Bà ta khiếp sợ nhìn người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên đang ngồi ở trên sô pha, mặt đầy không dám tin tưởng.

Lục Cảnh Thâm cười cười.

Anh cũng không tức giận, giọng điệu nói chuyện vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm. Thậm chí giọng điệu vẫn chưa từng xảy ra sự thay đổi nào.

Nhưng chính vì thế mới khiến người khác cảm thấy người đàn ông này rất đáng sợ!

Giống như không khí sẽ bởi vì nụ cười của anh mà trở nên áp bách mười phần.

Lục Cảnh Thâm nhàn nhạt nói: “Chỉ còn một phút. Đốt của ai mới tốt đây?”

Anh nói xong, bàn tay hướng đến một công ty khác của Cảnh Thị.

Cảnh Ninh ở bên cạnh nhìn, cũng không nói gì.

Đốt đi, đốt đi!

Dù sao tất cả tài sản nhà họ Cảnh, từ giây phút mẹ cô qua đời, đã không có bất kỳ liên quan gì đến cô.

Có thể nhìn thấy biểu cảm đau lòng sợ hãi như vậy của đám người nhà, miễn bàn trong lòng cô sảng khoái đến cỡ nào!

Thật ra Cảnh Ninh cũng không đoán ra, tại sao Lục Cảnh Thâm muốn làm như thế.

Theo năng lực của anh, nếu thật sự muốn vì trút giận hộ cô, thật ra cũng không cần một hai phải bắt bọn họ nói ra chuyện đã xảy ra, trực tiếp động thử là được.

Nhưng bây giờ anh cố tình giống như nước ấm nấu ếch xanh. Tra tấn bọn họ từng chút một, một hai phải bắt bọn họ tự mình nói ra sự thật.

Bỗng nhiên Cảnh Ninh nghĩ đến gì đó, ánh mắt lóe lên.

Cảm thấy khó có thể tưởng tượng, nhưng ngay sau đó không khỏi bật cười, đát lòng nảy lên một dòng nước ấm.



Người đàn ông này, thật đúng là…

Cảnh Khiếu Đức đứng ở phía sau, thấy anh chuẩn bị ném sản nghiệp của nhà họ Cảnh, lập tức không đứng nổi.

“Mẹ!”

Ông ta gọi Vương Tuyết Mai một tiếng, sắc mặt Vương Tuyết Mai cũng vô cùng khó coi.

Nhưng không còn cách nào, tình thế mạnh hơn người.

Lúc này bọn họ giống như cá đợi trên thớt để làm thịt. Đừng nói sức phản kháng, ngay cả dũng khí cũng không có.

Nói đùa! Đối nghịch với Lục Cảnh Thâm?

Kia không phải tự mình tìm chết?

Đặc biệt là thông qua cuộc điện thoại vừa rồi. Khi bà ta biết được, tài liệu công ty mà Lục Cảnh Thâm vừa mới thiêu hủy kia, lập tức đã bị chỉnh đốn.

Không phải thu mua mà là chỉnh đốn!

Nói là tra ra chất liệu trang phục có vấn đề!

Quỷ biết mười mấy năm chưa từng xảy ra việc chất lượng trang phục có vấn đề, tại sao nhằm ngay lúc này mà xảy ra vấn đề được chứ?!

Vương Tuyết Mai không ngốc, sẽ không thể nào không biết đó là bút tích của người đàn ông trước mặt này.

Vậy mà bà ta không có một cách nào cả!

Nghĩ đến đây, bà ta hít sâu một hơi.

Cuối cùng vẫn bất lực nói: “Tổng giám đốc Lục, ngài muốn nghe điều gì? Tôi nói là được!”

Lục Cảnh Thâm ngước mắt liếc nhìn bà ta một cái.



Thời gian đã chậm, đã đến lúc đốt tài liệu thứ hai trên tay anh.

Vương Tuyết Mai nhìn ngọn lửa kia cháy, cảm thấy đau lòng muốn chết.

Đó chính là công ty lớn nhất của Cảnh Thị trừ bỏ Sao Trời khiến bà ta kiêu ngạo nhất.

Cũng là công ty có lợi nhuận tốt nhất!

Có thể nói, nhiều năm như vậy, Cảnh Thị có thể phát triển cho đến hôm nay đều dựa vào công ty này để khởi động!

Có lợi nhuận từ công ty này, mới có thể bơm máu định kỳ cho các công ty khác để vận hành doanh nghiệp gia đình khổng lồ này.

Nếu bây giờ không có công ty này, về sau nhà họ Cảnh nên làm cái gì bây giờ?

Lục Cảnh Thâm dường như không thấy được bà ta đau lòng, phủi sạch bụi trên tay, sau đó lấy khăn giấy lau tay, sau đó dựa vào trên sô pha.

“Cuối cùng chịu mở miệng rồi? Phối hợp sớm mới tốt chứ?”

Vương Tuyết Mai: “...”

Lục Cảnh Thâm hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Cảnh Ninh, ôn nhu hỏi: “Em muốn nghe bà ta nói từ chỗ nào?”

Cảnh Ninh chớp chớp mắt, cười cười.

“Thời điểm bà ta bắt đầu quyết định muốn hại em là từ khi nào đi!”

Lục Cảnh Thâm gật đầu: “Được.”

Nói xong, còn rất tự nhiên nắm lấy tay cô, đặt ở trên đùi mình. Dáng vẻ xem kịch vui nhìn về phía Vương Tuyết Mai ở đối diện.

“Bà cụ Cảnh, bắt đầu đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play