Dạ Bạch Vũ lấy khăn thay Trầm Việt Hi lau vết tích còn sót lại ở khóe miệng, sau đó nâng nàng dậy đỡ đến phòng tắm, thay nàng đem quần áo dơ cởi ra, sau đó mở nước tắm cho nàng.
Trầm Việt Hi nằm giữa bồn tắm, mê mang mở hai mắt nhìn chằm chằm vào Dạ Bạch Vũ, hỏi: "Cô là ai?"
Dạ Bạch Vũ rửa cơ thể cho Trầm Việt Hi, tấm thân ngọc ngà hồng hào bóng loáng hiện ra rõ ràng trước mặt, khiến Dạ Bạch Vũ đỏ mặt tới mang tai, tim đập cấp tốc, đây là lần đầu tiên nàng giúp người khác tắm rửa, cũng lần đầu tiên nhìn thấy thân thể người con gái khác không phải bản thân mình.
Trầm Việt Hi đột nhiên đáng yêu cười haha một tiếng, nói: "Tôi biết em là ai, em là Dạ Bạch Vũ." Nàng đưa tay khoát lên cổ Dạ Bạch Vũ, nói: "Em là Dạ Bạch Vũ."
Dạ Bạch Vũ mất thăng bằng, mém chút bị Trầm Việt Hi kéo vào bồn tắm. Nàng vội vàng kéo tay Trầm Việt Hi ra, nói: "Việt Hi, đừng quậy!"
Trầm Việt Hi nhìn Dạ Bạch Vũ, hỏi: "Dạ Bạch Vũ, em không thích tôi?"
Dạ Bạch Vũ không trả lời, bây giờ nàng uống say, có lẽ là nàng nói không rõ ràng? Cô nhắm mắt lại, thay nàng rửa thân thể, không dám dùng mắt nhìn nàng.
Trầm Việt Hi nằm trong bồn tắm, rầu rĩ nói: "Em không trả lời, chắc chắn là không thích tôi." Giọng điệu kia như là một đứa trẻ bị uỷ khuất.
Tâm Dạ Bạch Vũ tê buốt, mở mắt ra, nhìn nàng nói: "Thích."
Trầm Việt Hi nghe vậy ha hả cười, nói: "Vậy hôn tôi đi!"
Dạ Bạch Vũ nghe vậy sợ đến mở to hai mắt, kinh hãi nhìn nàng, hôn... hôn hả?
"Hôn nhanh!" Trầm Việt Hi ngang ngược nhìn chằm chằm Dạ Bạch Vũ, một bộ dạng 'em mà không hôn tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua'.
Dạ Bạch Vũ rụt cổ, hôn nàng? Các nàng đều là nữ a! Sợ hãi liếc mắt nhìn Trầm Việt Hi, nàng muốn chuồn ra khỏi nhà tắm, để Trầm Việt Hi một mình trong đây.
"Tôi hôn em có được không." Trầm Việt Hi nhìn Dạ Bạch Vũ hồi lâu không có phản ứng, không kiên nhẫn nữa, ngồi xuống đem tay bám vào cổ Dạ Bạch Vũ, đem miệng khóa lấy môi nàng.
Một mùi rượu xông thẳng vào mũi, theo sau là một cảm giác ấm áp truyền lên môi, một đầu lưỡi khéo léo tiến vào miệng, khiêu khích đầu lưỡi của nàng.
Dạ Bạch Vũ ngơ ngác ngây người tại chỗ, quên mất nên phản ứng lại thế nào! Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, là nàng đang hôn môi cùng Trầm Việt Hi!
Không biết qua bao lâu, lồng ngực Dạ Bạch Vũ khó chịu, như sắp bị vỡ ra, cô mới phục hồi tinh thần, phát hiện bản thân mình quên thở. Cô nhẹ nhàng thở ra, lại hít vào một hơi, sau đó cảm giác được Trầm Việt Hi đang gắt gao ôm chặt lấy cô, cơ thể nàng chuyển động trên cơ thể cô, môi của nàng chuyển động trên môi của cô, sau đó trượt từ từ ra phía sau tai, ngậm vành tai của cô. Một luồng điện chạy dọc đến dây thần kinh, toàn thân chấn động, cảm giác dễ chịu từ vành tai lan ra khắp nơi.
Dạ Bạch Vũ rụt lui cổ, sững sờ không biết nên phản ứng thế nào. Trong thân thể có một rung động khó hiểu làm cho nàng bực bội, nàng không biết nên cự tuyệt hay nên làm gì bây giờ?
Trầm Việt Hi kéo áo lót Dạ Bạch Vũ xuống, đem cơ thể mình dán chặt trên người nàng, tay di chuyển lên ngực Dạ Bạch Vũ.
"Cô ấy đang làm cái gì vậy!?" Dạ Bạch Vũ cảm thấy sợ hãi trước hành động của Trầm Việt Hi, nàng mơ hồ hiểu được, nhưng cũng không hiểu được. Nàng muốn làm tình với cô sao? Nhưng đó là việc của đàn ông với con gái a, các nàng đều là con gái a! Con gái với nhau sao có thể làm việc này?
Lúc Dạ Bạch Vũ thất thần, quần áo của nàng đã bị Trầm Việt Hi làm cho lộn xộn, cộng thêm nước trên người Trầm Việt Hi làm toàn bộ đều ướt nhẹp. Cô phục hồi tinh thần lại, vội kéo tay Trầm Việt Hi, kéo nàng ra khỏi người, kêu lên: "Việt Hi, đừng như vậy!" Vội vàng đem Trầm Việt Hi từ bồn tắm ôm ra, lấy khăn tắm quấn lấy nàng.
"Tiểu Dạ, tôi muốn em." Trầm Việt Hi đem đầu đặt lên vai Dạ Bạch Vũ, tay tìm được ngực nàng, nắm lấy gò ngực mềm mại.
Tim của Dạ Bạch Vũ cấp tốc đập, sắp chịu không nổi, nàng ôm Trầm Việt Hi vào phòng ngủ, đặt lên giường, kéo chăn lên đắp cho nàng, nói: "Ngủ ngon!"
Trầm Việt Hi nằm trên giường, ánh mắt đáng thương nhìn Dạ Bạch Vũ, hốc mắt phiếm nước.
"Sao vậy? Đau đầu khó chịu hả?" Dạ Bạch Vũ cẩn thận hỏi thăm, cảm thấy sợ một Trầm Việt Hi say rượu mất đi lý trí, nhiều hơn là không biết phải làm sao với nàng. Cô biết Trầm Việt Hi nói thích không phải là thích theo nghĩa bình thường, nó còn chứa ý nghĩa khác.
Hai giọt nước theo khóe mắt Trầm Việt Hi chảy xuống, nàng nhắm mắt lại, đau khổ đưa tay kê lên trán.
Dạ Bạch Vũ ngồi lên giường, đem Trầm Việt Hi ôm vào lòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của nàng.
Trầm Việt Hi vòng tay qua ôm lấy thắt lưng Dạ Bạch Vũ, đem mặt vùi vào bụng Dạ Bạch Vũ, từ từ thiếp đi.
Nhìn Trầm Việt Hi ngủ say, Dạ Bạch Vũ đau lòng. Bán đi công ty và quán bar, lại gây gổ trở mặt với Tần Hoan, trong lòng Trầm Việt Hi không biết đã đè nén bao nhiêu việc, hôm nay mới có thể uống nhiều như vậy, say đến nông nỗi này.
Nhẹ nhàng đặt Trầm Việt Hi lên giường, nàng nhìn thấy quần áo mình đã ướt liền muốn đi thay. Nhưng tay của Trầm Việt Hi còn đang ôm lấy nàng, càng kéo tay nàng ra, Trầm Việt Hi lại ôm càng chặt, chân mày nhíu chặt lại, lộ vẻ bất an.
Nhìn bộ dáng này của Trầm Việt Hi, không đành lòng kéo tay nàng ra, suy nghĩ một chút, đem quần áo ướt cởi bỏ, ném qua một bên, cởi một hồi toàn thân trên đều cởi ra hết, nàng sợ hãi liếc mắt nhìn Trầm Việt Hi, thấy nàng đang ngủ ngon, mới thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn lại, ngã xuống bên cạnh Trầm Việt Hi mà ngủ.
Trầm Việt Hi cảm thấy cổ họng mình đau rát, giống như đang bị lửa thiêu, nàng mơ mơ màng màng đứng dậy, muốn tìm nước uống. Đầu nặng triễu, vừa đau vừa choáng, toàn thân như nhũn ra không còn sức lực, vừa mới ngồi lên liền ngã xuống.
Dạ Bạch Vũ nghe động tĩnh, lập tức giật mình tỉnh giấc, thấy Trầm Việt Hi ngã xuống liền đỡ lấy nàng. "Cô đứng lên làm gì?" Say thành như vậy rồi còn lộn xộn.
"Nước, lấy giùm tôi ly nước." Trầm Việt Hi yếu ớt nói.
"Nga, chờ một chút." Dạ Bạch Vũ đỡ Trầm Việt Hi ngồi lên đầu giường, sau đó nhảy xuống chạy ra ngoài rót nước, quên cả mặc quần áo.
Trầm Việt Hi mở to hai mắt, đầu càng thêm choáng, đầu óc mông lung, rất mơ hồ, trước khi chưa nhìn thấy Dạ Bạch Vũ trần truồng tinh thần còn chưa phục hồi lại, Dạ Bạch Vũ đưa nước tới, liền uống.
"Từ từ, coi chừng sặc." Dạ Bạch Vũ cầm ly nói, nhìn nàng uống gấp như vậy, đáng thương như chú cún con giữa sa mạc thật lâu chưa được uống nước, vừa đau lòng vừa thấy buồn cười, rất muốn xoa đầu nàng.
Trầm Việt Hi uống nước, ánh mắt chuyển đến thân thể trắng trẻo hoạt bát mềm mại kia, mắt trợn to, rồi liền sặc nước. "Khụ khụ khụ khụ!"
