May quá may quá, bọn họ cũng không ngu ngốc đến nỗi hùa theo Mai Mai.
Ninh Giai Kỳ ngồi ở ghế phó lái, nhìn những toà nhà đầy màu sắc ở bên ngoài cửa sổ trôi dần
Đêm đã khuya, nhưng cả thành phố cũng không có chút yên tĩnh nào, nhìn
về nơi xa, màn đêm bị những ngọn đèn soi sáng thành đủ loại màu sắc,
nhìn qua cửa sổ xe, cô nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt mình.
“Cô đồng nghiệp kia của em xảy ra chuyện gì vậy?” Cảnh Nhược Đông đột nhiên mở miệng phá tan bầu không khí yên tĩnh trong xe.
Ninh Giai Kỳ buồn bực nói “Em biết cô ấy không thích em, nhưng không biết cô ấy lại ghét em đến vậy?
Nói rồi, cô liếc mắt nhìn Cảnh Nhược Đông “Chuyện cô ấy nói, đều là giả”
Cảnh Nhược Đông cười nhạt “Tôi còn không biết sao? Tôi nhìn em lớn lên, tính tình của em như thế nào tôi còn không rõ sao.”
Ninh Giai Kỳ lẩm bẩm“...Anh không có nhìn em lớn lên.”
Cảnh Nhược Đông nhìn cô một cái, ồ, còn so
12
đo nữa cơ đấy.
Ninh Giai Kỳ mím môi, kịp thời ngậm miệng.
Cảnh Nhược Đông thu hồi ánh mắt “...Ở bên ngoài không cần khách sáo với người khác, nếu không tất cả mọi người sẽ cho rằng em dễ bị bắt nạt” .
Tuy rằng, vốn dĩ rất dễ bắt nạt.
“Vâng” Ninh Giai Kỳ thì thầm “Em không dễ bị bắt nạt như vậy...”.
“Phải không? Giọng điệu rõ ràng không tin. Ninh Giai Kỳ“......”
Thấy người bên cạnh không nói gì, Cảnh Nhược Đông liếc mắt nhìn cô, thấy người nọ thấp đầu níu ngón tay, vẻ mặt uỷ khuất.
“Ninh Giai Kỳ
“Vâng!”
“Em nói một câu “bạn trai” khó như vậy sao?” Cảnh Nhược Đông nhìn phía
trước, sắc mặt lạnh. lùng “Lúc nãy nói một câu đó thôi thì sẽ không
phiền phức đến vậy”.
Trong lòng Ninh Giai Kỳ căng thẳng, vì khẩn trường mà huyệt Thái Dương giật giật “Nhưng... anh không phải mà”.
Cảnh Nhược Đông bàn tay nắm tay lái siết
chặt “Sao, lời nói dối cũng không muốn?”
Ninh Giai Kỳ trộm liếc nhìn anh “Em sợ, người khác hiểu lầm.”
“Em nói ai hiểu lầm?”
Ninh Giai Kỳ khẽ cắn môi, không biết nên nói thế nào.
Kỳ thật, cô căn bản không nghĩ đến ai sẽ hiểu lầm, chỉ là chuyện này
đối với cô rất quan trọng, thế nên cô không dám nói lung tung.
Với tình cách của cô, vốn không phải loại người đem câu “Cảnh Nhược Đông là bạn trai treo ở bên miệng, dù là lời nói dối đi chăng nữa.
Xe tiếp tục đi về phía trước, đề tài dường như bởi câu “Em nói ai hiểu lầm” không có ai trả lời cũng không có ai tiếp tục hỏi.
Một người bởi vì tự cho là mình biết đáp án mà tức giận, một người bởi vì quá mức chú ý để tâm căn bản không dám đến gần.
Có đôi khi thích chính là như vậy, đến gần thì sợ tổn thương chính mình, không đến gần thì lại chôn nhớ kỹ đối phương.
Xe dừng lại trước của một nhà hàng treo đèn lồng, đèn lồng rất đặc
biệt, lúc vừa bước qua khỏi cánh cửa, thời gian giống như quay ngược trở về hàng trăm ngàn năm trước.
Suốt đường đi không ai nói
chuyện, Ninh Giai Kỳ đi theo phía sau Cảnh Nhược Đông, vừa đi vừa ngắm
ánh đèn mờ ảo và những bức tranh thuỷ mặc trên hành lang.
Đến chỗ này để ăn bữa khuya, sợ rằng tiêu hoá không được.
“Cảnh tiên sinh” Đến chỗ rẽ ngoặt, một nhân viên phục vụ đứng chờ ở đó mở cửa ra.
Cảnh Nhược Đông nhìn người phục vụ nói cám ơn, đi vào phòng. Ninh Giai Kỳ đi theo vào, tìm vị trí ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Xem thực đơn, muốn ăn cái gì thì tự mình gọi.” Ngữ khí Cảnh Nhược Đông lạnh nhạt, toát ra hơi thở người lạ chớ đến gần.
Ninh Giai Kỳ vẫn luôn sợ anh như vậy, nhưng cô không biết mình đã làm gì khiến anh tức giận.
“Vâng.” Cầm thực đơn, gọi hai món ăn chay, liền đưa thực đơn cho Cảnh Nhược Đông.
Cảnh Nhược Đông nhìn cô gọi món thấy thế gọi thêm vài món mặn, sau đó trả thực đơn cho người phục vụ.
Giờ này cũng không còn nhiều người, rất nhanh đồ ăn đã được mang lên.
Ninh Giai Kỳ thấp đầu ăn, Cảnh Nhược Đông đứng dậy ra ngoài đi toilet.
Cả bàn chỉ còn lại Ninh Giai Kỳ, cô chậm rãi ăn, đột nhiên cảm thấy thật nhạt nhẽo.
Kỳ thật, cô vốn dĩ cũng không thấy đói. Để đũa
xuống, Ninh Giai Kỳ uống một ngụm nước trái cây, tựa người vào sô pha
ngắm nhìn cảnh sông sóng nước lăn tăn ở bên ngoài cửa sổ gỗ.
Nơi này thật đẹp.