Hướng Thành Du ở lại một đêm.

Nhưng cũng chỉ qua một đêm mà thôi, sáng hôm sau tỉnh dậy vẫn phải tránh hiềm nghi, nhưng lần này thì khác lúc trước.

Mối quan hệ của cậu và Hứa Nam Tri đã thay đổi, đây cũng coi như là một chuyện khiến người ta hạnh phúc nhất trong khoảng thời gian này.

Hôm nay là thứ 3, là ngày làm việc, đồng hồ sinh học của Hướng Thành Du đến bảy rưỡi là làm việc, kéo cậu tỉnh dậy từ trong mộng.

Cậu xốc chăn xuống giường, đi chân trần giẫm lên sàn nhà, tiện tay lấy áo T-shirt đang vắt bên cạnh mặc vào che khuất dấu vết trước ngực.

Buổi sáng Hứa Nam Tri dậy hơi sớm, đi ra ngoài mua bữa sáng. Lúc quay về, Hướng Thành Du mới vừa rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm.

Hai người chạm mặt, Hứa Nam Tri đặt bữa sáng trong tay xuống bàn, ngáp một cái đi vào trong phòng, "Mua bữa sáng cho anh, anh lái xe của anh về đi, mấy ngày nay tạm thời em không ra ngoài."

Buổi sáng thứ 3 có cuộc họp thường kỳ, giáo sư Liễu Dật Sơn không thích người khác đến muộn, cộng thêm chỗ ở của Hứa Nam Tri cách Viện Kiến trúc một khoảng nên Hướng Thành Du không thể ngồi xuống ăn bữa sáng được.

Cậu cài cúc cổ tay áo rồi đi theo vào trong phòng ngủ, hôn một nụ hôn chào buổi sáng mới coi như thôi.

Hứa Nam Tri ngủ bù thêm một giấc ngắn, lúc tỉnh lại, ánh mặt trời bên ngoài đã lên rất cao, rèm cửa trong phòng ngủ rất dày nhưng cũng chỉ có thể che ánh nắng được bảy tám phần.

Cô trở mình, chóp mũi cọ vào chiếc gối đầu khác bên cạnh, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, cùng với mùi hương trên người cô.

Hoa hồng biển cả.

Kiều diễm lại mát lạnh.

Hứa Nam Tri nhớ đến hết thảy những gì đã xảy ra vào đêm qua, coi như tất cả bước ngoặt và thay đổi đều bắt đầu từ nụ hôn lúc vào cửa kia.

Cô xoa xoa mặt, vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần. Sự thản nhiên và bình tĩnh trong phút chốc đối mặt với Hướng Thành Du vào sáng sớm kia đã không còn nữa.

Đúng lúc này điện thoại vang lên một tiếng.

Hứa Nam Tri duỗi tay cầm qua.

Bạn nhỏ: [Dậy chưa, anh gọi đồ ăn bên ngoài cho em, đã đến cổng tiểu khu chỗ em rồi.]

Hứa Nam Tri gửi câu "biết rồi" lại cho cậu, sau đó nhìn ghi chú mà mình đặt cho cậu, suy nghĩ vài giây rồi bấm vào đổi thành tên khác.

Hướng Thành Du lại gửi một tin nhắn đến.

Bạn trai: [Vậy em nhớ ăn cơm đấy, anh đi làm việc đây.]

Hứa Nam Tri nhìn ba chữ kia* vài giây.

(Ba chữ kia là "bạn trai": 男朋友)

Cho dù bây giờ Hướng Thành Du không ở trước mặt, thậm chí sẽ có một khoảng thời gian rất dài không xuất hiện nhưng Hứa Nam Tri vẫn có cảm giác mất tự nhiên khi bị cậu nhìn thẳng vào.

Cũng giống như mọi lần trước, đều khiến cho cô hoảng hốt nhưng lại cam tâm tình nguyện đắm chìm.

-

Sự ảnh hưởng của đơn tố cáo trước đó vẫn còn tiếp diễn, trong khoảng thời gian hai nhà Hướng – Hứa bị tổ giám sát điều tra, Hứa Nam Tri và Hướng Thành Du bắt đầu tránh hiềm nghi, bất kể là riêng tư hay là bên ngoài đều cố ý tránh gặp mặt.

