Đỗ Minh Nguyệt đến Tập đoàn Lâm Thị với khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai, nguyên nhân là do anh chàng Lâm Hoàng Phong kia quá biết tán tỉnh mà cô hoàn toàn chỉ có thể để anh dắt mũi.
Vì vậy mới sẽ có bộ dáng này còn anh dường như cảm thấy rất vui vẻ khi chòng ghẹo cô cho nên dọc đường tâm trạng đều vô cùng tốt.
Đỗ Minh Nguyệt vội vàng tới nơi cần đến không dám ở lại đó quá lâu.
Khi nhìn thấy tòa nhà lớn của Tập đoàn Lâm Thị lúc này cô mới vỗ nhẹ vào má làm cho mình bình tĩnh lại một chút.
Dư Hồng Thu và Huyền cùng nhau đi tới khi nhìn thấy cô, cô ấy cực kỳ vui vẻ không ngừng vẫy tay.
“Nguyệt bên này nè.”
Triệu Thu Huyền nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt thì chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.
Đỗ Minh Nguyệt thấy Dư Hồng Thư nhiệt tình như vậy cũng tất nhiên không thể không biết xấu hổ mà từ chối cô ấy, nên đi đến.
Dư Hồng Thư thấy cô đến, thân thiết nắm lấy tay cô.
Đỗ Minh Nguyệt không thích thân mật thế này lắm, nhưng lại cảm thấy rút ra thì có chút không tốt lắm, cho nên cô cứ cứng nhắc như vậy.
Hai cô gái khác cũng đã đến từ lâu rồi, bọn họ có vẻ còn trang điểm nhưng tinh thần có chút nghiêm túc, rõ ràng cũng đang căng thẳng.
Khi thấy Đỗ Minh Nguyệt đến, dường như lại càng căng thẳng hơn.
Đỗ Minh Nguyệt có chút buồn cười, cô là tai họa sao?
Lần này vẫn là chị Cảnh dẫn dắt bọn họ, hôm nay cô ta mặc một bộ trang phục màu xanh, phối với tất đen và giày cao gót, khiến khí chất của cô trở nên đặc biệt.
Cô ta cười nói: “Lần này là vòng phòng vấn cuối cùng của các bạn rồi, hy vọng các bạn có thể đủ cố gắng. Đi theo tôi lên thôi.”
Khi chờ thang máy, phía sau chị Cảnh luôn có vài ba nhân viên bàn tán với nhau, bởi vì khoảng cách gần, cho nên Đỗ Minh Nguyệt đúng lúc có thể nghe thấy hết.
“Này, vừa nãy tôi nhìn thấy chủ tịch đấy, tôi cảm thấy hôm nay tâm trạng của anh ấy rất tốt.”
Lúc này cũng có người hào hứng tham gia: “Thật sao thật sao? Vậy thì không phải rất đẹp trai sao.”
“Thôi đi, có đẹp trai thì cũng không phải của cô. Các cô nói xem có phải là do cô gái hôm trước chủ tịch ôm trong lòng không?”
Vừa nghe thấy vậy tai Đỗ Minh Nguyệt lập tức dựng lên.
Cô nhớ má Ngô từng nói, ngày cô ngất hình như được Lâm Hoàng Phong đưa về, không phải là cô đấy chứ.
“Tôi thấy có thể là như vậy lắm, cô chưa được nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của chủ tịch đâu, cô gái đó thật là may mắn mà, rốt cuộc cô ta là ai chứ.”
“Không nhìn thấy mặt, hình như mặc áo sơ mi màu trắng, nhưng thân hình đẹp lắm.”
Đỗ Minh Nguyệt: “...”
Cô không biết mình nên cảm thấy vui mừng hay bất lực khi được bạn cùng giới khen thân hình đẹp nữa.
Nhưng điều mà Đỗ Minh Nguyệt có thể khẳng định là cô gái mà bọn họ nói chính là cô.
Cô không khỏi di chuyển thân thể mình, sợ nhỡ như bọn họ thấy cô có chút quen thì phải làm sao đây.
Tất nhiên nhóm người Dư Hồng Thư cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, chị Cảnh thấy bọn họ càng nói càng quá đáng nên ho khan một tiếng.
“Mấy người rảnh quá à? Đợi thang máy mà cũng nhiều lời như vậy.”
Mấy cô gái đó nghe thấy chị Cảnh nói như vậy, lập tức trở lên sợ hãi.
“Chị Cảnh, chào buổi sáng.”
Chị Cảnh liếc nhìn bọn họ, không nói gì.
Lúc này thang máy cũng vừa đến, Đỗ Minh Nguyệt cùng đi vào thang máy.
Đến tầng mười, lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới thở phào một hơi, rất sợ những cô gái kia sẽ nhận ra cô.
Nhưng nhìn bọn họ như vậy xem ra thật sự không nhận ra cô gái đó chính là cô.
Đi đến địa điểm phỏng vấn, nghe nói vòng cuối của cuộc phỏng vấn đều là do giám đốc bộ môn tiến hành phỏng vấn.
