Nhìn bước chân hoảng hốt của cô, Lâm Hoàng Phong không khỏi cau mày, vươn tay giữ chặt lấy thân người đang nghiêng ngả kia, thấp giọng khiển trách: “Hốt hoảng như vậy làm cái gì, sao vẫn còn giống một đứa trẻ vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt tinh nghịch lè lưỡi, thầm nghĩ, còn không phải do tài xế của anh khiến tôi sợ sao.
Ngay khi họ vừa xuất hiện ở cửa, Má Ngô đã tới đón, nghe nói Đỗ Minh Nguyệt phải nhập viện, bà rất nóng lòng muốn gặp cô.
Cuối cùng vẫn là Lâm Hoàng Phong nói không cần, bà mới thôi không có ý định đó, nhưng vẫn không cảm thấy yên lòng.
Hiện tại nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, đừng nói trong lòng bà có bao nhiêu vui mừng.
“Mợ chủ không sao chứ?” Má Ngô có chút lo lắng hỏi, thỉnh thoảng ánh mắt của bà cũng hướng lên người cô mà đánh giá một chút.
Đỗ Minh Nguyệt biết bà đang lo lắng cho mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, sau đó cười nói: “Cháu không sao má Ngô. Dì xem không phải cháu vẫn còn khỏe lắm sao.”
Má Ngô nhìn thấy cô như vậy, quả thật là không có chuyện gì, trong lòng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm một hơi.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”
Lâm Hoàng Phong vẫn còn việc phải làm ở công ty, nên đương nhiên anh sẽ không ở đây quá lâu, dặn dò một lúc sau đó mới rời đi.
Má Ngô nhìn bóng dáng rời đi của Lâm Hoàng Phong, trên khuôn mặt già nua hiện lên một nụ cười mơ hồ.
“Tối hôm qua cậu chủ không trở về, hẳn là ở cùng với mợ. Đã lâu rồi tôi chưa thấy cậu ấy lo lắng cho ai như vậy.”
Đỗ Minh Nguyệt cười khổ một tiếng cũng không trả lời câu hỏi của bà ấy.
“Dì Ngô, cháu lên tầng trước, khi nào ăn cơm dì gọi cháu.”
Nói xong cô lập tức chạy về phòng.
Má Ngô nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt rời đi, không khỏi thở dài, hai người này sao cứ giống như một cặp vợ chồng mới cưới vậy.
Vào buổi chiều, Hiểu Thu đã mang một chiếc điện thoại di động mới tới.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy chiếc điện thoại di động kia, không biết vì sao trong lòng một chút vui vẻ cũng không có.
Khi Đỗ Thùy Linh từ bệnh viện trở về, ánh mắt cô ta tràn ngập hoảng sợ.
Nhìn thấy bộ dạng của cô ta, Hồ Đức Huy lập tức lo lắng hỏi: “Thùy Linh, em bị sao vậy?”
Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Hồ Đức Huy liền lập tức lao vào trong ngực anh ta.
Bộ dáng ngang ngược kiêu ngạo ở bệnh viện khi nãy liền biến mất trong tích tắc, ngược lại chính là khiến cho người khác cảm thấy đáng thương.
“Đức Huy, hu hu. Đỗ Minh Nguyệt là một người phụ nữ điên, chị ấy muốn giết em.”
Khi Hồ Đức Huy nghe thấy cái tên Đỗ Minh Nguyệt, ánh mắt anh ta liền trở nên tàn nhẫn.
Anh ta nhẹ nhàng ôm Đỗ Thùy Linh vào trong ngực, an ủi nói: “Rõ ràng biết người phụ nữ này bị bệnh thần kinh, sao em còn chọc vào cô ta, có làm em bị thương không?”
Bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc khi nghe những lời như vậy, chưa kể Đỗ Thùy Linh vừa bị oan nên cô ta đương nhiên thích điều này.
“Đức Huy, chị ta thật sự rất quá đáng, em mặc kệ, nhất định phải cho chị ta thấy.”
Sau khi nói xong, vẻ mặt vừa mới còn ủy khuất khi nãy trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo: “Gần đây ba đang buồn phiền vì chuyện công việc, mỗi ngày đều không vui, khiến cho nhân viên trong Tập đoàn Đỗ thị không khỏi hoảng sợ, mà Đỗ Minh Nguyệt kia chính là tai họa.”
Hồ Đức Huy cũng cảm thấy điều cô ta nói là đúng, sớm muộn gì Đỗ Minh Nguyệt cũng trở thành chướng ngại vật cho sự thành công của anh ta. Nếu anh ta muốn có được Tập đoàn Đỗ thị, nhất định phải sớm loại bỏ cô.
“Em yên tâm đi Thùy Linh, anh nhất định sẽ tìm cách đuổi người phụ nữ này ra khỏi nhà họ Đỗ, không để em phải chịu oan ức nữa, được không?”
Khi Đỗ Thùy Linh nghe thấy anh ta nói điều này, ngay lập tức vui vẻ nở nụ cười, giọng nói của cô ta cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Đức Huy, em chỉ biết người em thích là anh.”
Vừa nói, hai tay không an phận mà đánh lên ngực anh ta, rõ ràng là đang cố tình quyến rũ anh ta.
Hô hấp của Hồ Đức Huy trở nên gấp gáp, đột nhiên anh ta đem Đỗ Thùy Linh đặt ở trên sô pha, hung hăng hôn xuống.
Thấy rằng mục tiêu của mình đã đạt được, Đỗ Thùy Linh cũng thuận thế vòng tay qua cổ anh ta, cổ họng cũng phát ra tiếng rên khe khẽ.
Đỗ Minh Nguyệt, người phụ kia dù có lợi hại như thế nào, còn không phải vẫn không giữ được một người đàn ông sao, sớm muộn cũng có một ngày cô ta lấy lại tất cả mọi thứ.
Đỗ Minh Nguyệt vẫn tìm việc, nhưng lần này có vẻ thực sự khó khăn, vốn đã nói là ngày hôm sau có thể đi làm, ai ngờ phòng nhân sự gửi mail nói đã tìm được người rồi.
Lần đầu tiên thì không sao, nhưng chuyện này xảy ra mấy lần liên tiếp khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
Sau đó tức giận, trực tiếp đối chất với bên tuyển dụng, dù sao thì cô cũng không phải người đuối lý.
Hiển nhiên người nọ cũng là mới lần đầu tuyển nhân sự, khi nghe thấy Đỗ Minh Nguyệt chất vấn lại, cô ta cũng lập tức trả lời lại.
“Đổ lỗi cho chúng tôi thì có ích lợi gì, tốt hơn là cô nên tự hỏi xem bản thân đã đắc tội với người nào, nếu không thì ông chủ của chúng tôi cũng không đột nhiên nói không muốn tuyển cô như vậy.”
Nói xong, cô ta liền không chút lưu tình mà cúp máy.
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt lập tức nổi lên nghi ngờ, cô đã đắc tội với người nào, chẳng lẽ là nhà họ Đỗ?
Nhưng làm sao nhà họ Đỗ biết cô đang tìm việc? Không có khả năng, hẳn sẽ không phải là người nhà họ Đỗ.
Như vậy, đáp án cũng chỉ có một, đó chính là nhà họ Lâm.
Ngoại trừ Lâm Hoàng Phong, thật đúng là không nghĩ ra được là ai làm như vậy.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận, lập tức không hề nghĩ ngợi mà quyết định đi đến tập đoàn Lâm thị.
Mặc kệ thế nào, cô muốn Lâm Hoàng Phong phải cho cô một lời giải thích.
Lái xe đến tập đoàn Lâm thị rồi trực tiếp xông vào bất chấp sự ngăn cản của an ninh.
Khi cô lên đến tầng cao nhất, nhóm nhân viên bảo vệ vẫn ngăn cô lại.
“Đừng động vào tôi, tôi tới đây để tìm anh Phong, các người ai dám động vào tôi.”
Cô lạnh giọng mắng, biểu cảm lạnh lùng, vài phần khí thế này khiến đám bảo vệ có chút kinh sợ.
“Chủ tịch Lâm đang ở đâu? Tôi cần gặp anh ấy.”
Hoàng Thành Trung lại tới quấy rối Lâm Hoàng Phong lúc này đang nhàn nhã uống cà phê trong phòng làm việc, đột nhiên bị âm thanh đột ngột làm cho chấn động, cà phê rơi vãi trên sàn.
Lâm Hoàng Phong bày ra vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn anh ta, nhàn nhạt nói: “Xem ra lần này cậu Trung phải làm người dọn vệ sinh rồi.”
Hoàng Thành Trung: “...”
Hoàng Thành Trung không ngờ anh lại bình tĩnh như vậy, một lúc sau, cánh cửa bị đẩy ra, Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Lâm Hoàng Phong đang mím môi.
“Lâm Hoàng Phong, anh phải giải thích với tôi, vì sao anh lại muốn ngăn cản tôi tìm việc?”
Vẻ mặt của những nhân viên an ninh phía sau Đỗ Minh Nguyệt tràn ngập áy náy, không ngờ cô gái nhỏ này lại dám xông vào đến đây.
Lâm Hoàng Phong ngước mắt lên, liếc nhìn những nhân viên bảo vệ bằng ánh mắt sắc bén.
“Tiền lương tháng này bị trừ hết, mau đi ra ngoài.”
Nhóm nhân viên bảo vệ nghe thấy vậy thì run rẩy bỏ đi.
Lâm Hoàng Phong lúc này mới nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt, hỏi ngược lại: “Tôi cần giải thích gì với cô à?”
Đỗ Minh Nguyệt bị câu nói này của anh cả người càng thêm tức giận: “Giải thích đi chứ? Lâm Hoàng Phong, tại sao anh không để tôi tìm việc?”
Lâm Hoàng Phong cười lạnh: “Bà chủ của tập đoàn Lâm thị đi ra ngoài tìm việc, nhà họ Lâm không thể chấp nhận nổi chuyện mất thể diện như vậy.”
Đỗ Minh Nguyệt có chút áy náy: “Chỉ cần tôi không nói sẽ không có người biết.”
“Đỗ Minh Nguyệt, trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió. Cô cho rằng không cho ai biết, vậy nhất định không ai biết sao?”
Cổ họng Đỗ Minh Nguyệt nghẹn lại, cô biết mình không thể nói lại người đàn ông này.
Cô mím chặt môi, có chút tuyệt vọng hỏi: “Chẳng lẽ anh cảm thấy, tôi nên ở nhà, giúp chồng dạy con sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT