Cuối cùng Hứa Nam Tri vẫn không thể ngủ bù được. Trên đường về cô nhận được cuộc gọi của mẹ Hứa, tâm tình rất tốt vào sáng sớm phải dừng lại đây.

Mẹ Hứa không nói bất cứ điều gì khó chịu trong điện thoại, chỉ là vẫn như mọi khi, đến cuối tuần kêu con gái về nhà ăn cơm, "Bà nội và mấy chú thím của con cũng qua."

Hứa Nam Tri cầm điện thoại, rủ mắt, ngón tay nghịch nghịch cúc áo sơmi, sau khi yên lặng một lúc lâu mới nói: "Vâng, hôm nay con về."

Cúp máy, Hướng Thành Du hỏi một câu vô cùng tinh ý: "Có muốn em đưa chị đi không?"

Hứa Nam Tri nghĩ sớm muộn gì cũng phải về, còn không bằng về sớm luôn, cũng đỡ phải để cho sau này về chịu giày vò, gật gật đầu, "Cũng được."

Điều hướng lại sắp xếp tuyến đường lần nữa, Hướng Thành Du lên đường cao tốc ở ngã tư tiếp theo, bây giờ là giờ cao điểm đi làm nên vô cùng dễ gặp kẹt xe.

Hai người kẹt xe trên đường hơn nửa tiếng, lúc đến nhà họ Hứa đã hơn mười giờ. Ánh nắng cuối thu cuối cùng cũng lộ ra đường nét ban đầu qua lớp sương mù dày đặc.

Hứa Nam Tri lấy túi rồi xuống xe, khép cổ áo lại, cúi đầu dặn người trong xe: "Trên đường về chú ý an toàn."

"Được." Hướng Thành Du ngồi ở trong xe nhìn cô đi vào tiểu khu mới từ từ thu hồi tầm mắt, trong xe vẫn còn quanh quẩn một chút hương thơm nhàn nhạt.

Hôm nay nhà họ Hứa có bữa tiệc gia đình, già trẻ lớn bé đều có. Lúc Hứa Nam Tri vào nhà, ba Hứa cũng không ở trong phòng khách mà chỉ có mẹ Hứa với mấy thím cùng bà cụ Hứa trò chuyện việc nhà, còn mấy đứa trẻ tụ lại ở sảnh phụ chơi đùa vui vẻ, cảnh tượng vui vẻ hoà thuận.

Hứa Nam Tri đổi giày rồi đi qua chào một tiếng với mấy người lớn trong nhà.

Bà cụ nắm tay cô kéo đến bên bà, thím ngồi bên cạnh lúc đầu đứng dậy nhường chỗ, cười nói: "Quả nhiên bà cụ vẫn thích Nam Tri hơn."

Bà cụ vui cười, cũng không phủ nhận, "Trong nhà chỉ có một đứa cháu gái này, lẽ nào lại đuổi ra ngoài sao?"

Ý trong ý ngoài đều rất rõ ràng, Hứa Nam Tri rủ mắt không lên tiếng nhưng mẹ Hứa nhàn nhạt cười một tiếng, "Chúng con nào dám đuổi con bé đi chứ, chẳng qua là vì muốn tốt cho nó."

Vì tốt cho cô, vì tốt cho cô.

Lại là mấy chữ quang minh chính đại này, mấy năm nay không biết Hứa Nam Tri vì mấy chữ này mà đã thoả hiệp với bọn họ bao nhiêu lần rồi.

Bây giờ nhớ lại, lúc đó nên nói hết mọi thứ ra sớm hơn thì cũng không đến nỗi đi đến bước này.

Bà cụ lại nói bóng nói gió mấy tiếng bất công thay Hứa Nam Tri, đồng thời cũng là nhắc nhở mẹ Hứa làm ba mẹ không nên quá khắt khe.

Mẹ Hứa đều nói "vâng" mọi chuyện.

Hứa Nam Tri nghe bỗng nhiên cảm thấy có hơi mệt mỏi nói không nên lời, cuối cùng vẫn là bà cụ thấy cô khó chịu nên bảo cô về phòng nghỉ ngơi.