“Tôi nghe nói các đề mục của phỏng vấn lần này để do giám đốc này ra đề đấy, hơn nữa người ra đề mỗi lần đều không giống nhau, thật sự quá biến thái rồi.” Dư Hồng Thư thấp giọng nói bên tai Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt không cảm thấy gì cả, chỉ cần cô có thể vượt qua phỏng vấn, biến thái thế nào cô cũng không quan tâm.
Chị Cảnh mở cửa ánh mắt ra hiệu cho bọn họ vào trong, Đỗ Minh Nguyệt bước vào trước.
Phòng vấn vấn rất lớn, nhưng bên trong chỉ có một người đang ngồi, anh ta cúi thấp đầu, ánh nắng khúc xạ từ cửa sổ lớn kiểu Pháp chiếu vào tóc anh ta, nhìn mắt nghiêng trong cũng rất đẹp trai.
Ngón tay mảnh khảnh của anh ta đang cầm tiêu đề của tập tài liệu.
Anh ta nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bản tên ở ngực anh ta, Trình Tuấn Dương.
Cô có chút ngạc nhiên, điều ngạc nhiên chính là anh ta trông mới chỉ tầm hai mươi tám tuổi nhưng đã được ngồi lên vị trí giám đốc rồi, có thể thấy năng lực không giống người bình thường.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu với anh ta, sau đó đứng theo quy tắc.
Khi những cô gái kia nhìn thấy người ngồi đối diện không phải một ông chú trung niên bụng béo mà là một anh chàng đẹp trai, ánh mắt lập tức sáng lên.
Lúc này chị Cảnh cười nói: “Giám đốc Dương, người đến phỏng vấn đều ở đây rồi.”
Trình Tuấn Dương gật đầu: “Chị Cảnh vất vả rồi.”
Giọng nói cũng rất hay, e rằng sẽ thu hút được một lượng người hâm mộ nhỏ đấy.
Đỗ Minh Nguyệt lại cảm thấy không có gì đặc biệt, đối với cô mà nói, sau khi nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Lâm Hoàng Phong, cô không cảm thấy có hứng thú gì với những chàng trai khác nữa.
Vừa nghĩ đến Lâm Hoàng Phong, trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt của anh, còn có giọng nói trầm thấp của anh, nói chuyện với cô.
“Vậy.... gọi ông xã?”
Khuôn mặt Đỗ Minh Nguyệt lập tức đỏ bừng, cô dùng tay che lại, chuyện gì đang xảy ra vậy, sao vừa nghĩ đến người đàn ông đó cô lại đỏ mặt chứ.
Dư Hồng Thư thấy dáng vẻ của cô như vậy, còn cho rằng cô thấy Trình Tuấn Dương nên mới như thế.
Vì vậy cô ấy cười ám muội, giọng nói có chút to: “Nguyệt, có phải cô thích vị giám đốc kia không?”
Vừa nói xong, những cô gái đứng đối diện Trình Tuấn Dương đều quay đầu nhìn to.
Đầu Đỗ Minh Nguyệt cũng phồng lên rồi, cô gái này rốt cuộc là cố ý hay là đầu óc thiển cẩn thôi.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy nhiều người nhìn mình như vậy, cô vội vàng lắc đầu: “Không phải, tôi không thích anh ta, cô nghĩ nhiều rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt sợ cô lại nói lung tung, nên bịt miệng cô ấy lại trước là tốt nhất.
Sắc mặt Trình Tuấn Dương có chút khó nhìn, nhìn dáng vẻ chắc cô gái kia là Đỗ Minh Nguyệt rồi, vốn dĩ những người phỏng vấn nói cô ta rất tài giỏi, anh ta còn đặc biệt để ý đến.
Bây giờ xem ra, ngược lại đối với hình tượng của cô ta lại giảm đi rất nhiều.
“Đừng cãi nhau nữa, đến phỏng vấn hay là đến xem mắt?” Anh ta nhíu mày có chút tức giận.
Bị mắng như vậy, Dư Hồng Thư cũng không dám nói gì nữa, Đỗ Minh Nguyệt vội vàng thả Dư Hồng Thư ra, sau đó đứng thẳng.
Mặc dù Trình Tuấn Dương khá đẹp trai nhưng anh ta có một tật, đó là anh ta không hòa đồng lắm, cả quá trình anh ta đều làm vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Tập đoàn Lâm thị đã được thành lập hàng chục năm nay, trong khoảng thời gian này, tập đoàn đã phủ sóng rất nhiều trên các phương tiện truyền thông giải trí và bất động sản, nhưng trọng tâm vẫn là bất động sản.” Anh ta dừng lại một chút, sau đó lấy từ trong gầm bàn ra một cái túi.
“Đây là thiết kế áp phích chính cho bất động sản của chúng tôi, tôi muốn các bạn phải hoàn thành nó, còn phải tìm người đến xem phòng của chúng tôi nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT