Bà ta khiếp sợ nhìn người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên đang ngồi ở trên sô pha, mặt đầy không dám tin tưởng.
Lục Cảnh Thâm cười cười.
Anh cũng không tức giận, giọng điệu nói chuyện vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm. Thậm chí giọng điệu vẫn chưa từng xảy ra sự thay đổi nào.
Nhưng chính vì thế mới khiến người khác cảm thấy người đàn ông này rất đáng sợ!
Giống như không khí sẽ bởi vì nụ cười của anh mà trở nên áp bách mười phần.
Lục Cảnh Thâm nhàn nhạt nói: “Chỉ còn một phút. Đốt của ai mới tốt đây?”
Anh nói xong, bàn tay hướng đến một công ty khác của Cảnh Thị.
Cảnh Ninh ở bên cạnh nhìn, cũng không nói gì.
Đốt đi, đốt đi!
Dù sao tất cả tài sản nhà họ Cảnh, từ giây phút mẹ cô qua đời, đã không có bất kỳ liên quan gì đến cô.
Có thể nhìn thấy biểu cảm đau lòng sợ hãi như vậy của đám người nhà, miễn bàn trong lòng cô sảng khoái đến cỡ nào!
Thật ra Cảnh Ninh cũng không đoán ra, tại sao Lục Cảnh Thâm muốn làm như thế.
Theo năng lực của anh, nếu thật sự muốn vì trút giận hộ cô, thật ra cũng không cần một hai phải bắt bọn họ nói ra chuyện đã xảy ra, trực tiếp động thử là được.
Nhưng bây giờ anh cố tình giống như nước ấm nấu ếch xanh. Tra tấn bọn họ từng chút một, một hai phải bắt bọn họ tự mình nói ra sự thật.