Hứa Nam Tri đi đến lầu 2 gặp phải ba Hứa cùng hai bác bước ra khỏi thư phòng nên dừng lại chào một tiếng, "Bác Hai bác Ba."

"Nam Tri về rồi à." Người nói là bác Ba.

Hứa Nam Tri nghe vài câu quan tâm từ người lớn trong nhà, sau đó liền bị ba Hứa gọi vào thư phòng. Đây là lần đầu tiên hai người ngồi nói chuyện bình tĩnh kể từ sau hôm tan rã không vui kia.

Hứa Lâm Phổ cũng không lảng tránh gì mà đi thẳng vào vấn đề: "Con đừng gửi CV vào mấy công ty nhỏ kia nữa, ở lại cái loại cửa nhỏ nhà nghèo đấy có ích gì? Con nhìn mấy anh em họ của con đi, có người nào không tốt bằng con không."

Hứa Nam Tri cảm thấy có hơi buồn cười, "Lẽ nào ba lại không hiểu rõ hơn con, tại sao con lại gửi CV vào những công ty nhỏ đó sao?"

Hứa Lâm Phổ bình tĩnh, "Là ba bảo con đi à! Công ty trong nhà lớn như vậy con không cần mà lại chạy ra ngoài làm công cho người khác, con vứt mặt mũi của nhà họ Hứa đi rồi à!"

"Con ngược lại muốn hỏi một chút, con không trộm cũng chẳng cướp, làm gì mà khiến cho nhà họ Hứa mất mặt?"

"Con làm gì bản thân con rõ." Giọng điệu Hứa Lâm Phổ lạnh lùng, "Có bài học từ Tạ Lộ còn chưa đủ phải không?"

Hứa Nam Tri đột nhiên ngước mắt lên nhìn ba Hứa với vẻ không tin nổi.

Ba Hứa vớ lấy một chồng ảnh ném đến trước mặt cô, tức giận, "Hai năm con và Chu Bách Hạc ở bên nhau là lừa gạt, không sai, nhưng con đừng quên, mối quan hệ hai năm đó của hai đứa là mối quan hệ được thừa nhận công khai."

Có hai tấm ảnh rơi xuống đất, Hứa Nam Tri cúi người nhặt lên, thấy rõ mặt trên chính là cô và Hướng Thành Du, phần còn lại trên bàn đều là hai người bọn họ.

Hai năm nay vì mối quan hệ với Chu Bách Hạc mà Hứa Nam Tri thỉnh thoảng sẽ phối hợp với anh ta tham gia một số phỏng vấn. Trước đó không lâu mối quan hệ của hai người bị người nhà phát hiện, Chu Bách Hạc và Hứa Nam Tri "chia tay" hoà bình, cũng đều tuyên bố với bên ngoài đó là lý do riêng của họ.

Nhưng anh ta lại có thân phận đặc biệt ở Khê Thành nên khó tránh khỏi sẽ có một số người muốn viết mấy câu chuyện đồn thổi, đàm tiếu, nhất là về vấn đề tình cảm.

Hai người đột ngột chia tay không có dự báo, mà Hứa Nam Tri lại là một trong hai đương sự nên đương nhiên cũng sẽ trở thành đột phá cho phóng viên giải trí.

"Trong khoảng thời gian này con ở yên trong nhà đi, chuyện công việc đợi chuyện này kết thúc thì ba sẽ sắp xếp cho con." Hứa Lâm Phổ nhìn từ trên cao, vẻ mặt khó chịu, "Còn nữa, cắt đứt với thằng bé kia nhà họ Hướng đi, chuyện này mà nói ra còn ra thể thống gì."

"Ba nói ra dễ như vậy, ba có từng suy nghĩ đến cảm nhận của con không? Chuyện trước đó, quả thật là con và Chu Bách Hạc suy nghĩ không thoả đáng nhưng chuyện Tạ Lộ, con không hối hận. Anh ta cho con bài học con chịu, lúc đó ba ra mặt cho con, con cũng vô cùng cảm động nhưng đâu phải ai cũng đều là Tạ Lộ, con cũng không thể đi vào ngõ cụt lần hai." Hứa Nam Tri chịu đựng cơn đau đầu, thu lấy tất cả ảnh chụp trên bàn lại, "Con không ở lại đây, cũng xin ba không cần nhúng tay vào công việc của con nữa."

