[44: Tạ Nhất Minh thật chẳng ra gì, anh ta muốn người mới chết thế cho anh ta, vẫn là loại người không minh bạch.]
[15: Anh ta có đạo cụ này, vậy tại sao lại không thể dùng, hơn nữa anh ta có thù với người mới không phải sao. Mà anh ta xui xẻo quá, ai mà ngờ được rằng sói điên lại còn biết đến loại đạo cụ này... Sói Điên trâu bò.]
[09: Trên lầu nói đúng, nhưng mà cái gì cũng không biết tự nhiên biến thành thế thân là rất khó chịu á, đổi lại là mi thì mi có nguyện ý không?]
[20: Ủa sao không ai thắc mắc tại sao Sói Điên lại biết đạo cụ này? Đây không phải là đạo cụ của Tạ Nhất Minh lấy trong phó bản trước à? Nó là duy nhất mới đúng?]
[23: Sói Điên kiến thức rộng rãi.]
[18: Chỉ có một mình mị cảm thấy Sói Điên đối với người mới là chân ái không thể nghi ngờ, thuyền này mị chèo.]
[05: Người đu cp của sói điên có mấy thuyền lận đó, tôi nhớ lúc trước có người đu thuyền Sói Điên x Tạ Nhất Minh, lạnh khốc công x hung tàn thụ, kết quả hmmm]
[36: Fan cp bấm nút giùm!]
[20: Hơn nữa Sói Điên chưa đến phó bản của máy chụp ảnh bao giờ, làm sao anh ta biết được? Tôi vẫn quan tâm đến câu hỏi này.]
[26:......]
Đạn mạc nhanh chóng được làm mới, các lời bình luận nổi lên không ngừng.
Không khó tưởng tượng Cung Tử Quận đột nhiên ra tay... Ra chân giết chết Tạ Nhất Minh, tình cảnh này đối với "khán giả" đang xem phát sóng trực tiếp mà nói có bao nhiêu kích thích.
"Tôi chấp nhận lời giải thích này, tuy rằng tôi cảm thấy Tạ Nhất Minh không phải không thể giết, nhưng ít nhất để hắn tối nay qua đêm ở phòng 202." Quý Đào nhún vai một cái, "Bất quá chết cũng đã chết rồi, không sao cả. Viên Phi, kiểm tra xong chưa?"
"Hả?" Viên Phi hoàn hồn sau hoảng sợ, tuy rằng biết nguyên nhân Cung Tử Quận đột nhiên rđộng thủ, nhưng đồng đội giây trước còn sống giây sau liền chết thảm, Viên Phi từ trong tâm vẫn sợ hãi Cung Tử Quận.
"Kiểm tra xong, không, không có vấn đề."
"Ok, chúng ta sang phòng bên cạnh."
Nhiếp Tiêu Lam nhìn Cung Tử Quận, "Tuy rằng anh không để tâm, nhưng tôi muốn nói là làm tốt lắm. Loại người như Tạ Nhất Minh bắt nạt phụ nữ và trẻ em để làm niềm vui sớm nên chết rồi."
"Tôi giết hắn không phải vì chính nghĩa." Cung Tử Quận thờ ơ nở nụ cười, tia sáng nơi đuôi mắt đảo qua Phó Kỳ Đường, nhàn nhạt nói, "Chỉ là việc riêng thôi."
"Tôi biết, mà có liên quan gì đâu, kết quả đều giống nhau." Nhiếp Tiêu Lam cũng cười, lúc đi ngang qua Phó Kỳ Đường nháy mắt với cậu một cái, "Tuy rằng anh không làm gì cả... Nói chung coi như tôi nợ anh một ân tình đi."
Phó Kỳ Đường: "???"
Thấy những người khác đều quay lưng bỏ đi như thể chuyện đã giải quyết xong, Trương Nguyên Tích không khỏi có chút hoảng loạn.
Trong số những người chơi bước vào phó bản lần này, chỉ có anh ta và Tạ Nhất Minh đi chung với nhau, thấy Tạ Nhất Minh chết như thế này, Trương Nguyên Tích có cảm giác rất một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
"Tôi thu dọn một chút, chúng ta còn ở đây ở mấy ngày, cũng không thể cứ để thi thể như thế này." Anh ta kiên trì nói, một bên cẩn thận quan sát vẻ mặt của Cung Tử Quận.
"Tùy anh."
Cung Tử Quận rất dễ nói chuyện ở hầu hết các tình huống, đối với chuyện này càng không thèm để ý.
Anh cũng không thèm nhìn Trương Nguyên Tích, mà đi tới bên người Phó Kỳ Đường, vươn tay vẫy vẫy trước mắt cậu, "Sợ đến ngốc luôn?"
"Có chút, nhưng không sao, " Phó Kỳ Đường ngữ khí chân thành, "Cám ơn anh ra mặt cho tôi."
"Không sợ tôi? Không cảm thấy tôi rất tàn nhẫn hả?"
"Tôi cũng không phải thánh mẫu, nếu như không phải anh nhận ra cái máy ảnh đó, thì tôi đã biến thành thế thân rồi." Phó Kỳ Đường tưởng tượng cảnh kia một chút, chợt cảm thấy ghê tởm, "Tôi đã chuẩn bị tinh thần khi đến đây, tôi có thể chết, mà không phải chết thay Tạ Nhất Minh."
Phó Kỳ Đường dừng một chút, nghiêm túc nhìn Cung Tử Quận: "Có thể thay anh."
Một khoảng im lặng ngắn ngủi, đáy mắt Cung Tử Quận như dâng lên một tầng sóng, nhưng bị anh ép xuống, giọng nói trở nên khàn khàn: "Không cần. Cậu không cần chết thay tôi, chỉ cần bản thân cậu sống tốt là được rồi."
"Không cho mặt mũi luôn hả? Tuy bây giờ tôi vẫn còn gà, không có tư cách nói câu đó, nhưng mà tôi sẽ trưởng thành chứ?" Phó Kỳ Đường nói đùa.
Cung Tử Quận khóe môi cong lên, như lúc mới vào phó bản đưa tay nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu cậu.
"Ngoan."
......
Sau khi hai người ra khỏi phòng, Trương Nguyên Tích rốt cục thả lỏng.
Định thần lại, hít sâu một hơi đi tới trước thi thể của Tạ Nhất Minh, nhìn thấy phần ngực bị lún xuống cùng cái cổ bị cong gần chín mươi độ của anh ta, Trương Nguyên Tích cố chịu sợ hãi đem thi thể di chuyển sang bên cạnh.
Một đống mảnh vỡ của máy ảnh được chặn lại bởi cái xác đã lộ ra ngoài.
Trương Nguyên Tích cúi người xuống, cố gắng không nhìn vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Tạ Nhất Minh, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Anh Tạ, đừng để ý tôi lấy vài mảnh đạo cụ của anh dùng. Anh cũng thật là, đã có đạo cụ lợi hại như vậy nên nói cho tôi biết, hai chúng ta sẽ lập kế hoạch, anh cũng không đi đến cái kết cục này. Anh chết thì dễ rồi, nhưng tôi vẫn phải sống đây."
Vừa nói anh ta vừa nhặt vài miếng mảnh vỡ to bỏ vào túi rồi vội vàng rời đi.
***
Mắt thấy nhà trọ đã được tìm tòi xong, nhưng vẫn không tìm thấy manh mối hữu dụng, vài người chơi cảm xúc dần dần nóng nảy.
Viên Phi thậm chí lấy ra một cái kính viễn vọng quan sát tỉ mỉ từng phòng, cuối cùng ra kết luận, đây chỉ là chỉ là một toà nhà dân bình thường, không có bất kỳ dị thường nào.
"Rõ ràng là lãng phí một việc chẳng ra gì." Viên Phi vẻ mặt đau khổ nói.
Kính viễn vọng này là một đạo cụ đặc biệt mà anh ta lấy điểm của mình đổi, nó có thể thấy được dấu vết do ma để lại. Nhưng nhược điểm là chỉ sử dụng được 3 lần, và mỗi lần không được quá 5 phút.
Viên Phi đã sử dụng nó một lần trong phó bản trước, bây giờ đây là lần thứ hai.
"Ít nhất thì nó cũng cho thấy rằng các quỷ không hoạt động ở đây, đó cũng là một tin tốt." Quý Đào nói, "Chỉ là ở hai bên đều không tìm ra manh mối, kế tiếp phải nắm chắc thời gian."
"Đã xem qua bức tranh đó chưa?"
Trở lại phòng khách ở tầng một, Phó Kỳ Đường hỏi.
"Đã xem rồi, tuy cảnh tượng quỷ dị, nhưng mà không có vấn đề. Có phải cậu phát hiện ra điều gì không?" Viên Phi nói. Bây giờ anh ta rất khách khí với Phó Kỳ Đường.
Phó Kỳ Đường liếc mắt nhìn Cung Tử Quận, đem chuyện vừa rồi nói ra.
"Nhưng bức tranh này rất sạch sẽ, không có dấu hiệu bị 'vết bẩn'." Viên Phi khẳng định nói.
Thấy Phó Kỳ Đường khó hiểu, Viên Phi chủ động giải thích: "Kính viễn vọng của tôi có thể quan sát mọi dấu vết của quỷ trong 24 giờ. Cho dù nó ở nơi khác, nhưng nó thông qua tranh gây ảo giác cho cậu, nó cũng sẽ có 'vết bẩn'. Nhưng tôi thề là tôi thực sự không thấy gì".
"Sau khi bước vào cửa anh có làm gì không?" Nhiếp Tiêu Lam đoán, "Hay anh có điều gì đó đặc biệt, trong lúc vô tình thỏa mãn điều kiện kích hoạt của 'ảo giác' này?"
Phó Kỳ Đường suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra, buông lõng nói, "Tôi thì có chỗ nào đặc biệt đâu... Chắc không thể là đặc biệt đẹp trai."
Không nghĩ tới Nhiếp Tiêu Lam lại thật lòng thật dạ mà gật đầu, "Đây là sự thật."
Phó Kỳ Đường: "?"
