà, nổi lên làm gì?” Chu Hàn chất vấn, Tô Hữu Đào sợ đến mức hít sâu một hơi, lại lặn nữa lặn xuống nước.
Gã ta đã hạ quyết tâm rồi, sẽ kéo dài thời gian với Chu Hàn một chút, nhưng ở trong nước ngây người một lát, Tô Hữu Đào đột nhiên nhận ra, người ta ở trên thuyền, gã ta ở trong nước, sao đối phương có thể uy hiếp được gã ta nữa chứ?
Hơn nữa sức khỏe Tô Hữu Đào rất tốt, gã ta tin rằng mình có thể bơi trốn khỏi Chu Hàn.
Nhận ra như thế, Tô Hữu Đào nhịn không được mà tự mắng mình là não heo, thật sự là bị dọa cho ngốc rồi, ngay cả vấn đến đơn giản như thế mà cũng nghĩ không ra.
Lúc này lần thứ hai trồi lên mặt nước, Tô Hữu Đào hai chân đạp nước, còn đưa ngón giữa với Chu Hàn.
Miệng lớn tiếng gào: “Có giỏi thì xuống đây giết ông đây này. Ông đây muốn chết lắm rồi, cậu nhìn cái gì? Có ngon thì xuống đây.”
Tôi Hữu Đào mắng ầm lên, ho khan vài tiếng, hít thở lấy hơi xong lại tiếp tục mắng: “Hôm nay nếu cậu dám xuống đây, ông đây dìm chết cậu.”
“Dùng nước bọt dìm chết tôi à?” Chu Hàn cười một tiếng, hơi nghiêng đầu.
Ngay sau đó, Tô Hữu Đào chợt nghe “bùm” một tiếng, như là có người nhảy xuống sông vậy.
Gã ta hoảng sợ nhìn Chu Hàn, chỉ thấy đối phương vẫn còn đứng trên thuyền, không hề xuống nước.
Vậy chẳng lẽ mình nghe nhầm? Đúng lúc Tô Hữu Đào đang nghi ngờ, hai chân đột nhiên bị tay ai đó kéo xuống.
Ngay sau đó cả người bị lôi vào trong nước, Tô Hữu Đào khó khăn lắm mới phản ứng lại được, bắt đầu liều mạng giãy dụa.
Chỉ là cho dù gã ta có giãy dụa đến mức nào cũng không có tác dụng, cả người bị dìm vào làn nước sâu, không thể hít thở nổi.
Khoảng hai phút sau, Thanh Long mới kéo Tô Hữu Đào lên mặt nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT