Hoàng Thành Trung đang đứng run rẩy bên cạnh: “Ôi trời ơi, da gà của tôi nổi hết cả lên rồi.”

“Nếu nhìn không quen thì có thể cút đi.” Lâm Hoàng Phong thản nhiên mở miệng nói.

Hoàng Thành Trung đương nhiên sẽ không dễ dàng rời khỏi, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy sắc mặt của Lưu Nguyệt Nga khó coi đến cực điểm.

Vì vậy nhanh chóng thay đổi đề tài lên người cô ta: “Ái chà, đã lâu rồi không gặp anh cho nên bây giờ mới đưa Nguyệt Nga và Văn Dương đến thăm anh mà.”

Nói xong lập tức đẩy Lưu Nguyệt Nga bước lên phía trước.

Vừa mới sắc mặt cô ta còn khó coi nhưng lập tức trở nên ngại ngùng khi vừa nhìn thấy Lâm Hoàng Phong.

Cung Quý Dương nhìn thấy cảnh này, bất giác siết chặt bàn tay bên hông lại.

Lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới nhận ra mục đích của Hoàng Thành Trung, rõ ràng chính là vì Lưu Nguyệt Nga nên mới tới.

Nhưng thành thật mà nói cô còn rất ngưỡng mộ với tình cảm này.

Lâm Hoàng Phong liếc nhìn cô ta một chút nhưng trong mắt không hề dao động mà kéo Đỗ Minh Nguyệt lại gần.

Lưu Nguyệt Nga nhìn thấy hành động này của anh sắc mặt chợt thay đổi, ngay sau đó nhìn cô với ánh mắt sắc như dao.

Trong lòng cô cảm thấy có chút bất đắc dĩ, Lâm Hoàng Phong đây là muốn lấy cô ra làm tấm chắn.

“Nếu tất cả đều đã đến vậy thì chúng ta hãy ngồi một lát đi, vừa khéo tôi cũng mới làm việc xong.”

Nói xong anh tự mình ngồi xuống hai tay khoác lên sô pha bày ra dáng vẻ của một ông chủ lớn đầy sinh động.

Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy mình không có cảm giác tồn tại gì nếu cứ tiếp tục ở đây, cô đang định nói tôi trở về đây thì kết quả lại bị anh giành trước một bước.

Anh nắm lấy tay cô rồi khẽ dùng sức kéo cô ngồi vào lòng mình.

Đỗ Minh Nguyệt biết chính mình không thể rời đi.

Lưu Nguyệt Nga tức giận đang định nói gì đó nhưng lại bị Hoàng Thành Trung ngăn lại, anh ta khẽ nói: “Cô đừng có lộn xộn nếu không tôi cũng không thể giúp được gì cho cô.”

Cô ta chỉ đành bình tĩnh lại và ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt không vui, hai tay khoanh trước ngực.

Cung Quý Dương liếc nhìn Lưu Nguyệt Nga rồi im lặng ngồi bên cạnh cô ta.

Đỗ Minh Nguyệt vẫn chưa quên mục đích đến đây của mình, vì vậy nhanh chóng lấy ra những thứ mà mình mang tới.

“Đây là thuốc và bữa trưa má Ngô chuẩn bị cho anh, bà ấy nói buổi sáng anh vẫn chưa ăn gì nên rất lo lắng cho anh đấy.” Cô vừa nói vừa mở chiếc túi ra.

Lâm Hoàng Phong mỉm cười ôm lấy bờ vai rồi nắm chặt bàn tay mềm mại của cô.



“Vậy còn cô thì sao? Có lo lắng cho tôi hay không?” Anh thì thầm vào tai cô.

Gương mặt của cô bỗng chốc đỏ bừng vội vàng giãy dụa thoát khỏi anh sau đó gượng gạo mỉm cười: “Tôi tất nhiên cũng lo lắng cho anh nếu không sao lại đưa cơm trưa đến cho anh chứ, anh mau ăn đi.”

Anh có chút không hài lòng với sự né tránh của cô, khẽ nheo mắt lại nhưng lại sợ mình sẽ làm cô hoảng sợ bỏ chạy nên chỉ đành ngồi thẳng lưng.

Không sao cả anh còn có rất nhiều thời gian cứ từ từ đến.

Ngay khi vừa mở ra vị thuốc đắng trong thoáng chốc lan tỏa trong không khí, Hoàng Thành Trung vừa ngửi lập tức bật thốt lên một câu thô tục.

“Mẹ kiếp đây là vũ khí sinh học gì vậy?”

Vũ khí sinh học có vẻ như khá phù hợp đấy nhỉ.

“Đây chính là loại thuốc mà Hoàng Phong uống đấy.” Cô bật cười đầy dịu dàng rồi vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai.

Cái tên Hoàng Phong này rõ ràng khiến cho Lâm Hoàng Phong vui vẻ hơn rất nhiều, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng.

Lưu Nguyệt Nga nhìn cảnh này ngày càng không chịu nổi cuối cùng trực tiếp đứng dậy.

“Tôi còn có việc nên không ở lại nữa, trông thật là ghê tởm.”

Cô ta tức giận rời đi Hoàng Thành Trung nhìn Cung Quý Dương: “Cậu còn không đuổi theo à?”

Cung Quý Dương hoàn hồn lại rồi lập tức chạy ra ngoài.

Đỗ Minh Nguyệt có chút không kịp phản ứng lại, đây là tình huống gì vậy?

Chờ đến khi hai người họ đều đi cả, lúc này Lâm Hoàng Phong mới thờ ơ mở miệng: “Cậu muốn mai mối cho hai người đó còn tìm tôi làm lá chắn, trong lòng không cảm thấy áy náy hay sao?”

Hoàng Thành Trung cười hì hì sau đó cả người thoải mái nằm trên ghế sô pha.

“Không có cách nào cả ai bảo Lưu Nguyệt Nga chỉ quan tâm đến anh. Chỉ là Cung Quý Dương có chút khó chịu, sở dĩ anh không ra tay với cô ta có phải là vì Cung Quý Dương thích cô ta đúng không?”

Cung Quý Dương thích Lưu Nguyệt Nga làm sao anh lại không nhận ra chứ?

Lâm Hoàng Phong mỉm cười sau đó đặt lòng bàn tay to lớn của mình lên đầu Đỗ Minh Nguyệt, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng vuốt ve.

Đỗ Minh Nguyệt đen mặt lại, sao lại có cảm giác của thú cưng trong nhà vậy?

“Tôi vẫn luôn coi Lưu Nguyệt Nga là bạn tốt.” . ngôn tình hoàn

Hoàng Thành Trung cười nhếch miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Vậy còn cô ấy thì sao?”

Lâm Hoàng Phong bỗng dừng tay sau đó đặt cằm của mình lên trên đầu cô rồi khẽ cười một tiếng: “Vợ.”



“Bùm.” Khuôn mặt của Đỗ Minh Nguyệt lập tức đỏ bừng như trái cà chua.

Hoàng Thành Trung nheo mắt lại anh ta có thể cảm nhận được người đàn ông này đang nghiêm túc, trước giờ chưa từng thấy biểu cảm như vậy của anh.

Anh ta thật sự không biết nên vui mừng hay sung sướng đây.

“Được rồi, mục đích của tôi đã đạt được vì vậy không ở đây nhìn xem hai người ân ái nữa, tôi cũng cần phải đi tìm tình yêu đích thực của mình đây.”

Nói xong còn không quên nháy mắt quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của Lâm Hoàng Phong trở nên tối sầm.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng đang dần rời xa của anh ta không khỏi nghi ngờ hỏi: “Sao tôi lại không nhìn ra Cung Quý Dương thích Lưu Nguyệt Nga vậy?”

Anh vừa cười rồi vừa vò rối mái tóc của cô với ánh mắt tràn đầy yêu chiều: “Quá ngốc nghếch nên nhìn không ra cũng là chuyện bình thường.”

“Ngốc nghếch? Lâm Hoàng Phong anh nói ai ngốc vậy?” Cô bĩu môi không vui.

Anh niết mặt cô: “Ai trả lời thì chính là người đó.”

Đỗ Minh Nguyệt: “...”

Khi cô rời khỏi vẫn trang bị đầy đủ như cũ nhưng các nhân viên bảo vệ ở đó đã không còn dám vô lễ với cô nữa.

Lúc đi ra còn nghiêm túc chào cô, dọa cho cô suýt chút nữa thì trượt chân ngã khỏi bậc thềm.

Mấy ngày cứ trôi qua như vậy cuối cùng cũng đến lần phỏng vấn cuối cùng, trong lòng của Đỗ Minh Nguyệt rất căng thẳng nên ngồi trước bàn trang điểm đã lâu.

Lâm Hoàng Phong thấy cô lề mề chưa chịu đi ra nên bước vào xem thử, Đỗ Minh Nguyệt cười ha ha một tiếng đang định nhấc chân rời khỏi thì mới nhận ra chân mình đã mềm nhũn.

Anh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy eo cô rồi không khỏi bật cười khi nhìn thấy cô không có cốt khí như vậy.

“Sao vậy? Cô rất căng thẳng à?”

Trông thấy nụ cười của Lâm Hoàng Phong, Đỗ Minh Nguyệt đã biết mình bị anh trêu chọc nhưng nào có thể dễ dàng để cho anh đắc ý như vậy, chỉ đành cắn răng nói: “Không phải, là do đứng lâu nên tê chân thôi sao tôi có thể căng thẳng được chứ?”

Khi cô thốt ra những lời này đôi mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh mà không dám nhìn thẳng vào anh.

Sao Lâm Hoàng Phong lại không biết những suy nghĩ vụn vặt trong lòng cô chứ, ý cười trong mắt càng thêm rõ ràng hơn sau đó bế cô lên.

“Nếu như cô tê chân vậy thì tôi sẽ có trách nhiệm đưa cô xuống dưới, cô nói có đúng không? Hả?”

Đỗ Minh Nguyệt nhìn gương mặt đó của anh không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Đúng vậy anh nói gì cũng đúng hết.”

“Vậy có thưởng không?”

Anh cười với dáng vẻ dịu dàng như vậy quả thật là quá phạm quy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play