Ngày thứ hai hai người xác định quan hệ liền chuyển từ yêu cuồng nhiệt sang hẹn hò online, mỗi ngày ngoài chào hỏi trên Wechat và video call vào buổi tối ra thì không có liên lạc gì khác nữa.

Dự án đài tưởng niệm của Đại học Kiến trúc đã tiến vào giai đoạn sau, hơn nữa cũng gần đến cửa ải cuối năm nên Hướng Thành Du khó tránh khỏi bận rộn. Có lúc còn phải đi công tác cùng giáo sư Liễu Dật Sơn đến một số ngôi làng cổ ở miền núi, thường xuyên mười ngày nửa tháng không thấy người.

Hứa Nam Tri không phải lần đầu tiên yêu đương nên cũng không quá để ý đến tình huống không nhìn thấy người này, đã phát huy sự thấu hiểu và quan tâm tới cực hạn với tư cách là một người bạn gái.

Trung tuần tháng 12, Hứa Nam Tri nhận được cuộc gọi của bạn tốt Đỗ Nham lúc học đại học, đối phương sau khi tốt nghiệp đại học liền ra nước ngoài du học, sau đó tốt nghiệp tiến sĩ liền làm kiến trúc sư trong công ty xây dựng bên đó.

Bây giờ định về nước gây dựng sự nghiệp, anh ta biết được tình hình gần đây của Hứa Nam Tri trong nhóm lớp, nên đặc biệt gọi điện hỏi cô có muốn trở thành đối tác với anh ta không.

Toàn bộ đoàn đội đều vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, ngoài Đỗ Nham ra còn có bảy tám người khác, lần lượt phụ trách công việc của từng bộ phận trong công ty.

Ba lời hai câu nói trong điện thoại không rõ nên Đỗ Nham nói ba ngày sau mình về nước, Hứa Nam Tri hẹn anh ta hôm sau ra ngoài bàn bạc.

Hôm đó, Hứa Nam Tri thấy Đỗ Nham cũng thấy những người khác của công ty anh ta. Bởi vì phần lớn đều là bạn học trong Đại học Kiến trúc nên nói chuyện cũng hoà hợp hơn.

Đỗ Nham nói: "Tôi cũng nghe nói một chút về chuyện của cậu, tôi cũng không phải có ý giúp cậu mà đơn thuần là thưởng thức năng lực của cậu. Công ty của bọn tôi bây giờ còn chưa khởi sắc, đang là lúc cần nhân tài, tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ một chút."

"Được, tôi hiểu được ý của cậu, sẽ suy nghĩ kỹ." Tuy Hứa Nam Tri không có đồng ý ngay nhưng thực ra trong lòng đã có tính toán. So với làm công ở công ty nhỏ cho người ta thì cô vẫn nghiêng về phía Đỗ Nham hơn. Chẳng qua bây giờ tất cả mọi người đều trưởng thành rồi, không còn đơn giản như tham gia một trận đấu ở trường nữa, rất nhiều chuyện đều cần phải suy nghĩ một cách toàn diện.

Nhóm người ăn cơm xong, một mình Hứa Nam Tri lái xe về nhà. Lúc đi ngang qua siêu thị bèn dừng lại mua chút trái cây và rau.

Về đến nhà đã gần 9 giờ, cô sờ soạng để bật điện, cúi đầu nhìn thấy trên tủ giày có đôi giày da của nam giới bèn ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách.

Không bất ngờ khi nhìn thấy vali màu đen được để ở trong góc.

Hứa Nam Tri đổi giày, đặt chìa khoá và đồ trong tay lên trên bàn trong phòng ăn rồi nhẹ tay nhẹ chân đi đến phòng ngủ.

Trong phòng không quá rộng rãi, mờ tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ sự phồng lên của chiếc chăn.

Hứa Nam Tri không bật điện mà dựa theo trí nhớ tìm được bộ đồ ngủ đã thay trước khi ra ngoài vào ban ngày rồi đi đến phòng tắm tắm một cái.

Sau đó mang theo hơi ẩm xốc chăn phía bên kia lên rồi nằm vào, giường hơi lõm xuống gây ra tiếng động rất nhỏ.

Người đang ngủ bị thức giấc, mắt còn chưa mở ra mà người đã kề sát qua, duỗi cánh tay ôm Hứa Nam Tri vào lòng, cằm cọ cọ lên đỉnh đầu cô, giọng nói mang theo sự khàn khàn và lười biếng lúc mới tỉnh ngủ, "Em đi đâu vậy?"

"Đi gặp mấy người bạn. Bọn họ định về nước gây dựng sự nghiệp, mời em tham gia cùng họ." Hứa Nam Tri hơi nhấc đầu lên gối lên cánh tay cậu, "Anh về lúc nào vậy?"

Hướng Thành Du tỉnh táo mấy phần, ngón tay vén vài lọn tóc dài của cô rồi hôn lên, "Khoảng năm sáu giờ."

"Sao không gọi điện cho em." Hứa Nam Tri trở mình, mặt đối mặt với cậu, "Không đúng, sao anh lại đến chỗ em, bây giờ không cần tránh hiềm nghi sao?"

"Ừm, không cần. Chuyện đã xong rồi, ba anh sợ bị nói đến nên đã chủ động xin cấp trên rút khỏi dự án này."

Hứa Nam Tri có hơi lo lắng, "Vậy bác trai..."

"Không sao." Hướng Thành Du nói: "Vốn ba anh chuẩn bị về hưu, dự án này cũng là bên trên kiên quyết đưa cho ông, bây giờ không cần làm rất hợp với ý của ông. Nhưng——"

Cậu dừng lại một chút làm tim Hứa Nam Tri như bị treo lên, "Sao vậy?"

"Chuyện này có thể sẽ có một chút ảnh hưởng đến Công ty Bất động sản Cảnh Dương." Hướng Thành Du ngồi dậy, kê gối đầu sau lưng, "Mặc dù không phải thật sự hối lộ nhưng tóm lại là hành động nhạy cảm, khó tránh khỏi sẽ để lại một chút vướng mắc trong lòng người. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cho dù Công ty Bất động sản Cảnh Dương không rút khỏi đấu thầu, đoán chừng cũng không lấy được cơ hội đầu tư lần này."

Hứa Nam Tri thở phào nhẹ nhõm, "Không lấy được thì không lấy được thôi, vẫn còn tốt hơn so với việc gánh tội danh hối lộ quan chức."

"Ừm, không nói này nữa. Em thì sao, có định trở thành đối tác không?" Hướng Thành Du hỏi.

"Vẫn đang suy nghĩ." Hứa Nam Tri nói một chút về môi trường ngành xây dựng hiện tại trong nước, phân tích những ưu và khuyết điểm từ đầu đến cuối, cuối cùng nói: "Nhưng chắc em vẫn nên đi thử, dù sao bây giờ em cũng không đi công ty lớn được, công ty nhỏ lại không hợp lắm, trở thành đối tác và mở công ty không chừng lại là con đường mới."

Nói xong câu này, Hứa Nam Tri lại ngẩng đầu hỏi ý kiến của cậu, "Anh thấy thế nào?"

Hướng Thành Du chạm phải ánh mắt của cô, vừa nói vừa cúi đầu sát lại gần, "Anh không có ý kiến gì, nhưng anh cũng có thể chỉ cho em con đường mới."

Hứa Nam Tri giơ tay chặn cằm cậu lại, nhàn nhạt cười một tiếng, "Cái gì?"

Hướng Thành Du nắm lấy tay cô đè sang bên cạnh, trở mình từ từ cúi đầu xuống, đôi môi ấm áp khẽ hôn lên bên tai cô, giọng nói lưu luyến dịu dàng, "Suy nghĩ một chút, đến làm bà chủ Hướng."

-

Hứa Nam Tri hoàn tất công việc hợp tác với Đỗ Nham trước năm mới, cô đầu tư một phần vốn và kỹ thuật, trở thành cổ đông lớn thứ 3 của công ty.

Mà trước đó, Hướng Thành Du phát huy ưu thế tuổi còn trẻ, dùng đủ các loại làm nũng cứng rắn khác nhau để lừa Hứa Nam Tri về ở chỗ gần Đại học Kiến trúc rồi bắt đầu cuộc sống chung của hai người họ.

Lối sống của hai người rất khác nhau.

Trước đó Hứa Nam Tri vì công việc mà đồng hồ sinh học rối loạn, là quán quân trong việc thức khuya muôn đời không ngã, mà quy tắc của Hướng Thành Du lại tương phản hoàn toàn với cô.

Ngoài thời gian làm việc cần thiết ra, những lúc khác đều luôn luôn dưỡng sinh hàng đầu, ngủ sớm dậy sớm, trong cốc giữ nhiệt đều ngâm cẩu kỷ, sống đúng như phong cách của một ông cụ.

Mới vừa ở chung với nhau, hai người luôn nhàm chán nên thường xuyên lăn qua lăn lại đến rất khuya, Hứa Nam Tri cũng không có hơi sức để thức đêm nữa.

Sau một thời gian dài, người trẻ tuổi cũng chú ý tu thân dưỡng tính, thỉnh thoảng ăn chay, mà lúc này lại đến Hứa Nam Tri.

Cộng thêm công ty vừa mới khởi sắc, Hứa Nam Tri bình thường đi sớm về muộn. Hai người rõ ràng ở cùng một chỗ nhưng lại giống như đang có cảm giác yêu xa.

Dần dà, Hứa Nam Tri phát giác tâm tình của Hướng Thành Du không được thích hợp nên mỗi sáng cố ý dậy sớm trước nửa tiếng chuẩn bị bữa sáng cho cậu, buổi tối cũng giảm bớt thời gian tăng ca. Có lúc còn tranh thủ về nói chuyện cùng với cậu, sớm hơn chút nữa còn có thể ăn bữa khuya gần Đại học Kiến trúc.

Hướng Thành Du nhận ra được đây là Hứa Nam Tri đang thoả hiệp vì mình nên sáng hôm sau trước khi chuông báo thức dậy làm bữa sáng của Hứa Nam Tri vang lên, cậu đã xuống giường trước một bước.

Hứa Nam Tri ngủ đến khi chuông báo thức đi làm vang lên, lúc tỉnh dậy duỗi tay chạm vào điện thoại nhìn thời gian, giật mình.

Sáng nay Hướng Thành Du có tiết học nên đã đi từ sớm, đợi đến lúc cô vội vội vàng vàng xuống giường thì trong nhà đã không thấy bóng dáng cậu đâu.

Trên bàn trong phòng ăn có đặt một bữa sáng.

Hứa Nam Tri đi qua nhìn thấy tờ giấy bị đè ở phía dưới.

——Cháo ở trong phòng bếp, nếu bánh bao và sủi cảo nguội nhớ hâm lại bằng lò vi sóng. Anh yêu em.

Khoé môi Hứa Nam Tri cong lên, đặt tờ giấy xuống rồi mang bánh bao và sủi cảo bỏ vào lò vi sóng quay một phút, sau đó lấy ra đặt lên bàn, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sửa soạn xong, cô đi vào phòng bếp đổ cháo ra, ngồi bên bàn vừa ăn sáng vừa soạn hai tin nhắn gửi cho Hướng Thành Du.

——Chào buổi sáng.

——Em cũng yêu anh.

-

Sau khi cuộc khủng hoảng sống thử được giải quyết, công ty cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo rồi nhận được dự án đầu tiên, Hứa Nam Tri được Đỗ Nham uỷ nhiệm làm người phụ trách dự án.

Lúc tăng ca vội vàng làm thiết kế, Hứa Nam Tri lại nhớ đến trạng thái làm việc ở Viện Kiến trúc trước kia, bận rộn lên là chẳng phân biệt được ngày đêm.

Phần lớn trong công ty đều là đàn ông, giữa lúc tăng ca sẽ thích hút thuốc để giảm bớt căng thẳng. Hứa Nam Tri cũng có mấy năm nghiện thuốc lá, không chỉ không thể cai được mà bây giờ còn bị gợi lên cơn thèm.

Mỗi ngày Hướng Thành Du đều chung chăn chung gối với cô, khó tránh khỏi sẽ nhận ra.

Có một lần hai người hôn môi, đột nhiên cậu dừng lại, nhíu mày nghiêm túc hỏi: "Có phải gần đây em hút thuốc phải không?"

"........" Hứa Nam Tri nào dám thừa nhận, duỗi tay lấy kẹo bạc hà bên cạnh cho vào miệng, nhai hai ba cái rồi nghiêng về phía cậu, "Anh thử lại xem?"

Kết quả đương nhiên là bị lăn qua lăn lại đến rất khuya.

Nhưng ngựa vấp móng người trượt chân, mặc dù Hứa Nam Tri đã vô cùng vô cùng cẩn thận nhưng vẫn bị Hướng Thành Du một lần bắt ngay tại trận.

Hôm đó là cuối tuần, Hứa Nam Tri tăng ca ở công ty, Hướng Thành Du đau lòng vì trong khoảng thời gian này cô vất vả mệt nhọc nên đặc biệt hầm canh rồi mang đến công ty.

Kết quả là hôm đó đúng lúc đến ngày bảo trì thang máy ba lần một năm ở khu công nghiệp nên thang máy không hoạt động trong hai tiếng nghỉ trưa.

Cũng may tầng trệt của công ty không cao, Hướng Thành Du đi lên lối đi an toàn ở bên cạnh, ai có ngờ đúng lúc gặp phải Hứa Nam Tri đang hút thuốc cùng đồng nghiệp ở cầu thang tầng 5 nơi đặt công ty.

Hứa Nam Tri lấy lại tinh thần, trong phút chốc giơ tay cầm điếu thuốc trên miệng xuống giấu sau lưng, chột dạ cười một tiếng, "Sao anh lại tới đây?"

Hướng Thành Du không căng thẳng như cô, dáng vẻ bình tĩnh, giọng nói thản nhiên, "Đưa đồ ăn cho em."

Đồng nghiệp thấy không thích hợp nên quăng ánh mắt tự cầu phúc cho Hứa Nam Tri rồi lần lượt đi ra ngoài, còn tinh ý đóng cửa lại cho hai người.

Hứa Nam Tri dập tắt tàn thuốc trong tay rồi vứt vào thùng rác, vô cùng thành khẩn nói: "Xin lỗi, em sai rồi, em không nên giấu anh hút thuốc. Nhưng em thề, đây chắc chắn là lần cuối cùng."

Nửa chữ Hướng Thành Du cũng không tin, đưa hộp giữ nhiệt vào tay cô, "Em bận đi, anh đi về trước."

Dứt lời xoay người muốn đi, Hứa Nam Tri nhanh tay nhanh mắt đi qua, một tay cầm hộp giữ nhiệt một tay kéo cánh tay cậu, giọng điệu gấp gáp lại mềm mại, "Thành Du Thành Du, anh nghe em nói, chị* thật sự biết sai rồi."

Cầu thang rất hẹp, Hướng Thành Du sợ cô té nên cũng không dám hất cánh tay cô ra, chỉ là đứng yên tại chỗ quay đầu lại nhìn cô, "Thật sự biết sai rồi?"

Hứa Nam Tri gật đầu như giã tỏi, "Biết rồi."

"Vậy từ giờ trở đi, em cai thuốc cho anh." Nói đến đây, Hướng Thành Du bỗng nhiên duỗi tay, lấy hộp thuốc và cái bật lửa trong túi áo cô, "Cái này, anh tịch thu trước."

Lúc này Hứa Nam Tri nào dám nói một tiếng "không", "Được, đều nghe anh, bây giờ em bắt đầu cai thuốc."

Sắc mặt của Hướng Thành Du hơi hoà hoãn lại, Hứa Nam Tri ngược lại nắm tay cậu, giọng điệu mang theo chút ý làm nũng, "Vậy bây giờ anh theo em vào trong văn phòng ngồi một lát?"

Cậu mím môi rồi nói, "Được rồi."

Đợi vào văn phòng, Hứa Nam Tri bảo cậu ngồi trong văn phòng của mình còn bản thân đi ra ngoài rửa tay. Lúc quay về phát hiện Hướng Thành Du đã tìm thấy tất cả thuốc lá mà cô để trong ngăn bàn làm việc.

"....."

Hướng Thành Du tìm cái hộp giấy nhỏ bỏ hết thuốc lá vào trong, ngẩng đầu nhìn cô, "Ngoài mấy cái này anh có thể tìm ra, còn có để chỗ khác không?"

Hứa Nam Tri nhìn về phía bên cạnh theo bản năng, nói dối: "Không có."