"Nhưng không có cách nào giải thích chuyện này, kính viễn vọng không có khả năng bị hỏng." Viên Phi bất lực cau mày.
Trương Nguyên Tích lúc này nói: "Tôi cũng thấy bức tranh không phải là vấn đề. Tôi không nhắm vào anh Phó, nhưng có phải là anh căng thẳng quá không?"
Nhiều người mới lần đầu tiên vào phó bản, cộng với việc họ biết trước rằng phó bản sẽ có quỷ, dưới tình trạng căng thẳng nhìn cái gì cho là quỷ đến nên sinh ra ảo giác. Cuối cùng, họ tự sợ hãi mà chết.
"Tôi có hơi lo lắng, nhưng chưa đến mức đó."
Phó Kỳ Đường buông lỏng, chỉ có mình cậu phát hiện bức tranh có điều bất thường, những người khác kể cả Cung Tử Quận đều không phát hiện, thật sự khó mà thuyết phục người khác.
"Như vậy đi, để tôi thử xem. Nếu thật sự có điều khác thường, quỷ hẳn là sẽ không buông tha 'con mồi' dâng tới cửa." Trương Nguyên Tích cười cười lấy lòng Phó Kỳ Đường.
Cung Tử Quận bên cạnh nhướng mày, dường như không nghĩ tới Trương Nguyên Tích luôn sợ hãi rụt rè mà lại chủ động như vậy.
Viên Phi muốn ngăn cản hắn, "Không cần làm vậy, nếu thật sự nguy hiểm thì sao?"
"Sẽ không, không phải anh nói không có chuyện gì sao, tôi tin anh."
"..."
Viên Phi nghẹn lời, ngay khi thốt ra những lời này, nếu thật sự có điều bất trắc thì đó là trách nhiệm của mình. Anh ta nhìn Trương Nguyên Tích có chút không nói nên lời —cậu trá hình lấy lòng Sói Điên, lại muốn tôi chứng thực cho à?
Trương Nguyên Tích đi đến trước bức tranh, ngừng lại ở khoảng cách rất gần, sau đó anh ta hít sâu một hơi, đưa tay ra cẩn thận chạm vào bức tranh.
Không có chuyện gì xảy ra.
Trương Nguyên Tích tiếp tục kiểm tra, còn thử kéo khung tranh ra ngoài, thì thấy bức tranh được khảm hoàn toàn vào tường.
"Nhìn xem, không có vấn đề gì." Trương Nguyên Tích thu tay về, phát hiện đầu ngón tay dính một chút màu vẽ đen, dùng sức bóp nát cảm nhận một chút, "Là tranh bình thường, còn dùng màu không được tốt lắm."
"Rất can đảm, lần sau đừng làm vậy, cảm ơn." Quý Đào đẩy kính một cái, bình thản nói.
Việc tìm kiếm ở căn hộ đã kết thúc, mọi người quyết định tận dụng khoảng thời gian còn lại để hỏi thăm tình hình, thu thập càng nhiều thông tin càng tốt, ít nhất là biết được đêm nay họ phải đối mặt với những gì.
Trước khi đi Cung Tử Quận để điện thoại di động trên tủ đối diện với bức tranh, tiện tay mở chức năng quay video.
Đoàn người rời khỏi căn hộ, lúc đi tới cửa Trương Nguyên Tích bỗng nhiên bị ngáng chân một cái.
Vốn mặt đất không có gì bỗng xuất hiện một quả cầu màu đen, trên bề mặt nhăn nheo, lờ mờ có thể nhìn thấy hai hốc mắt trống rỗng và cái miệng mở to đến cực điểm.
Hóa ra là một đầu người chỉ lớn bằng quả óc chó!
Đầu người kia bị Trương Nguyên Tích giẫm lên, vội vã lăn vào tường, trong phút chốc hóa thành sương mù đen rồi biến mất.
Mà một màn này Trương Nguyên Tích hồn nhiên không biết.
Anh ta mất thăng bằng và loạng choạng vài bước về phía trước, đụng vào người Viên Phi.
"Nên đổi thảm này đi, cuộn lại hết rồi." Trương Nguyên Tích oán trách một câu, sau đó cười với Viên Phi, "Đụng trúng anh rồi, có sao không."
"Không sao." Viên Phi còn bận tâm những lời cậu ta nói lúc nãy, giọng điệu không tốt lắm.
Trương Nguyên Tích nhún vai một cái, bước ra cửa lớn, tấm cửa gỗ sau lưng anh ta "Ầm —"một tiếng đóng lại.
Phòng khách lại lần nữa yên tĩnh.
Một lúc sau, một bóng người đang đứng ở rìa bức tranh đột nhiên nhúc nhích một chút.
Lớp sơn đen trên cổ biến thành một khoảng trống nhỏ, người mất đầu ngay tức khắc đau đớn giãy dụa đứng lên, hai cánh tay dài nhỏ giống như xúc tu của bạch tuộc, quất lung tung vào không khí.
Tuy nhiên điều kỳ quái này cũng chỉ vẻn vẹn giằng co mấy giây —bóng người biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT