Trần Vĩnh Đạt rất nhanh đã đi đến cùng với Cảnh Khiếu Đức.

Vừa nhìn thấy người phụ nữ đứng trước mặt, đôi mắt không khỏi sáng lên.

Trước đây gã chưa từng nhìn thấy Cảnh Ninh, nhưng mà vì chuyện năm năm trước nên cũng có nghe qua tên của cô.

Lúc mới bắt đầu Cảnh Khiếu Đức tìm gã bàn bạc cái chuyện này, gã còn có chút không vui, cho đến khi nhìn thấy ảnh chụp của cô, mới rung động.

Mà lúc này đây nhìn thấy được người thật, phát hiện ra cô còn xinh đẹp hơn so với trên ảnh chụp, không khỏi càng thêm kinh hỉ.

Chỉ cảm thấy hôm nay vận may quá tốt rồi, nhặt được món lời lớn.

Vương Tuyết Mai nhìn gã, trầm giọng nói: “Cậu Trần, tôi hỏi cậu, cậu với cô gái trước mặt có quen biết nhau không?”

Trần Vĩnh Đạt nhìn khuôn mặt lạnh lẽo tinh xảo của Cảnh Ninh, trên mặt lộ ra một nụ cười đáng khinh.

“Có quen, đương nhiên có quen, không chỉ quen biết, chúng tôi còn rất quen thuộc đó. Ninh Ninh em nói có phải hay không?”

Nghe thấy cách gọi “Ninh Ninh”, da gà da vịt của Cảnh Ninh cũng đều nổi lên hết rồi.

Cô chán ghét liếc nhìn Trần Vĩnh Đạt một cái, lạnh lùng nói: “Ngài Trần, tôi với anh từ trước đến nay chưa từng gặp mặt, không biết là từ chỗ nào mà bắt đầu quen thuộc?”

Trần Vĩnh Đạt xoa xoa bàn tay của gã, cười ha ha nói: “Đương nhiên là quen thuộc từ bên ngoài đến bên trong, từ trên xuống dưới…”

Vương Tuyết Mai “khụ” một tiếng.



Bà cụ Úc đã thay đổi sắc mặt, một khuôn mặt tức giận trở nên xanh mét.

Trần Vĩnh Đạt mới ý thức được bản thân gã đã thất lễ, lập tức thu lại cái vẻ đáng khinh, cười nói: “Nói giỡn, chỉ là đùa một chút thôi. Ha ha, mọi người đừng để ý.”

Nói rồi nịnh nọt nhìn Cảnh Ninh: “Ninh Ninh. Được rồi, anh biết bởi vì gần đây công việc của anh bận rộn nên đã lơ là với em nên em có hơi tức giận. Nhưng mà tục ngữ nói rất hay, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa. Em cũng náo loạn nhiều ngày như vậy rồi, có thể đừng có náo loạn nữa có được không? Trở về với anh đi!”

Cảnh Ninh tức giận đến nỗi cười lạnh cũng cười không nổi, vẻ mặt chế giễu nhìn chằm chằm gã ta.

“Trần Vĩnh Đạt, những lời nói ra thì cần phải có trách nhiệm! Tôi không biết từ lúc nào thì chúng ta đã ở bên nhau rồi? Lại từ lúc nào lại có thể trở thành vợ chồng?”

Trần Vĩnh Đạt nghe vậy thì nhíu mày.

“Ninh Ninh, em muốn cãi nhau với anh, náo loạn với anh đều được, nhưng nói những lời này thì không được. Chúng ta đã ở bên nhau hai năm rồi, lúc trước em còn không phải là vì anh nên mới về nước sao? Bây giờ sao em có thể nói ra những lời nói tổn thương người khác như thế?”

“Nói hươu nói vượn! Chúng ta căn bản chưa từng gặp nhau!”

“Haizz, em nói như vậy thì anh không vui đâu đấy! Được rồi, nếu em đã kiên quyết không thừa nhận, vậy thì anh cũng chỉ có thể lấy bằng chứng ra thôi.”

Gã nói xong, móc di động từ trong túi ra, lướt vài cái, sau đó hướng màn hình về phía bà cụ Úc.

“Bà cụ, bà nhìn thấy rõ rồi chứ, bên trong này toàn bộ ảnh chụp đều là của tôi và Cảnh Ninh. Mấy năm nay chúng tôi không có ngủ cùng nhau ba bốn trăm lần thì cũng có một hai trăm lần. Mỗi lần cô ấy đều thích ở trên giường chụp ảnh.

Haizz! Con người tôi ấy à, không có ưu điểm khác, chính là thích yêu chiều phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ mà tôi thích. Cái này chả sao cả, những cái này đều là cô ấy chụp. Nếu như bà xem không đủ thì phía sau còn có đó. Ồ, đúng rồi, vòng bạn bè của tôi cũng có đó, bà có muốn xem không?”

Gã vừa nói vừa lướt kéo trên màn hình.



Bà cụ Úc làm sao mà nhịn được nữa, một khuôn mặt sớm đã tức giận thành màu gan heo rồi.

Cảnh Ninh vội vàng giải thích: “Bà ngoại nuôi, bà đừng nghe anh ta nói bậy, cháu không có…”

“Đủ rồi!”

Bà cụ Úc đột nhiên quát chói tai một tiếng, quay đầu nhìn chằm chằm vào Cảnh Ninh.

“Ninh Ninh, cháu nói thật với bà đi! Cháu cùng với cái người cặn bã này rốt cuộc có quan hệ hay không?”

Ánh mắt của Cảnh Ninh sầm xuống, cương quyết dứt khoát: “Không có quan hệ.”

“Cảnh Ninh! Ở trên ngực trái của em có nốt ruồi đỏ, lòng bàn chân còn có một cái bớt nhỏ hình mặt trăng. Nếu như chúng ta không có quan hệ thì anh làm sao lại biết những cái này?”

Trần Vĩnh Đạt vội vàng lớn tiếng nói.

Sắc mặt Cảnh Ninh thay đổi.

Vừa quay đầu, quả nhiên nhìn thấy bà cụ Úc ngây ngốc ở bên đó, mặt đầy vẻ thất vọng.

Là bà ngoại nuôi nhìn thấy cô từ nhỏ đến khi trưởng thành. Lúc nhỏ lần đầu tiên cô tắm rửa ở trong bệnh viện là do bà và y tá tắm rửa cho cô.

Do đó trên người của cô có vết bớt gì, tại sao bà ấy không biết được chứ?

Mà những cái bớt ở chỗ tư mật này, ngoại trừ một số ít người thân thiết ra thì ngay cả người nhà họ Cảnh cũng không rõ ràng lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play