Hứa Nam Tri nói một mạch những lời này, cũng không quan tâm Hứa Lâm Phổ nói cái gì nữa mà cầm xấp ảnh xuống lầu, không quay đầu lại.

Mẹ Hứa ngăn cô lại ở trước cửa, "Sắp ăn cơm rồi, con còn đi đâu?"

"Mẹ cảm thấy con còn có tâm trạng ở đây ăn cơm sao?" Hứa Nam Tri hít sâu một hơi, "Chắc con sẽ không về trong một thời gian, mẹ nhớ chú ý sức khoẻ."

Mẹ Hứa còn muốn nói gì đó nhưng Hứa Nam Tri đã kéo cửa đi ra ngoài, lúc mở đóng cửa mang theo luồng gió lạnh, lạnh buốt.

Bà cụ ngồi trong phòng khách thấy thế bèn lắc đầu khẽ thờ dài, hoàn toàn hết cách.

Hứa Nam Tri ra khỏi nhà, đi gấp nên áo khoác và túi đều cầm trên tay, cảm giác mát lạnh cuối thu thấm vào người qua lớp áo mỏng.

Cô giống như không hay biết, đi một mạch rất xa rồi ngồi xuống ghế dài ở ven đường, ngón tay bị gió thổi vào lạnh lẽo.

Hứa Nam Tri xoa xoa mặt, cầm lấy xấp ảnh mà paparazzi chụp xem từng tấm, có hơi ngạc nhiên, chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi mà cô và Hướng Thành Du đã thân thiết rồi.

Trong đó có ba tấm ảnh là một lần Hứa Nam Tri uống say, Hướng Thành Du cõng cô đi vào tiểu khu. Lúc đó cô say đến bất tỉnh nhân sự, lúc này thông qua ảnh chụp mới có thể nhìn thấy sự dịu dàng vô tận mà cậu thể hiện với mình.

Hứa Nam Tri muốn xé những tấm ảnh không quang minh này đi nhưng làm sao cũng không xuống tay được, cuối cùng nghĩ lại rồi cất vào túi.

Đi đến cổng tiểu khu, bảo vệ đang trực đến mở cửa cho cô, cười chào hỏi một câu, "Hôm nay cô Hứa không ở lại ăn cơm sao?"

Nhân viên bảo vệ trong khu biệt thự cao cấp được đào tạo bởi các công ty bảo vệ chính quy, họ biết tất cả các hộ gia đình trong toàn khu biệt thự và cũng nắm được tình hình của mỗi gia đình.

Lúc này đầu Hứa Nam Tri đau vô cùng, miễn cưỡng cười, "Công ty còn có chút chuyện."

"Thảo nào, tôi thấy bạn của cô vẫn chờ ở bên ngoài suốt."

Hứa Nam Tri sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài thấy xe của Hướng Thành Du.

Ngô đồng hai bên đường đã thay sắc xanh thành khô vàng, có chiếc lá khẽ rơi trên nóc xe cậu, gió thổi qua khiến lá chao đảo xuống mặt đất.

Người trong xe không hề hay biết về bên ngoài, mãi đến khi có người gõ lên cửa kính xe mới từ từ bước ra khỏi thế giới của mình.

Hướng Thành Du nhìn thấy Hứa Nam Tri đứng bên ngoài qua lớp kính bèn tắt trò chơi vẫn còn đang chơi, đẩy cửa xe ra đi xuống rồi đứng trước mặt cô.

Hứa Nam Tri có hơi muốn cười nên thật sự đã bật cười, chỉ là cười đến hốc mắt cũng đỏ lên, "Sao cậu còn chưa về, lỡ như hôm nay tôi ở lại không về thì sao."

"Sẽ đi ngay." Hướng Thành Du giơ tay gãi gãi gáy, thành thật nói: "Em cũng không định đợi cả ngày."

"Cậu thật sự là——"

Thật sự là cái gì cơ?

Đến cuối cùng Hứa Nam Tri cũng không nói ra, chỉ là khẽ thở dài, "Đi thôi, đi ăn cơm, tôi đói rồi."

"Được."

Hứa Nam Tri nói đói bụng nhưng lại chẳng ăn ngon. Gọi món chỉ ăn được một phần ba đã không ăn nữa rồi nhìn Hướng Thành Du ngồi đối diện.

Cô lại nghĩ đến Hướng Thành Du trong mấy tấm ảnh kia, vẻ mặt rơi vào trầm tư. Lúc lấy lại tinh thần là khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Hứa Nam Tri ngước mắt nhìn Chu Bách Hạc không biết đã đứng ở bàn bên cạnh từ lúc nào, không hiểu sao lại cảm thấy rất trùng hợp.

Mặc dù hai người bọn họ "chia tay" nhưng không liên luỵ đến cảm tình thật sự, gặp mặt cũng tự nhiên như mọi khi.

Hàn huyên vài câu, Hứa Nam Tri nhớ đến mấy tấm ảnh trong túi, nhìn Hướng Thành Du lại nói chuyện với Chu Bách Hạc: "Bây giờ có tiện không, có một số chuyện muốn nói một tiếng với anh."

Chu Bách Hạc nhìn ra ý cô muốn tránh Hướng Thành Du, ôn hoà nói: "Tiện, đi vào phòng bao của tôi nói đi."

"Được." Hứa Nam Tri đứng lên nhìn vẻ mặt buồn bã của Hướng Thành Du, khẽ cười một tiếng, "Một chút chuyện công, tôi sẽ nhanh chóng quay lại."

"Em biết rồi." Hướng Thành Du trả lời chẳng hề dứt khoát.

-

Trong phòng bao.

Hứa Nam Tri nói đầu đuôi chuyện mấy tấm ảnh ra, "Ảnh chụp lần này bị cha tôi chặn lại, nhưng tôi không dám cam đoan lần sau còn có ảnh khác bị chụp tung ra không. Nếu thật sự có ngày đó, tôi ở đây nói một tiếng xin lỗi với anh trước."

Hình như Chu Bách Hạc không để ý lắm, "Những cái này không liên quan đến cô, muốn nói xin lỗi cũng là tôi nói với cô, dù sao những cái đấy đều là nhằm vào tôi."

Hứa Nam Tri day day huyệt thái dương, "Cũng không phải là vấn đề ai sai ai đúng, chỉ là nhắc anh một tiếng, tránh cho đến lúc đó anh không có chuẩn bị gì."

"Nghe ý này của cô, cô sắp có chuyện tốt?"

Hứa Nam Tri hơi nhíu mày, "Giờ anh nhiều chuyện hơn trước kia đấy."

"Ai mà chẳng thay đổi." Chu Bách Hạc bình tĩnh nói: "Trước kia tôi cũng không nhìn ra cô là người sẽ làm ra chuyện trâu già gặm cỏ non."

"....." Hứa Nam Tri không thể nói cáo già này được, cũng không nói nhảm với anh ta nữa, "Chuyện nên nói tôi đã nói, bản thân anh chú ý một chút."

"Được, cảm ơn." Chu Bách Hạc lại nói: "Nếu cô cần giúp gì cứ việc tìm tôi."

Hứa Nam Tri khoát tay nói "không cần" rồi ra khỏi phòng bao. Quay về chỗ ngồi ăn cơm với Hướng Thành Du trước đó nhưng lại không thấy cậu.

Đợi vài phút mới thấy Hướng Thành Du vội vàng trở lại từ phía bên kia của nhà hàng, sắc mặt có hơi khó coi, "Chị Nam Tri, trong nhà em xảy ra chút chuyện, em phải về trước."

Hứa Nam Tri sửng sốt, sau đó đứng dậy với cậu, "Đưa chìa khoá xe cho tôi để tôi đưa cậu về, cậu như vậy lái xe tôi không yên tâm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play