"Ai nha!" Dạ Bạch Vũ nhanh chóng kéo chăn che, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng. Khi còn bé lúc nàng bị sặc mẹ sẽ vỗ lưng nàng như vậy, nhưng không biết có hiệu nghiệm không.
Trầm Việt Hi sặc đến nước mắt đều chảy ra, khụ một hồi lâu mới ngừng lại, ho như thế khiến đầu óc tỉnh táo không ít, nhưng ý thức vẫn còn mơ hồ như trước. Dạ Bạch Vũ ngồi chồm hỗm bên giường, đỡ Trầm Việt Hi tựa vào ngực, đem ly nước đặt lên đầu giường, hỏi: "Còn muốn uống nước không?"
Trầm Việt Hi lắc đầu, hỏi: "Cô không lạnh à?"
"Không lạnh." Dạ Bạch Vũ nói, hiện tại đã là tháng 10, với khí trời ở Thâm Quyến mà nói thì coi như là nóng, không nóng là đã tốt rồi.
"Nga." Trầm Việt Hi lên tiếng, ánh mắt đảo tới trước ngực Dạ Bạch Vũ hai má lập tức đỏ lên, than thở trong lòng, hình dạng thật tốt, tròn mềm mại lại còn nhô cao, kích cỡ vừa vặn, chỉ sợ người mẫu cũng kém hơn nàng, thiệt muốn xoa bóp chúng. Nghĩ nghĩ, tay từ từ duỗi tới, nhẹ nhàng nắm lấy viên thịt tròn đó.
"Wah!" Dạ Bạch Vũ sợ đến trố mắt, ngơ ngác nhìn Trầm Việt Hi.
Ngón tay Trầm Việt Hi nhẹ nhàng di chuyển khối tinh bột hình tròn nhỏ kia, Dạ Bạch Vũ nhạy cảm nhất thời cảm thấy một luồng điện từ cột sống nàng lan ra toàn thân, cơ thể lập tức cứng ngắt, hoảng sợ nhìn Trầm Việt Hi.
Trầm Việt Hi cuối người xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy, đẫu lưỡi từ từ di chuyển xung quanh, thỉnh thoảng dùng răng cọ vào.
Dạ Bạch Vũ bị Trầm Việt Hi hành động của Trầm Việt Hi làm chân tay luống cuống, ngơ ngác cho tay nàng tùy ý di chuyển, dòng điện cùng cảm giác dễ chịu một trận lại một trận tập kích lên đầu óc nàng, khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hô hấp của Trầm Việt Hi càng ngày càng nặng, nàng quấn lấy cơ thể Dạ Bạch Vũ, gắt gao ôm nàng, môi di chuyển lên thân thể nàng.
Dạ Bạch Vũ bị Trầm Việt Hi áp đảo trên giường, hai tay nắm chặt chiếc chăn, vừa khẩn trương vừa hoảng sợ, nhiều nhất chính là không biết phải xoay sở ra sao. Nàng không biết nên đáp lại tình huống này như thế nào, nên đem Trầm Việt Hi đẩy ra hay mặc ý nàng.
Tay Trầm Việt Hi chậm rãi trượt đến đùi Dạ Bạch Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve. Khẽ lướt qua, một cảm giác sảng khoái bất giác khiến Dạ Bạch Vũ run rẩy, nàng cong người lên, dán chặt cơ thể mình cùng cơ thể Trầm Việt Hi. Thấy Dạ Bạch Vũ đáp lại, Trầm Việt Hi càng thêm hưng phấn, tay nàng thuận tiện trượt vào trong quần Dạ Bạch Vũ.
"A —— " Dạ Bạch Vũ khẽ kêu một tiếng, hai chân khép lại kẹp lấy tay Trầm Việt Hi. Vừa rồi nàng không rõ hành động của Trầm Việt Hi là gì, nhưng hiện tại đã hiểu rõ ý đồ của nàng, một cảm giác sợ hãi từ đáy lòng nàng dâng lên.
Trầm Việt Hi mở to đôi mắt còn đang mê man liếc Dạ Bạch Vũ, tiếp tục giở trò khiêu khích nàng. Ý thức Dạ Bạch Vũ cũng từ từ mờ mịt, toàn bộ giác quan đều theo môi lưỡi cùng ngón tay Trầm Việt Hi chi phối, khí lực trên người cũng từ từ biến mất, toàn thân không ngừng run rẩy.
Trầm Việt Hi nhẹ nhàng kéo quần của nàng xuống, cảm thấy Dạ Bạch Vũ muốn chống lại, Trầm Việt Hi liền đưa tay đặt ở dưới thân nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng, thì Trầm Việt Hi đã gia tăng kích thích lên ngực nàng và vành tai nơi nàng nhạy cảm nhất.
"A!" Khoái cảm khiến cô không nhịn được thốt ra tiếng rên rỉ, cong người dậy nghênh đón Trầm Việt Hi, muốn đem nàng ôm vào ngực, muốn cùng nàng hòa làm một.
Tiếng rên rỉ của nàng đối với Trầm Việt Hi giống như tình dược, khơi mào dục vọng trong người Trầm Việt Hi, càng làm cho Trầm Việt Hi muốn chiếm hữu toàn bộ thân thể Dạ Bạch Vũ, tay nàng không ngừng khiêu khích nơi nhạy cảm của Dạ Bạch Vũ.
"A..." Dạ Bạch Vũ chịu không nổi cảm giác kích thích mạnh mẽ lên các giác quan, nhịn không được khẽ kêu lên, ngẩng đầu lên, muốn gạt đi cái loại cảm giác thoải mái khó hiểu này.
Ngón tay Trầm Việt Hi bất ngờ thâm nhập vào nơi tư mật của Dạ Bạch Vũ, tiến vào thật sâu.
"Đau!" Xâm phạm bất ngờ khiến khiến Dạ Bạch Vũ đau đến bật thành tiếng, nàng phản xạ định kẹp hai chân lại, nhưng chặn không được ngón tay đã tiến vào của Trầm Việt Hi, Trầm Việt Hi một bên khóa miệng Dạ Bạch Vũ, một bên dùng chân ngăn cản Dạ Bạch Vũ kháng cự, không cho nàng chống lại, ngón tay bên trong cơ thể Dạ Bạch Vũ cứ ra vào khiêu khích nơi mẫn cảm tư mật của nàng.
Dạ Bạch Vũ bị Trầm Việt Hi áp chế, nàng càng giãy dụa lại càng kích thích dục vọng của Trầm Việt Hi, hô hấp của nàng ngày càng nặng, động tác như cuồng phong mạnh mẽ tập kích đến, gió cuốn mây tan.
"Ưm!" Âm thanh phản kháng của nàng bị khóa trong miệng biến thành nức nở, chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống gò má. Trong đau đớn lại có một loại khoái cảm mê man kích thích Dạ Bạch Vũ, cảm thấy bản thân như đang bị vây ở một nơi song song thiên đường và địa ngục, theo động tác của Trầm Việt Hi mà chìm nổi.
"A..." Dần đần, đau đớn bị khoái cảm bao phủ, Dạ Bạch Vũ sợ hãy kêu lên, cúi đầu cắn vào vai Trầm Việt Hi. Bị đau khiến Trầm Việt Hi càng thêm kích thích, động tác nhẹ nhàng lại, toàn thân cũng kích động mà run rẩy, theo 'thủy triều' của Dạ Bạch Vũ, Trầm Việt Hi cũng đã leo lên tới 'Đỉnh'.
- -----------------
Trầm Việt Hi mở mắt ra thì cảm giác được có cái gì đó không hợp lý, liếc mắt nhìn mới phát hiện mình đang sấp trên người Dạ Bạch Vũ, mạnh xoay người dậy, mới phát hiện tay của mình còn nằm ở nơi riêng tư của người ta, trên drap giường còn có một dấu vết chói mắt màu đỏ. Một luồng khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu, đêm qua cô đã làm cái gì thế?
Dạ Bạch Vũ cũng tỉnh dậy, lúc nàng mở mắt ra, lập tức hiểu rất nhanh đã xảy ra chuyện gì, nàng xoay người nhảy xuống giường, nắm lấy quần áo hôm qua vứt ở một bên lên liền phóng ra ngoài.
"Tiểu Dạ!" Trầm Việt Hi nhanh chóng đuổi theo, Dạ Bạch Vũ chạy ào vào phòng tắm, một tiếng "Rầm" nặng nề vang lên, cửa đóng.
"Tiểu Dạ, tôi..." Trầm Việt Hi gõ cửa phòng tắm, rồi lại không biết nên giải thích thế nào. Chính cô cũng không biết tại sao lại phát sinh chuyện này, cảm thấy lo sợ cực độ cùng bất an. Trong lòng cô vô cùng rối loạn, muốn lui về phòng khách đem sự tình phát sinh trước đó nhớ rõ lại, nhưng lại sợ Dạ Bạch Vũ nghĩ quẩn, dù sao nàng quan tâm đến sự trong trắng của bản thân như vậy, Ngô Kiến Hào ngang ngược hôn nàng đã bị nàng đánh gãy vài cái xương sườn, mình cướp đi cả cơ thể của nàng, chỉ sợ —— không biết nàng có làm chuyện gì quá khích không, nàng tin Dạ Bạch Vũ sẽ không làm mình bị thương, chỉ sợ đứa ngốc này tự làm khó dễ bản thân.
"Tiểu Dạ, cô mở cửa ra được không? Tiểu Dạ!" Trầm Việt Hi đập cửa.
Dạ Bạch Vũ tựa trên cửa, nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương, khỏa thân, đầu tóc lộn xộn, đôi mắt sưng nhẹ, toàn thân đều là vết hôn ngân hồng nhạt, nhếch nhác như vậy, khiến nàng không có dũng khí nhìn bản thân mình lần thứ hai. Nắm cái ly thủy tinh bên cạnh, ném mạnh lên chiếc gương, "Choang" một tiếng, cái ly bị biến thành các mảnh nhỏ, trên gương cũng xuất hiện vết nứt.
"Tiểu Dạ!" Âm thanh của thủy tinh khiến Trầm Việt Hi sợ hãi, nàng lo lắng đập cửa, sợ Dạ Bạch Vũ ở bên trong làm chuyện thương tổn bản thân.
Dạ Bạch Vũ tựa trên cửa, nước mắt tràn mi, nàng nhắm mắt lại, chậm rãi thả bản thân rơi xuống đất, ôm lấy quần áo của mình, tựa vào đầu gối, tay ôm đầu, hàm răng gắt gao cắn lấy môi, thấp giọng nức nở, giống như một con dã thú đang rên rỉ.
Nghe được tiếng khóc của nàng, tâm của Trầm Việt Hi cũng tan nát, cảm giác như mình là một tội nhân thiên cổ, bại hoại, tội ác tày trời. Thấy chiếc bóng đang ngồi xổm trước cửa phòng tắm, nàng cũng ngồi xuống, nói: "Tiểu Dạ, trước tiên cô đi ra có được không? Cô đánh tôi cũng được, giết tôi cũng được, tôi đều chấp nhận." Ngừng một chút, nàng nói thêm: "Việc đã lỡ rồi, tôi nói gì cũng không bù đắp được lỗi của tôi, tôi chỉ xin cô, đừng tổn thương bản thân, được không?"
Dạ Bạch Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, tựa trên cửa, cô khổ sở, nhưng cô không trách Trầm Việt Hi, chỉ là không biết nên đối mặt với nàng như thế nào, chỉ là cô cảm thấy rất khó chịu, có một cảm giác nhục nhã như bị người khác lấy hết quần áo.
"Tiểu Dạ!" Một cảm giác bất lực cùng tội lỗi như lao tù xích lấy Trầm Việt Hi, nàng ngồi xổm ngoài cửa, vô kế khả thi(Không thể làm gì).
"Tôi không sao." Dạ Bạch Vũ thở sâu, nói: "Cô để tôi yên tĩnh một chút." Giọng nói run rẩy nặng nề, như từ vực sâu u cốc truyền đến.
Trầm Việt Hi đứng ngoài cửa, lo lắng nàng sẽ nghĩ quẩn, nói: "Vậy cô đi ra trước đi."
Trong phòng tắm yên ắng không tiếng động, thậm chí âm thanh nức nở cũng không nghe được. Trầm Việt Hi liên tục đập cửa, "Tiểu Dạ!"
Bên trong vang lên tiếng mặc quần áo, mặc quần áo xong Dạ Bạch Vũ đem cửa mở ra. Trầm Việt Hi nhanh chóng nhìn nàng từ dưới lên trên, không phát hiện vết thương vết máu nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Dạ Bạch Vũ yên lặng nhìn nàng, trong ánh mắt như Thiên ngôn vạn ngữ.
Trầm Việt Hi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Dạ Bạch Vũ, nàng quay đầu qua hướng khác, đứng ở cửa, tâm phiền ý loạn(phiền lòng, tâm trí rối bời), chân tay lúng túng.
Dạ Bạch Vũ nghiêng người tựa vào cửa, cứ như vậy nhìn Trầm Việt Hi, nàng không biết bây giờ nên làm gì, không biết bản thân muốn tính Trầm Việt Hi thế nào, nếu như là người khác đối với nàng làm chuyện này, nàng nhất định làm thịt nó, nhưng mà, nàng là Trầm Việt Hi, nàng khác với người khác, bản thân không động thủ với nàng được, thậm chí oán hận cũng không có. Trong trắng của mình bị Trầm Việt Hi đoạt đi, nàng cũng không cảm thấy bi thương, chỉ là cảm thấy khó có thể tiếp thu, thậm chí không giải thích được. Tại sao lại là nàng? Các nàng đều là con gái, vì sao lại xảy ra việc này?
Trầm Việt Hi cũng trần như nhộng, bị ánh mắt Dạ Bạch Vũ nhìn, cảm thấy muốn độn thổ cho xong, nàng nói: "Tôi đi mặc quần áo trước." Trốn về phòng ngủ.
Dạ Bạch Vũ đi ra phòng khách, ngồi xuống Sofa, ngây người nhìn chằm chằm chiếc bàn, tâm trí rối bời, nhưng tâm tình đã ổn định. Ước chừng khoảng một giờ, Trầm Việt Hi mới từ phòng ngủ đi ra, thấy nàng đã bình tĩnh trở lại. Ngồi xuống cạnh Dạ Bạch Vũ, đem quần áo nhét vào lòng Dạ Bạch Vũ, nói: "Tiểu Dạ, đi tắm rửa trước, tôi đi chuẩn bị bữa sáng, một lát tôi sẽ cho cô một lời giải thích." Khẽ nhìn nàng, để ý đến mái tóc lộn xộn, nhìn đến gương mặt nàng trắng bệch không tí huyết sắc, trong lòng cảm thấy đau âm ỉ. Đêm qua cô đã say, nếu cô còn một chút lý trí nào thì sẽ không cho phép bản thân mình phạm phải sai lầm như vậy. Tổn thương ai cũng được, nhưng nàng lại làm Dạ Bạch Vũ tổn thương, nàng đã chịu nhiều đau khổ, không nên khiến nàng tổn thương thêm nữa.
Dạ Bạch Vũ gật đầu, quần áo hôm qua của nàng đã bẩn, hơn nữa toàn thân đầy mùi mồ hôi, thực sự cũng nên đi tắm rửa.
Vừa tiến đến phòng tắm, Trầm Việt Hi gọi nàng lại, "Chờ một chút." Nàng đi đến, nói: "Bên trong có mảnh vỡ thủy tinh, cẩn thận đừng để bị thương." Xoay người đi lấy chổi và đồ hốt rác bắt đầu đem mảnh vỡ quét đi, nói: "Mang dép đi vào, để chân không bị đâm phải." Thanh âm bình ổn, như bình thường, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Điều này khiến lòng Dạ Bạch Vũ cảm thấy chua xót, có lẽ chuyện đó với Trầm Việt Hi mà nói thật không có chuyện gì.
Vào phòng tắm, đóng cửa lại, mở nước trong bồn tắm, nàng vùi bản thân vào trong nước, nhắm mắt lại, ngừng thở, để gạt bỏ tâm tư của mình. Cho đến khi thiếu dưỡng khí mới trồi lên, lẳng lặng gột rửa thân thể bản thân, từng dấu từng dấu hôn ngân, xúc mục kinh tâm(nhìn thấy mà giật mình).
Nàng không biết Trầm Việt Hi sẽ cho nàng lời giải thích gì, chuyện đã xảy ra rồi, giải thích có ích gì? Nói cái gì để cho chuyện ngày hôm qua trở thành chưa từng xảy ra? Hít thở thật sâu, nghĩ lại nghĩ, việc này có là gì sao? Bất quá chỉ là yêu một lần, mất một tấm thân xử nữ, có gì đáng ngại? Có lẽ như vậy cũng tốt, chí ít bản thân đã từng là con gái, trở thành một người phụ nữ, không cần đến ngày nào đó chết đi cũng mang theo thân thể trong trắng này lìa trần! Nhẹ nhếch khóe miệng, cảm thấy rất chát, trở thành phụ nữ, phụ nữ! Tuy rằng chưa từng nghĩ tới có một người đàn ông nào đoạt được tấm thân mình, nhưng cũng chưa từng nghĩ trong trắng của mình lại mất đi trong tay của một người con gái.
Lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, lại nghĩ tới phản ứng của Trầm Việt Hi, nàng mơ hồ cảm thấy việc này không đơn giản, có chút không hợp lý, nhưng không đúng chỗ nào thì nàng không rõ, chỉ là đối với việc chưa từng tiếp xúc này mà cảm thấy có chút bất an.
"Tiểu Dạ, ra ăn sáng." Trầm Việt Hi gõ cửa phòng tắm. Dạ Bạch Vũ đứng dậy lau người, mặc quần áo, chậm rãi đi ra ngoài.
Ăn đại vài miếng, ăn không vô, Trầm Việt Hi cũng không ép buột nàng, cô dọn dẹp chén xong, đi tới cửa sổ đứng bên cạnh Dạ Bạch Vũ.
Nhìn dưới lầu, Trầm Việt Hi hỏi: "Có muốn đem tôi từ trên đây thả xuống dưới không?"
Dạ Bạch Vũ quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng, lập tức lắc đầu. Thà giết chính mình, cũng tuyệt đối không khiến Trầm Việt Hi bị thương một chút nào.
Trầm Việt Hi nói: "Hôm qua tôi uống hơi nhiều, chuyện tối qua tôi không có một chút ấn tượng nào."
Tâm Dạ Bạch Vũ như vừa bị ném đi, đau đớn xẹt qua, rất đau rất đau, giống như vừa bị người khác dùng một con dao đâm vào. Chỉ là một câu nói thôi, một câu nói thật lòng, nhưng nàng lại cảm thấy rất đau rất đau.
Trầm Việt Hi nhẹ thở dài, nói: "Nhưng tôi biết tôi đã làm gì, cũng biết vì sao tôi lại làm như vậy. Tôi có dục vọng với em, từ ngày đầu tiên em bước vào cánh cửa này thì tôi đã có dục vọng với em, tôi thích em, rất thích em."
Dạ Bạch Vũ gục đầu xuống, mái tóc dài che khuất gương mặt, đem bản thân chôn dưới tóc, tránh đi, không cho Trầm Việt Hi thấy được vẻ mặt cùng phản ứng của nàng.
