Phòng 202 của khách sạn Thanh Đằng từ nửa năm trước tới giờ liên tiếp chết 5 người.

Người chết đầu tiên là một phóng viên ảnh đến du lịch, nửa đêm phát bệnh tim, ngày hôm sau phát hiện thì thi thể đã cứng rồi.

Tưởng đây chỉ là ngoài ý muốn, nhưng chỉ vài ngày sau, một người khách khác cũng ở phòng 202 đêm khuya bất ngờ mở cửa sổ, vừa lớn giọng la hét vừa từ trên lầu nhảy xuống, lúc rơi xuống đất sau gáy đập một tảng đá, óc văng tung toé, cái chết vô cùng thê thảm.

Sau nữa vào ở 202 là một cặp vợ chồng.

Họ đặt tổng cộng ba đêm, hai đêm đầu đều bình an vô sự, cho đến đêm cuối cùng người vợ chết đuối ở bồn tắm lớn trong nhà vệ sinh, mà người chồng ở bên ngoài xem ti vi không nghe thấy gì.

Trong lúc nhất thời mọi người hoảng sợ, khách sạn Thanh Đằng cũng vì vậy ngừng kinh doanh.

Nhưng con người ta luôn phải sống, vợ chồng ông chủ kinh doanh khách sạn nhiều năm nay không còn cách kiếm sống nào khác, hơn nữa đã một tháng trôi qua, gió yên biển lặng, ông chủ thậm chí còn cắn răng ở phòng 202 mấy đêm, không có chuyện gì xảy ra, mọi chuyện lúc trước chỉ là tình cờ, lại mở cửa kinh doanh.

Để trống phòng 202, và không xếp cho khách vào ở.

Nhưng một số người không tin vào ma quỷ.

Người thứ tư chết là một nhà văn thần quái có chút danh tiếng, sau khi biết chuyện xảy ra trong khách sạn, liền nhất định muốn ở phòng 202 để "trải nghiệm" nó, kết quả ngày hôm sau bị phát hiện đã chết ở trên ghế sô pha.

Trong TV đối diện một vòng tuần hoàn những bộ phim thần quái được chuyển thể từ tiểu thuyết của anh ta, nhìn qua có vẻ như anh ta thực sự bị dọa chết bởi chính những bộ phim của mình.

Không quá mấy ngày, người chồng có vợ chết trước đó quay lại, mời tới một thầy phong thủy đến bắt quỷ ma ở phòng 202 trả thù cho vợ.

Đêm đó pháp sư mang theo một đống pháp khí, tràn ngập tự tin đóng cửa lại, kết quả rốt cuộc không bao giờ bước ra nữa.

Ônh ấy cũng đã chết, hơn nữa so với lúc trước càng quỷ dị hơn —ông ấy bị đập chết, đầu đập vào tường, xương đầu vỡ vụn, những cục máu màu đỏ sậm và bộ não màu kem nhạt bắn tung tóe trên tường, nhưng mà những vị khách ở phòng bên cạnh không hề hay biết gì.

"Kinh dị đúng không?" Cô gái trẻ mặc áo khoác đỏ vừa nói vừa liếm kem trong thìa, mắt đảo quanh mặt Cung Tử Quận một vòng, như thể không chịu nổi vẻ mặt lạnh lùng của anh, quay sang Phó Kỳ Đường, "Những việc này đều được truyền ra ngoài, người dân địa phương vì an toàn đều tránh khách sạn Thanh Đằng, chỉ có những du khách ở vùng khác không biết tình huống, ham giá rẻ nên mới ở chổ đó."

Lúc này là 3 giờ chiều, sau khi kiểm tra căn hộ gia đình, Cung Tử Quận cùng Phó Kỳ Đường đi đến quán ăn của khu phố.

Quán ăn này có tiếng, mặc dù không phải giờ cơm cũng chật kín chỗ ngồi, cô gái trẻ lại đây ghép bàn với hai người.

Nghe thấy cô ấy đang nói chuyện với người phục vụ bằng tiếng địa phương, Phó Kỳ Đường đoán cô chắc sẽ biết về tình huống của khách sạn Thanh Đằng, sau khi ở trên mặt xoát một chút hảo cảm liền nghe giọng cô ấy truyền đến.

"Ồ, ngoài du khách, còn có 'người yêu thích thần quái' đầu óc có vấn đề, biết trên núi có hổ còn đi lên núi, chật chật. Anh nói xem bọn họ nghĩ gì, lẽ nào mỗi người đều có chín cái mạng?" Cô gái cảm thán.

Là một trong những người yêu thích thần quái theo sự sắp xếp của đoàn tàu, Phó Kỳ Đường có cảm giác bị nói trúng tim đen.

Cậu có chút lúng túng sờ chóp mũi, nói sang chuyện khác, "Sau đó không có chuyện gì xảy ra nữa sao?"

"Đúng vậy, đến bây giờ là hơn nửa năm, không có chuyện gì xảy ra nữa," Cô gái hiển nhiên cũng rất khó hiểu, "Lúc trước nghe nói những người kia đều bị quỷ giết, nhưng mà chưa từng nghe nói quỷ cũng sẽ cải tà quy chính rửa tay gác kiếm, tại sao không xảy ra chuyện gì nữa? Nhưng mà cũng có ý kiến cho là những người đó thật sự bị chủ khách sạn giết chết."

"Nói thế nào?" Phó Kỳ Đường giả vờ kinh ngạc.

"Đương nhiên không phải tự mình động thủ, chính là nuôi tiểu quỷ, cúng cho tiểu quỷ tế phẩm ha gì á. Nếu không, xảy ra những việc kinh khủng như vậy, mà khách sạn của họ vẫn đông khách, không phải rất kỳ quái sao?" Cô gái nhẹ giọng nói.

Cung Tử Quận để cây kéo xuống, đem nguyên miếng thịt cua bỏ vào chén của Phó Kỳ Đường, sau đó lấy một con cua khác tiếp tục lột, nhẹ giọng cười nói, "Tiểu quỷ gì một lần giết năm người, giết một lần rồi nghỉ ngơi nửa năm?"

Cô gái nhìn chằm chằm vào miếng thịt cua màu vàng, lại nhìn động tác lột cua thành thạo của Cung Tử Quận, vẻ mặt có chút hâm mộ.

"Đó chỉ là tin đồn, dù sao cũng không ai biết thật giả thế nào."

"Vậy cô biết tình hình của vợ chồng ông chủ không?" Phó Kỳ Đường tiếp tục hỏi.

Từ vừa nãy cậu đã phát hiện, so với việc nói chuyện với người khác lấy thông tin, Cung Tử Quận đối với việc lột cua có hứng thú hơn.

"Không rõ lắm. Tôi với bọn họ không quen, sau này có chuyện càng không lui tới. Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi nhóm các anh đâu, các anh là người vùng khác? Tới chỗ này du lịch à?"

"Coi như vậy đi."

"Vậy đi tắm suối nước nóng sao? Đi suối nước nóng Lão Quân nổi tiếng nhất?"

Nếu là bình thường Phó Kỳ Đường sẽ như mong đợi mà đi ngâm mình, nhưng nghĩ tới mình đến đây liều mạng, cậu không thể làm gì khác hơn là tiếc nuối lắc đầu.

Nhìn Cung Tử Quận bên cạnh quả thực là thiên tài lột cua, mới nói hai câu, anh đã lột xong một con cua, tiếp tục bỏ vào chén của Phó Kỳ Đường.

"Anh ăn đi, không cần để ý đến tôi." Phó Kỳ Đường vội vàng nói, "Tôi tự lột được."

"Cậu cũng sẽ không lột, để tôi lột cho." Cung Tử Quận không để tâm.

Vẻ mặt cô gái trở nên kỳ lạ, đảo mắt nhìn hai người, do dự một chút vẫn là thử thăm dò hỏi, "Hai người có muốn cùng nhau đi tắm suối nước nóng không? Chỉ là tối nay sẽ có hoạt động trong khu thắng cảnh."

Phó Kỳ Đường chớp mắt một cái.

Cung Tử Quận nhìn cô một cái, "Cô muốn bán vé sao?"

"Gì?"