Hướng Thành Du không bỏ lỡ phản ứng tức thì của cô, đứng dậy đi đến chỗ cô vừa nhìn lướt qua, quả nhiên tìm được mấy bao thuốc ở dưới, khẽ hừ một tiếng, "Xem ra chị** không chỉ là người nghiện thuốc lá mà còn là kẻ lừa đảo thích nói dối."

(Chỗ * và ** này trong bản trung cũng đề là chị.)

Hứa Nam Tri giả vờ không nghe thấy mà ngồi bên cạnh ăn canh.

Buổi chiều Hướng Thành Du không có chuyện gì nên ở lại công ty với Hứa Nam Tri. Sau đó ông chủ Đỗ Nham qua một chuyến để Hứa Nam Tri tan làm trước.

Sau khi về đến nhà, Hướng Thành Du lại tiến hành lục soát trong nhà như dưới thảm trải sàn, tủ đựng đồ trong phòng tắm, tủ tường đằng sau tivi, trên giá sách trong thư phòng, thậm chí là những ngăn tủ không thường xuyên sử dụng trong phòng bếp, thuốc lá đều được tìm thấy ở đó.

Cuối cùng cũng lục ra hết, gần chục bao thuốc lá.

Hướng Thành Du vứt hết vào trong túi rác, hỏi: "Trong nhà còn có không?"

"Không có." Hứa Nam Tri nhìn thấy đồ mình giấu bị lật tẩy, trong lòng không khỏi lộ ra vẻ đau khổ, nhịn không được thương lượng với cậu, "Thực ra cai thuốc là một quá trình theo tuần tự, nếu như ngay lập tức cắt đứt, có thể em sẽ không quen được."

"Không quen?" Hướng Thành Du nhìn cô chằm chằm rồi bật cười, "Vậy cũng chịu đựng cho anh."

"....."

Chuyện đã đến nước này, Hứa Nam Tri cũng đành phải bước chân vào con đường cai thuốc, nhưng thời gian đầu cai thực sự rất khó chịu.

Vì thế, Hướng Thành Du đặc biệt tích trữ một thùng kẹo mút có nhiều hương vị khác nhau ở nhà, đặt chúng vào bất cứ đâu mà cô có thể nhìn thấy.

Một khoảng thời gian trôi qua, Hứa Nam Tri từ từ cũng thành thói quen, hơn nữa sau khi người trong công ty biết cô đang cai thuốc, mỗi lần mua thuốc, hút thuốc cũng sẽ tránh mặt cô.

Thỉnh thoảng Đỗ Nham hay giỡn mà đưa thuốc lá cho cô, tay Hứa Nam Tri cũng đưa qua nhưng nghĩ nghĩ vẫn rụt lại, lấy kẹo mút trong túi áo nhét vào miệng, que nhựa của kẹo lộ ra ngoài, âm thanh không rõ, "Bỏ đi, tôi vẫn nên ăn kẹo thôi, để bạn nhỏ mà biết lại cáu kỉnh với tôi."

Mặc dù vẫn khó chịu nhưng cảm giác cắn thứ gì đó trong miệng quả thực đã đỡ hơn rất nhiều, viên kẹo ngọt ngọt, có đường làm cô bớt căng thẳng, lo lắng hơn.

Giao thừa năm nay, Hứa Nam Tri không định về nhà. Trước đó cãi nhau không thoải mái với ba Hứa, cô cũng không muốn quay về chuốc lấy sự ngột ngạt cho mình.

Sau khi Hướng Thành Du biết quyết định của cô liền gọi điện thoại về nhà. Đợi đến tối, cậu nói với Hứa Nam Tri: "Tết năm nay em về nhà với anh đi, buổi sáng anh đã gọi điện thoại cho ba mẹ rồi, bọn họ đều vô cùng chào đón em qua."

Hứa Nam Tri sửng sốt vài giây, cười nói: "Được, vậy ngày mai anh đi trung tâm thương mại với em mua chút quà cho hai bác."

Hướng Thành Du không nói gì mà chỉ ôm cô vào lòng rồi hôn mấy cái lên vành tai và tóc mai, trong lúc hôn nói tiếng "được."

-

Hứa Nam Tri trải qua năm mới vô cùng ấm áp ở nhà họ Hướng. Ba mẹ Hướng tính tình ôn hoà vui tính, đối xử với cô như con gái nhà mình, thân thiết lại quan tâm.

Ăn cơm tất niên xong, Hướng Thành Du lái xe đưa Hứa Nam Tri ra bờ sông để chờ đếm ngược giao thừa lúc nửa đêm và xem bắn pháo hoa ở bờ sông bên kia.

30 Tết, bên bờ sông người đông như thuỷ triều. Hướng Thành Du tìm một lúc lâu mới tìm được chỗ đậu xe trống ở một trung tâm thương mại gần đó.

Đậu xe xong, cậu và Hứa nam Tri đi bộ về phía bờ sông.

Ban đêm rét đậm, đầu đường cuối ngõ giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều ngập tràn hơi thở của năm mới.

Hai người bọn họ đến muộn nên vị trí trước đó đều đã đông nghịt người, con đường ven sông cũng không thua kém, đi được mấy phút mà mồ hôi nhễ nhại.

Hướng Thành Du nắm tay Hứa Nam Tri ra khỏi đám người rồi đi lấy xe, lái về phía núi Tử Minh Sơn cách bờ sông không xa.

So với bờ sông, người ở trên đỉnh núi ít hơn rất nhiều. Hướng Thành Du lái xe đến chỗ cậu từng đến khi còn đi học.

Nơi đó không phải là chỗ xem tốt nhất nhưng được cái ít người, tầm nhìn rộng rãi, ngồi trong xe cũng có thể nhìn thấy dòng sông cuồn cuộn chảy dưới chân núi.

Còn một lúc là đến 0 giờ, hai người ngồi ở trong xe nói chuyện phiếm, giữa chừng Hứa Nam Tri nhận được cuộc gọi của mẹ Hứa, chỉ nói được mấy phút.

Cúp máy, Hướng Thành Du nhìn qua cô, dịu dàng hỏi: "Bác gái nói gì vậy em?"

Hứa Nam Tri giơ tay gãi gãi mặt, "Không có gì, chỉ hỏi hôm nay em có về không."

"Vậy muốn về không?" Hướng Thành Du nhìn thời gian trước mắt, còn chưa đến 11 giờ, "Bây giờ chạy về chắc là kịp."

"Không về, mấy ngày nữa rồi về."

Hướng Thành Du nắm lấy tay cô làm tầm mắt của cô nhìn qua đây, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, "Vậy đến lúc đó anh về cùng em."

Hứa Nam Tri nhìn cậu, khoé môi cong lên, "Được."

Nói chuyện một lúc, điện thoại của Hứa Nam Tri và Hướng Thành Du đều bắt đầu ồn ào, hai người trả lời tin nhắn mất mười mấy phút.

Sắp đến 0 giờ, hai người đều đặt điện thoại xuống, cũng không nói chuyện nữa mà ăn ý đợi chờ năm mới đến.

Từ đỉnh núi nhìn xuống chân núi, ánh đèn thành phố giống như những vì sao lấp lánh lơ lửng trên tầng trời thấp, cũng có thể gọi là dải ngân hà rực rỡ lộng lẫy.

Tháp đồng hồ bước vào mười giây cuối cùng, xa xa vang lên tiếng đếm ngược của vạn người.

"...Năm, bốn, ba, hai, một."

Cùng với âm cuối cùng, toà nhà tháp đồng hồ sáng lên với những ánh đèn tươi sáng, bầu trời đêm nở rộ với pháo hoa rực rỡ.

Hứa Thành Du nắm lấy tay Hứa Nam Tri, trong tiếng chúc mừng chợt xa chợt gần mà nghiêng đầu hôn lên môi cô, vẻ mặt thành kính lại dịu dàng.

Hứa Nam Tri không thể không bị cậu cuốn hút, chậm rãi nhắm mắt lại làm cho nụ hôn này thêm sâu hơn.

Thật lâu sau, Hướng Thành Du buông cô ra nhưng lại không kéo khoảng cách ra, trong đôi mắt phản chiếu bóng hình cô, "Hứa Nam Tri."

"Hửm?"

"Năm mới vui vẻ. Còn có——" Ánh mắt của Hướng Thành Du nhìn thẳng vào cô, ngũ quan vô cùng dịu dàng trong ánh sáng lúc sáng lúc tối bên ngoài cửa sổ, "Anh yêu em."

——Hoàn ——

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play