“Anh vì cái gì không gọi điện thoại cho em? Anh nói một câu em nhất định sẽ đi.”
Cảnh Nhược Đông nghe điện thoại, mắt nhìn cảnh sống ngoài cửa sổ, trong đầu
lại kỳ lạ đang nghĩ sức ăn của cô nhóc trong phòng kia sao lại kém đến
vậy. Một chén cơm nhỏ nửa ngày ăn chưa xong, khó trách lại gầy như vậy.
“Bọn họ hẳn đã gọi điện thoại cho em” Cảnh Nhược Đông nói “Em đã không muốn đi, tôi đương nhiên phải tìm người khác.”
Mạnh Di Di “Đó là người khác gọi cho em, anh rõ ràng biết nếu anh gọi cho em.”
“Tôi không cần làm người đặc biệt”
“Di Di, em biết ý tứ của tôi.”
Mạnh Di Di cười lạnh “Em bằng lòng vì anh đi giúp Ninh Giai Kỳ mà anh vẫn
luôn che chở, nhưng anh lại vì Ninh Giai Kỳ mà không tìm đến em đúng
không...”.
Cảnh Nhược Đông thản nhiên nói “Không còn gì thì tôi cúp máy đây”
“Cô ấy không phải đã có bạn trai rồi sao.” Cảnh Nhược Đông“......”
“Chàng trai lúc trước, chúng ta đã gặp qua rồi đúng không” Mạnh Di Di hết sức
cố gắng làm mình bình tĩnh lại “Anh Nhược Đồng, Ninh Giai Kỳ đã có người mình thích.”
Chớp mắt cả hai đều im lặng, ngay lúc Mạnh Di Di cho rằng Cảnh Nhược Đông
không nói gì nữa, đột nhiên lại nghe được ở đầu bên kia ống nghe giọng
nói không nhanh không chậm của Cảnh Nhược Đông.
Giọng nói kia ba phần tản mạng bảy phần bình tĩnh, rõ ràng không hề sắc bén, nhưng Mạnh Di Di vừa nghe được tim liền lạnh lẽo.
Anh nói “Nhưng ai cũng biết, em ấy là người của tôi.”
Cảnh Nhược Đông đi vào phòng, thấy được cô gái nhỏ đang nằm sấp trên mặt
bàn.Anh đi đến nhìn khuôn mặt hướng về phía dòng sông của cô, lúc này
mới phát hiện mắt cô đã nhắm lại, dĩ nhiên là đã ngủ say..
Cảnh Nhược Đông cũng không đánh thức cô, cả ngày hôm nay cô rất bận rộn,
tinh thần và cả thể xác đều căng thẳng, hiện tại chắc đã mệt mỏi lắm
rồi.Vì thế anh ngồi xuống, im lặng ngắm nhìn Ninh Giai Kỳ.
Cải trắng chăm sóc nhiều năm như vậy lại sắp bị heo bên ngoài cỖm đi rồi?
Cảnh Nhược Đông tựa lưng vào sau ghế, gương mặt lạnh lùng hiện ra vẻ trào phúng.
Từ trước đến giờ anh chưa từng để ý đến lời hứa vị hôn phu vị hôn thê của
người lớn trong nhà vào mắt, anh vẫn luôn sẵn lòng để cô có sự lựa chọn. Nghĩ thì sẵn lòng, nhưng anh không ngờ rằng, cảm giác nhìn người mình
che chở từ nhỏ đến lớn lựa chọn người khác, tâm trạng thật tồi tệ đến
nỗi không thể tả được.
Nửa giờ sau, Cảnh Nhược Đông quyết định ôm Ninh Giai Kỳ về.
Không thể ngủ ở đây được.
Cảnh Nhược Đông đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, anh cúi xuống, muốn trực tiếp
ôm cô đứng lên. Ở khoảng cách gần, anh nghe được tiếng hít thở nhẹ nhẹ
của cô.
Cảnh Nhược Đông dừng lại, rũ mắt nhìn cô một cái, cô ngủ rất ngon, miệng hơi khẽ ra, hồng hồng, còn có chút ướt át. Đồng tử anh co lại, không biết
nghĩ đến cái gì, đột nhiên dời tầm mắt sang bên cạnh.
Sau một hồi trầm mặc, anh đem tay vòng sang lưng cô, một tay còn lại vòng xuống hai chân cô, nhẹ nhàng bế cô lên.
Nhưng rốt cuộc Ninh Giai Kỳ vẫn tỉnh, đột
nhiên bị bế lên cao nháy mắt khiến cô có chút không quen, cô mơ màng mở mắt
ra, liền thấy khuôn mặt Cảnh Nhược Đông cách rất gần ngay trước mắt.
Như vừa tỉnh mộng, cô theo bản năng duỗi tay chạm vào má của anh “Ah...”
Cảnh Nhược Đông Tỉnh rồi...”.
Hôm nay Ninh Giai Kỳ quá mệt mỏi, đến tận bây giờ cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn “Vâng?”
“Trở về rồi ngủ, em ngủ ở đây người ta sẽ không đóng cửa được”
Con người Ninh Giai Kỳ hơi co lại một chút, phảng phất như tỉnh dậy từ trong mộng “Em ngủ quên mất.”
“Đúng vậy, còn ngáy to nữa.”
“Ảnh hưởng đến việc buôn bán, mấy vị khách cách vách thiếu chút nữa đã chạy đến đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT