Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được, xem thường, trừng mắt nói: “Cô làm ơn đừng làm nhục con chó như vậy được không?”

Cô không sợ người phụ nữ này. Về việc đánh nhau và cãi vã, người phụ nữ này chưa chắc đã thắng được cô.

Lúc đầu không nghĩ đến phản ứng của cô ta, không ngờ lại cố tình va phải. Người phụ nữ này e rằng là một kẻ ngốc.

Đỗ Thùy Linh nắm chặt túi xách trên cổ tay cô, nói:

“Đỗ Minh Nguyệt, chị đừng có mà quá phận, chị thật sự cho rằng gả vào nhà họ Lâm thì có thể biến quạ thành phượng hoàng sao? Đừng có nằm mơ.”

“Qúa phận? Ai quá phận thì trong lòng cô không phải biết rõ nhất sao?”

Đỗ Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng.

“Cô, Hồ Đức Huy, Đỗ Chính Lâm, tôi sẽ không bao giờ quên tất cả những gì mà các người đã cho tôi. Không phải các người ép tôi gả cho nhà họ Lâm hay sao? Bây giờ tôi làm vợ của cậu chủ nhà họ Lâm, các người không vui à?”

Đối mặt chấn vấn với Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Thùy Linh nói không nổi một câu.

Lúc trước bọn họ không ngờ được chuyện lại xảy ra như thế này, vốn nghĩ sau khi Đỗ Minh Nguyệt được gả cho nhà họ Lâm, dựa vào nhà họ có thể làm cho tập đoàn nhà họ Đỗ phát triển, ăn nên làm ra.

Ai ngờ Đỗ Minh Nguyệt lại ăn cây táo rào cây sung, hiện tại làm cho cả gia đình sống không yên ổn. Đỗ Chính Lâm cứ về nhà liền bày ra vẻ mặt ghê tởm bọn họ. Người nào nhìn thấy cũng không thoải mái.

“Đỗ Minh Nguyệt, chị phải nhớ là chị được nhà họ Đỗ nuôi dưỡng. Đồ vô ơn, bạc nghĩa, ăn cây táo rào cây sung.”

“Nhà họ Đỗ? Nuôi dưỡng tôi á?” Ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên trở nên độc ác.

“Đỗ Thùy Linh, cô quên rồi sao? Tôi chỉ là đứa nghèo nàn từ khu ổ chuột tới đây, được mẹ tôi nuôi dưỡng, từ bao giờ được các người nuôi dưỡng thế? Nói ra lại làm tôi thấy ghê tởm.”

Những ngày còn nghèo khổ ở khu ổ chuột, tuy có lúc khổ cực nhưng đây cũng là thời điểm cô thấy hạnh phúc nhất.

Sau khi được Đỗ Chính Lâm đưa về, cho đi học đại học, nhưng lại giam mẹ của cô lại, dùng cô để gả cho con trai nhà họ Lâm nhằm củng cố thế lực.

Nói đúng là dễ nghe thật đấy. Suýt nữa cô còn nghĩ rằng người nhà họ Đỗ thực lòng đối xử với cô rất tốt. Bây giờ cô nghĩ lại, thấy thật nực cười.

Cho nên bây giờ cô không còn ngốc nghếch như thế nữa, tự nhiên là người biết tính toán, sắp đặt.

Đỗ Thùy Linh thấy miệng lưỡi của cô lợi hại, sắc bén, căn bản không biết đáp trả như thế nào, đành phải dùng vài lời khó nghe: “Thật đúng là đứa đến từ khu ổ chuột, đúng là đồ thấp hèn.”

“Bốp.” Đỗ Thùy Linh bị Đỗ Minh Nguyệt cho ăn một cái tát.

“Người từ khu ổ chuột so với đám thượng lưu các người còn cao quý hơn nhiều. Cô có tư cách gì mà bình phẩm chúng tôi?”

Đỗ Thùy Linh bị tát một cái đến choáng váng, che mặt hoài nghi nhìn cô nói: “Mày dám đánh tao. Đỗ Minh Nguyệt, mày dám đánh tao cơ đấy.”



“A! Làm sao? Do cô đầu óc có vấn đề nên tôi mới đánh cô đấy. Tôi nói cho cô biết, tôi là người ở khu ổ chuột, cái gì tôi cũng dám làm. Vứt xác, chặt xác người tôi cũng có thể làm đấy.”

Đỗ Minh Nguyệt ra vẻ dữ tợn, từng bước đi đến chỗ Đỗ Thùy Linh, như muốn băm cô ta thành trăm mảnh.

Lúc này Đỗ Thuỳ Linh rất sợ hãi, trong đầu hiện lên hình ảnh vứt xác, giết người, liền hét lên một tiếng, hoảng loạn chạy trốn.

Nhìn thấy Đỗ Thùy Linh bị dọa đến mức mặt cắt không còn giọt máu, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt rất thích thú, như vậy mà còn quát mắng cô, thật đúng là bị điên.

Nhưng cô không biết Lâm Hoàng Phong lúc nãy đã thấy bọn họ nói chuyện, anh nghe thấy rất rõ ràng.

Sao trước đây Đỗ Minh Nguyệt lại ở khu ổ chuột?

Chuyện này tại sao anh không biết, vẫn nghĩ cô là cô chủ nhà họ Đỗ, không thể ngờ còn có chuyện như vậy.

