Ngay khi Cảnh Ninh chuẩn bị cúp máy, đối diện, Vương Tuyết Mai bỗng dưng thở dài.

“Cảnh Ninh, tao biết năm năm này mày đối với tao, đối với nhà họ Cảnh tích góp oán khí rất nặng. Tao thừa nhận, chuyện này tao suy xét không kỹ.

Nhưng cho dù là thế nào, tao cũng là bà nội mày. Bọn họ là cha và em gái mày. Mày có thể hận chúng tao, đó là chuyện người nhà chúng mình. Nhưng tại sao mày có thể hợp tác với người ngoài đối phó với chúng tao chứ?”

Cảnh Ninh nghe lời này, đột nhiên cười.

“Bà cụ Cảnh, chuyện lúc trước khi bà tìm Trần Vĩnh Đạt bàn bạc cùng hãm hại tôi thì bà có nghĩ chúng ta là người cùng một nhà sao?”

Vương Tuyết Mai: “...”

“Nếu như bà muốn đánh chiêu trò tình thân với tôi, để tôi khuyên Lục Cảnh Thâm buông tha mấy người thì rất xin lỗi, tôi không làm được.”

“Mày!”

Vương Tuyết Mai tức giận đến nỗi đỏ cả mặt. Bà ta cắn răng nhỏ giọng nói: “Đây là sản nghiệp của mẹ mày! Mày thật sự có thể nhẫn tâm nhìn chúng nó bị người ta phá hủy trong một sớm sao?”

Giọng điệu của Cảnh Ninh lạnh băng.

“Nếu bà cũng biết đó là đồ vật thuộc về mẹ tôi, nên trả lại hết cho tôi! Nếu không, cho dù là cá chết rách lưới, tôi cũng sẽ không để mấy người sống tốt đâu!”

Nói xong, bỗng nhiên cô cúp điện thoại.



Vương Tuyết Mai che ngực lại, hô hấp dồn dập vì tức giận, sắc mặt trắng bệch.

Cảnh Tiểu Nhã thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ lấy bà ta, sợ hãi kêu lên: “Bà nội, bà không sao chứ?”

Dư Tú Liên cũng nhanh chóng tiến lên, cùng nhau đỡ bà ta lên sô pha ngồi, cầm thuốc cho bà ta uống.

Lúc này sắc mặt Vương Tuyết Mai mới khá lên một chút.

Bà ta hung hăng cầm gậy, vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Đồ nghiệp chướng này!”

Cảnh Khiếu Đức vừa rồi nghe thấy nội dung trong điện thoại, lo lắng hỏi: “Mẹ, bây giờ chúng ta nên làm cái gì?”

Vương Tuyết Mai lắc lắc đầu, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

“Đừng hỏi mẹ. Bây giờ mẹ cũng không biết. Đi một bước xem một bước thôi!”

***

Bên kia, sau khi Cảnh Ninh vừa cúp máy, tâm trạng rất tốt.

Xòe tay tính thời gian, tính thấy sắp đến giờ Lục Cảnh Thâm về nhà, lúc này cô mới xuống tầng.



Bây giờ đã là sáu giờ tối, cô vừa mới xuống một lúc, quả nhiên đã thấy một chiếc Rolls Royce màu đen dừng ở trước cửa sân.

Tô Mục thay anh mở cửa xe. Người đàn ông dẫm lên ánh chiều tà xuống xe. Hoàng hôn phía sau anh tản ra, bao phủ thân thể cao lớn của anh một vầng sáng vàng mỏng, nhìn qua giống như là thần.

Trên khuỷu tay của Lục Cảnh Thâm có một chiếc áo khoác, thấy cô đứng ở cửa, mặc quần áo ở nhà, dáng vẻ vợ nhỏ, dần dần cười.

“Chờ tôi?”

Anh đi đến, duỗi tay xoa xoa đầu cô.

Cảnh Ninh hơi cứng đờ, không có quen cách sống chung thân mật và cưng chiều như vậy của anh.

Cho nên hơi tránh ra phía sau một chút, lúc này mới nói: “Tôi ra ngắm hoàng hôn.”

Ý cười của Lục Cảnh Thâm càng đậm.

Anh cũng không chọc phá cô có thể ở trên tầng ngắm hoàng hôn, hơn nữa phong cảnh càng đẹp, có thể nhìn càng tốt hơn.

Chỉ cười rồi xoa nhẹ tóc cô lần nữa, lúc này mới khom người đổi giày.

Sau khi đổi dép lê xong, thuận tiện dắt tay vô đi vào bên trong.

Trong phòng bếp đã sớm chuẩn bị tốt bữa tối. Bởi vì đây là bữa ăn đầu tiên Cảnh Ninh ăn ở Lục Viên cho nên chuẩn bị vô cùng phong phú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play