"Không mua vé, không làm thẻ, không thêm wechat. Còn câu hỏi nào không?"

Cô gái sững người một lúc, mặt đỏ bừng trong nháy mắt, tình cờ là khách ở bàn kế bên đã ăn xong rồi chuẩn bị rời đi, cô thẳng thắn lấy đĩa của mình đổi qua, trước khi đi tràn ngập oán khí mà liếc mắt trừng Cung Tử Quận một cái.

"Nói sớm đi, lãng phí tình cảm!"

Nhìn bóng lưng tức giận của cô gái, Phó Kỳ Đường có chút áy náy, cậu chạm vào mu bàn tay của Cung Tử Quận: "Dùng xong liền vứt, không tốt lắm đâu?"

"Không thì sao? Cậu muốn tắm suối nước nóng?" Cung Tử Quận suy nghĩ một chút, cúi đầu liếm gạch cua dính trên ngón tay.

"Tôi rất sẵn lòng mua giúp cô ấy để đủ KPI, nhưng tiếc là tôi không có tiền." Phó Kỳ Đường ăn ngay nói thật, nhân vật mà đoàn tàu sắp xếp cho tôi không có một xu dính túi.

Thật sự cho rằng người ta tới đây làm thẻ bán vé à, đồ ngốc này.

"Đúng rồi, cho cậu cái này." Cung Tử Quận tiện tay lấy ra một thứ đưa cho cậu.

Phó Kỳ Đường nhận lấy, thấy đó là một chiếc gương hình tròn nhỏ.

"... Để tôi soi gương xem mình có xứng tắm suối nước nóng không?"

"Nghĩ gì thế." Cung Tử Quận cười, xoa nhẹ đầu cậu một cái, "Đây là một cái đạo cụ bảo vệ, miễn cho cậu không biết gì lại làm người chết thế."

***

Bốn người chơi ở trong khách sạn chia thành hai nhóm, Quý Đào cùng Viên Phi đi tìm đoàn du lịch hỏi thăm tình tình, mà Trương Nguyên Tích cùng Nhiếp Tiêu Lam mục tiêu là chủ khách sạn.

"Chúng ta chia ra, cô ở đây hỏi bà chủ, tôi đi tìm ông chủ, hình như ông ta vẫn còn ở phòng ăn." Trương Nguyên Tích nói xong liền đi ra ngoài.

Nhiếp Tiêu Lam hơi kinh ngạc mà nhìn anh ta, cau mày nói: "Anh muốn hành động một mình?"

Một mình ở nơi phó bản quỷ quái này, nghe như thế nào cũng không phải là chuyện tốt.

"Không sao, bây giờ còn chưa tới năm giờ, chắc không sao đâu." Trương Nguyên Tích ho khan một tiếng, liền quay người đi trước khi Nhiếp Tiêu Lam kịp nói.

Trương Nguyên Tích lại là người hăng hái như vậy sao?

Nhiếp Tiêu Lam ánh mắt lóe lên một cái, cô và Trương Nguyên Tích không thân, không nói rõ được chỗ nào không đúng, đành phải tạm thời bỏ qua vấn đề này, đi tìm bà chủ.

Ra khỏi đại sảnh, Trương Nguyên Tích cũng không có đi thẳng đến phòng ăn, mà dừng lại ở chòi nghỉ mát ở góc sân.

Cậu ta cẩn thận nhìn xung quanh một lượt, sau khi xác nhận là không có ai, cậu ta lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp sắt to bằng lòng bàn tay.

Hộp vuông, thoạt nhìn như là dùng để đựng kẹo, mà thực tế là đạo cụ hiếm.

—Cái hộp pha ke bình thường không có gì lạ.

Thật khó để tưởng tượng một cái đạo cụ bán tới 500 điểm tích phân lại được gọi với cái tên này.

Nhưng cái mà Trương Nguyên Tích coi trọng chính là chức năng của nó.

Chỉ cần có mảnh vỡ, nó có thể làm lại bất kỳ đạo cụ nào, nhưng bởi vì là hàng pha ke, nên tác dụng sẽ bị giảm.

Mở hộp ra, Trương Nguyên Tích bỏ những mảnh vỡ của chiếc máy ảnh vừa trộm được vào, sau đó đậy nắp lại, trải qua 5 phút thấp thỏm và lo lắng.

Cho đến khi chiếc hộp trong tay đột nhiên rung chuyển, lập tức phát ra âm thanh "kèn kẹt" làm người ta ê răng, Trương Nguyên Tích sợ hết hồn, vội vàng để chiếc hộp xuống bàn đá.

Mấy giây sau, trong ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, chiếc hộp hàng pha ke bình thường từ trong ra ngoài nứt toác ra, kèm theo một tiếng nổ lớn, sau khi bốc khói nghi ngút, trên bàn đá chỉ còn lại một tấm ảnh chụp.

【 Ảnh chụp thế thân (máy ảnh thế thân bản pha ke): Đem tấm hình này theo bên người, nếu thời khắc gặp quỷ tấn công, người trong bức ảnh sẽ thay bạn chịu 60% thương tổn 】

"Mới có 60% thôi," Trương Nguyên Tích than thở một tiếng, tiếc nuối nhìn hộp sắt đã thành đống tro tàn trên bàn đá, sau đó cong ngón tay búng vào người trong ảnh, thở dài nói: "Anh Phó, anh cũng đừng trách tôi, không phải tôi muốn hại anh, mà là chiếc hộp chỉ có thể phục chế lần sử dụng đạo cụ gần đây nhất, ai bảo Tạ Nhất Minh chụp anh vào đây."

Nói xong, Trương Nguyên Tích đem tấm ảnh chụp cẩn thận cất vào, vội vã đi đến phòng ăn.

***

Sau bữa tối, 6 người chơi tập hợp lại với nhau để trao đổi tình huống đã hỏi thăm được.

"Có 5 người chết, mọi người đoán xem sẽ có bao nhiêu quỷ?" Nhiếp Tiêu Lam hỏi.

"Cô có ý gì?" Viên Phi sắc mặt có chút khó coi.

"Chúng ta đến lúc 10 giờ rưỡi, nhưng đoàn tàu lại yêu cầu nhận phòng khách sạn trước 5 giờ chiều, thời gian an toàn để điều tra là ở giữa, theo đức hạnh của đoàn tàu, tám phần mười là tăng độ khó cho chúng ta." Nhiếp Tiêu Lam nói.

Quý Đào gật đầu biểu thị đồng ý, hướng Phó Kỳ Đường giải thích: "Tất cả thế giới phó bản đều có một quy tắc chung, tức là người đầu tiên gọi được tên thật của quỷ thì có thể nhận được một quyền cưỡng chế đuổi quỷ, là cách bảo vệ mạng sống rất hữu dụng. Cho nên trong những tình huống bình thường người chơi vào phó bản rồi thì sẽ nghĩ biện pháp tìm ra thân phận thật sự khi còn sống của quỷ."

Phó Kỳ Đường hiểu rõ, ở trong lòng yên lặng ghi nhớ.

"Chắc là người chết đầu tiên, là phóng viên ảnh, " Trương Nguyên Tích sờ cằm, "Tôi đã xem qua tờ báo địa phương, mặt trên nói phóng viên không bị bệnh gì nặng, chính là làm việc và nghỉ ngơi không quy luật cộng thêm áp lực công việc lớn nên bị đột tử, nếu như là hắn biến thành quỷ, điều đó có vẻ hợp lý."

"Tôi cũng thấy vậy, dù sao sau khi hắn chết phòng 202 mới xảy ra chuyện ma quái." Viên Phi phụ họa.

Có lý, nhưng nó có vẻ quá đơn giản.

Phó Kỳ Đường khẽ cau mày, nhớ lại tình hình của mìn ở phòng 202 vào buổi trưa, luôn cảm thấy đã quên điều gì đó.

"Đúng rồi, tôi nói về tình hình của đoàn du lịch luôn." Quý Đào nói, "Đoàn này tổng cộng có 9 người, tất cả đều là khách hàng cũ của 'Công ty du lịch Gió ấm', lần này là sự kiện cảm ơn do công ty du lịch tổ chức, mời họ đi du lịch miễn phí. Công ty du lịch cũng đã đem tình huống của khách sạn nói cho họ biết, những người này cho là chuyện phát sinh lúc trước đều là trùng hợp, hơn nữa chỉ cần không ở phòng 202 thì cũng không sao, nên cũng không để ý."

"Vì miễn phí mà đi du lịch, mấy bà bác ông chú này đúng là không sợ chết." Trương Nguyên Tích nhếch miệng, "Gan cũng thật lớn."

"Nhưng kỳ lạ là công ty du lịch lại chọn khách sạn này," Phó Kỳ Đường nói, "Nếu như tiếc tiền, không cần phải tổ chức hoạt động. Bỏ ra nhiều tiền như vậy để cảm ơn khách hàng cũ, nhưng lại tiếc tiền mà cho khách ở khách sạn quỷ quái này, điều này có chút mâu thuẫn. Hơn nữa nếu thật sự xảy ra chuyện chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?"

"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng thời gian có hạn, không hỏi thăm được nhiều. Cần phải tìm hiểu sâu hơn về công ty du lịch này sau." Quý Đào nói.

Anh ta nhìn Cung Tử Quận ngồi ở bên cạnh như không có việc gì, "Anh có ý kiến gì không?"

"Anh có hỏi một cặp vợ chồng mang theo đứa bé chưa?"

Quý Đào sững sờ, "Bọn họ có vấn đề?"

"Không có, chỉ là tôi cảm thấy không đúng lắm, " Cung Tử Quận hơi nheo mắt, nhớ lại buổi trưa nhìn thấy hai vợ chồng ở quầy lễ tân,"Bọn họ nhìn không giống một nhà ba người."

Nghe anh nói như vậy, Phó Kỳ Đường cũng nghĩ tới.

"Có vẻ hơi lạ. Lúc vợ chồng đó cùng bà chủ nói chuyện, đứa bé tên Đa Kim vẫn đứng xa. Bình thường, khi đến nơi lạ, đứa bé sẽ càng dính lấy cha mẹ mới đúng? Hơn nữa khi bà chủ nói hỏi ăn đào không, tôi vô tình liếc mắt nhìn Đa Kim, cậu bé khẳng định là không thích ăn đào, sự chống cự hiện rõ lên mặt, nhưng mẹ của bé thì giống như không biết."

"Chẳng lẽ không phải là quan hệ gia đình căng thẳng sao? Người mẹ tính cách khá mạnh mẽ, đứa bé không dám bày tỏ mong muốn của bản thân —mẹ tôi cũng như vậy." Viên Phi suy đoán, thần sắc có chút cô đơn, "Tôi nhớ mẹ tôi, không biết bà ấy hiện tại thế nào rồi."

Nghe anh ta nói như vậy, mọi người đang ngồi đều trầm mặc.

Ngay cả người luôn luôn kiêu căng khó gần như Cung Tử Quận tựa hồ cũng trầm xuống trong nháy mắt, anh liếc mắt nhìn Phó Kỳ Đường kế bên, không nghĩ tới cậu cũng vừa ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Trong lúc vô tình mắt đối mắt.

"Nhìn tôi làm gì?" Phó Kỳ Đường đầu óc mơ hồ, sợ đánh vỡ bầu không khí, làm khẩu hình hỏi hắn.

Cung Tử Quận ngược lại không kiêng dè gì, từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười trầm thấp, "Đương nhiên là do cậu đẹp."

Những người khác:???

Lúc này, đồng hồ dọc trong phòng vang lên chín lần với một tiếng rung dài.

Màn hình trước mặt người chơi đột nhiên lóe sáng, nhảy ra tin tức mới của hệ thống.

......

[Bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu chọn ra hành khách sẽ ở phòng 202 tối nay.]

[Đang chọn... Chọn hoàn thành.]

[Mời quý khách Phó Kỳ Đường vui lòng đến phòng 202 ngay lập tức, có thể rời đi sau 7 giờ sáng mai.]

Phó Kỳ Đường sửng sốt, nhận ra: "Tôi trúng thưởng?"

- --------

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Kỳ Đường: Con rất cảm ơn má, mỉm cười. jpg

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play