Đỗ Minh Nguyệt quay đầu liền nhìn thấy Lâm Hoàng Phong, vẻ mặt đắc ý trên khuôn mặt lập tức ngừng lại.

Người đàn ông này đến đây lúc nào?

Nhìn Lâm Hoàng Phong, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt lại thấy mâu thuẫn. Cô cũng không biết vì sao đối với cuộc hôn nhân hiện tại cô lại muốn tìm cơ hội ly hôn.

Nhưng không biết rốt cuộc nhà họ Lâm muốn cô làm gì?

Lâm Hoàng Phong dường như không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô, thản nhiên nói: “Làm gì thế? Không định về nhà sao?”

Hóa ra là tới đón cô.

Đỗ Minh Nguyệt không nghĩ ra, rõ ràng hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy mà anh còn có thể tới đón cô.

Lại còn bình tĩnh như cậy, giống như chuyện xảy ra hôm qua chỉ như ảo giác mà thôi.

Đương nhiên những lời này cô không dám nói ra. Ai biết đến lúc đó người đàn ông này có thể một phát đá cô ra ngoài hay không.

Tuy cô cảm thấy như vậy cũng tốt, nhưng bên nhà họ Đỗ, hiện tại cô vẫn chưa có năng lực chống trả.

“Về chứ, đương nhiên phải về. Chồng em tới đón em như thế này lẽ nào lại không về?” Cô cười hạnh phúc, còn cố ý tiến lên cầm tay anh.

Chiêu này hiển nhiên Lâm Hoàng Phong rất thích thú. Tuy so với vẻ mặt trước kia không thay đổi nhưng ánh mắt rõ ràng ôn nhu hơn rất nhiều.

Tiêu Hồng Quang đi theo bên cạnh Lâm Hoàng Phong nhiều năm như vậy, tự nhiên thấy biểu cảm trên mặt Lâm Hoàng Phong liền ho khan một tiếng.

Ông chủ đây là rất vui vẻ sao?

Đối với Tiêu Hồng Quang, Đỗ Minh Nguyệt cũng có chút tò mò. Nói anh ta là lái xe thì cũng không giống, có quan hệ rất tốt với Lâm Hoàng Phong. Hiếm khi thấy Lâm Hoàng Phong kiên nhẫn nói chuyện phiếm cùng một người như vậy.

Nhưng cũng chỉ nói chuyện công việc, Đỗ Minh Nguyệt nghe không hiểu, đành phải ngồi dựa vào ghế nghỉ ngơi một lúc.



Kết quả là lại ngủ luôn một giấc.

Đầu lại gật qua gật lại, bộ dạng thật đáng yêu.

Lúc Lâm Hoàng Phong phát hiện, vốn không định quan tâm, ai ngờ đầu Đỗ Minh Nguyệt dường như tự chuyển hướng dựa vào vai anh.

Trên vai anh, đầu Đỗ Minh Nguyệt khẽ cọ cọ vài cái, tìm một vị trí thoải mái, rồi mới yên tâm ngủ tiếp.

Thân hình Lâm Hoàng Phong có chút cứng ngắc, quay đầu nhìn cô một cái, lại nhìn thấy khuôn mặt cô đang ngủ say.

Trông giống như đứa trẻ, đôi môi hồng hơi mở, như muốn câu dẫn anh.

Lâm Hoàng Phong thấy vậy thì ngây người, cho đến khi xe đang chạy lại xóc một cái, làm Đỗ Minh Nguyệt không khỏi nhíu mày.

Lúc này Lâm Hoàng Phong mới trở lại lấy lại tinh thần.

Sau đó thấp giọng quát: “Lái xe chậm hơn một chút.”

Tiêu Hồng Quang: “…”

Rõ ràng là bọn họ đang phải gấp rút quay lại công ty để họp, cả một đám người đang chờ anh ở công ty đấy?

Tuy nhiên, Lâm Hoàng Phong là ông chủ của công ty, không ai dám có bất kỳ gị nghị gì.

Vì vậy Tiêu Hồng Quang lái xe rất chậm, cảm giác như đang chạy với tốc độ rùa bò.

Nguyên nhân chính là mỗi lần Đỗ Minh Nguyệt cau mày, Lâm Hoàng Phong lại bảo anh ta lái xe chậm hơn một chút. Cho nên bây giờ chỉ có thể đi tới biệt thự với tốc độ chậm rì rì này.

Sau khi về tới biệt thự, lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới chợt tỉnh. Cô dụi mắt, mơ màng hỏi anh: “Đến rồi à?”

Lâm Hoàng Phong giật giật bả vai, rồi ừ một tiếng, liền mở cửa xe đi ra ngoài.

Đỗ Minh Nguyệt đang chuẩn bị ra khỏi xe liền cảm nhận được một ánh mắt oán hận.

Hướng theo ánh mắt nhìn qua liền thấy Tiêu Hồng Quang vẻ mặt ai oán nhìn cô, rõ ràng như một người đang oán hận.

Ánh mặt này dọa Đỗ Minh Nguyệt sợ. Đây là xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên cảm thấy anh ta ghét cô vậy?

Hình như cô không làm gì có lỗi với anh ta mà.

Đại ca, anh không cần nhìn tôi như vậy.

Cô cảm thấy có chút sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play