"Nhưng là tôi không dám cho bản thân mình thích em, không dám để bản thân mình nắm giữ em, chỉ đơn thuần muốn dùng sức lực của mình chăm sóc em, bảo vệ em, không để cho em chịu tổn thương. Nhưng mà ở cùng em càng lâu, thì cảm tình lại càng sâu đậm, bản thân tôi lại càng mâu thuẫn. Tôi có một người bạn trai, sau này tôi sẽ kết hôn với người đó, không có tương lai với em, nhưng trong tiềm thức của tôi, tôi hy vọng em có thể hoàn toàn thuộc về tôi, hy vọng có thể cùng cô có một Thiên trường địa cửu." (Mãi mãi, vĩnh viễn vv...)
Dạ Bạch Vũ ngẩng đầu, sừng sờ nhìn Trầm Việt Hi, nói ra mấy chữ, "Cô là đồng tính?" Tuy rằng biết trên thế giới này có đồng tính luyến ái, nhưng nàng cảm thấy rất xa xôi, chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải, thậm chí chưa từng nghĩ Trầm Việt Hi là đồng tính.
Trầm Việt Hi nói: "Tôi là song, song tính."
Dạ Bạch Vũ thở mạnh.
"Cảm thấy tiếp thu không nổi?" Trầm Việt Hi nhìn nàng, trong lòng rất đắng rất chát.
Dạ Bạch Vũ nuốt nước bọt, tim đập không bình thường nữa, việc này đối với nàng còn chấn động hơn chuyện đã xảy ra hôm qua.
Trầm Việt Hi nói: "Tiểu Dạ, nếu như em đồng ý, tôi vẫn nguyện ý chăm sóc em, nếu như em cảm thấy tôi đã làm tổn thương em, tôi nguyện ý để em trừng phạt." Nàng nhắm mắt lại, cách thức trừng phạt của Dạ Bạch Vũ, có lẽ là chém nàng.
Dạ Bạch Vũ rụt lùi, bất giác mà lui ra sau 2 bước, cảm thấy trong lòng rất loạn rất loạn, Trầm Việt Hi lại có thể... nàng lại có thể thích mình, là tình yêu không phải thích. Điều này làm cho cô cảm thấy mừng rỡ, giống như có một dòng suối ngọt ngào từ đáy lòng chảy ra, đồng thời cũng khiến cũng cảm thấy bất an, bất an với loại tình cảm khác thường này. Nhưng sâu trong lòng nàng, việc đêm qua đã tiêu tan không ít, không hiểu sao nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nàng với Trầm Việt Hi ở cùng một chỗ? Nghĩ đến đấy Dạ Bạch Vũ cảm thấy không được tự nhiên, nàng nói: "Con gái làm sao lại có thể cùng con gái?" Vẫn còn cảm thấy có gì đó không thể giải thích được.
"Con gái sao lại không thể ở cùng với con gái?" Trầm Việt Hi nhìn nàng, "Tình yêu không phân biệt tuổi tác, không phân biệt quốc tịch, yêu là một loại hấp dẫn, một loại cảm giác, con gái cùng con gái tại sao lại không thể yêu?"
Dạ Bạch Vũ không nói gì. Tình yêu đối với nàng mà nói rất xa xôi, như ánh trăng tận chân trời, như ngôi sao ở phương xa. Thế nhưng trong một lúc bất thình lình, không chỉ cho nàng thấy bóng dáng của tình yêu, lại còn thấy tình yêu đồng tính, điều này làm cho nàng cảm thấy khó có thể chấp nhận, khó có thể tiêu hóa.
Trầm Việt Hi ôm cánh tay, vẻ mặt lộ vẻ nghiêm trọng. Hồi lâu, nàng xoay người lại đối diện Dạ Bạch Vũ, thận trọng nói: "Để tôi chăm sóc em, được không?"
Dạ Bạch Vũ nhìn Trầm Việt Hi, từ từ lui về sau hai bước, nói: "Tôi nghĩ tôi cần yên tĩnh một chút." Nàng xoay người vào phòng khách, ngồi xuống Sofa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trầm Việt Hi nghe điện thoại reo, một chút tinh thần muốn tiếp điện thoại cũng không có. Lúc này, nàng không muốn bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì quấy rầy, trong lòng đã đủ phiền đủ rối loạn rồi, không muốn có thêm chuyện phiền lòng nào nữa.
Điện thoại vẫn cứ tiếp tục reo, Dạ Bạch Vũ quay đầu lại nhìn Trầm Việt Hi, Trầm Việt Hi không thể làm gì khác hơn là đi đến bắt máy. "Alo, Uy Sâm?" Trầm Việt Hi tiến vào phòng ngủ đóng cửa lại, lúc này rất không muốn đối mặt với người vừa gọi đến.
"Việt Hi, anh nghe Lam Thấm nói em đem công ty bán đi? Xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện gì, chỉ là muốn bán, cảm thấy mệt mỏi, muốn tạm thời nghỉ ngơi một lúc." Trầm Việt Hi giật mở tấm rèm cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ tiến thẳng vào.
"Mệt mỏi thì trở về Hồng Kông đi, chúng ta kết hôn được không? Để cho anh chăm sóc em, một người con gái ở thương trường dốc sức làm việc hoàn toàn không thích hợp." Khang Uy Sâm nói.
"Uy Sâm, em cảm thấy bây giờ không thích hợp để kết hôn." Trầm Việt Hi xoa huyệt thái dương nói, đêm qua say rượu nên hôm nay đầu còn rất đau, sáng sớm đối mặt nhiều chuyện như vậy, khiến nàng cảm thấy có chút mệt mỏi.
"Việt Hi, chúng ta đã kéo dài đến 8 năm rồi, hiện tại sự nghiệp cũng đã thành công, em xem Uy Thành và Uy Hán, cũng đã đều đi học rồi, bác trai, bác gái bọn họ cũng thúc giục chúng ta kết hôn nhanh một chút."
"Nhưng em chưa chuẩn bị tốt tinh thần để kết hôn. Uy Sâm, em còn có việc, cúp máy trước, hôm khác nói sau." Trầm Việt Hi nói xong liền cúp máy, sau đó tắt nguồn điện thoại. Dựa vào cửa sổ, Trầm Việt Hi cảm thấy bị ép đến khó chịu, một bên là gia đình cùng bạn trai hối thúc đa,s cưới, một bên là Dạ Bạch Vũ. Nếu như là hôm qua, nàng còn có thể gật đầu đồng ý kết hôn, nhưng bây giờ cùng Dạ Bạch Vũ xảy ra việc này, nàng nên lựa chọn như thế nào đây? Ai tổn thương cũng được chỉ không muốn tổn thương Dạ Bạch Vũ, cả đời này nàng chỉ còn tình cảm là nguyên vẹn, nếu như tình cảm của cô còn tổn thương nàng, việc đó giống như đem nàng đẩy xuống địa ngục. Nhưng là, đối mặt với Khang Uy Sâm và người nhà, nàng làm sao đây? Làm sao cho bọn họ một lý do chính đáng để không cần đám cưới? Chuyện bán công ty, nàng làm rất bí mật, vì không muốn cho Lam Thấm biết, nàng thậm chí bảo Lam Thấm và Tần Hoan đi Úc chơi, nhưng giấy dù sao cũng không gói được lửa, các nàng đã biết. Dọn dẹp chuyện của Dạ Bạch Vũ, trên tay nàng bây giờ chỉ còn không tới 300 ngàn, tài sản cũng chỉ còn một căn nhà cùng chiếc Mercedes Benz trong gara. Nếu như, người nhà biết việc làm của nàng, chắc chắn sẽ áp giải nàng về Hồng Kông.
Xoa xoa mặt, gạt đi tất cả suy nghĩ trong đầu, trước mắt nên giải quyết người ngồi ở phòng khách kia.
Dạ Bạch Vũ im lặng suy nghĩ rất nhiều, nàng cảm thấy hiện tại nên biết rõ ràng trạng thái của mình cùng tình cảm của Trầm Việt Hi, ở đây hai tháng với sự bảo vệ của Trầm Việt Hi, nàng cảm thấy bản thân như một người mù, hoàn toàn mất đi minh mẫn cùng khả năng kiềm chế. Tại sao Trầm Việt Hi đem công ty cùng quán bar bán đi? Tại sao đêm qua nàng lại thất lễ như vậy? Đối xử tốt với cô, mưu tính của nàng là gì? Bản thân chưa từng nghĩ tới, chỉ đơn thuần tin tưởng nàng, dựa vào nàng. Một cảm giác lạnh lẽo từ đáy lòng nổi lên, từ lúc nào mình mất đi cảm giác này, từ lúc nào mình lại bất tri bất giác chủ động đem tất cả giao vào tay người khác? Từ lần đầu tiên bước vào căn nhà này, nàng đã hoàn toàn đem cảm xúc của mình đối mặt với Trầm Việt Hi, tháo dỡ hết toàn bộ phòng thủ và bảo vệ bản thân, bày ra toàn bộ nội tâm nhu nhược nhát gan của mình, xúc động vì bản tính của Trầm Việt Hi, sinh ra một cảm giác đau đớn luyến tiếc với nàng, về sau mới nảy sinh tình cảm như thế này, phải không?
Bản thân không thèm nghĩ Trầm Việt Hi có thật là người mình có thể dựa vào hoặc bảo vệ hay không. Đúng vậy, nàng tin tưởng Trầm Việt Hi sẽ không tổn thưởng nàng, thậm chí còn bảo vệ nàng, thế nhưng, nàng chưa từng nghĩ nàng có bản lĩnh và khả năng để chấp nhận không, cũng chưa từng nghĩ tới Trầm Việt Hi cũng cần người chăm sóc. Bản thân cho tới bây giờ chỉ là nhận được chăm sóc cùng nỗ lực của Trầm Việt Hi, chưa từng nghĩ tới vì nàng làm chút gì, chưa từng nghĩ chân chính quan tâm nàng, để nàng một người ở bên ngoài dốc sức làm việc, mỗi ngày cùng những người khác xã giao, uống đến say mèm. Cũng chưa từng quan tâm đến áp lực trong lòng nàng, bằng không tối hôm qua nàng cũng sẽ không uống say đến như vậy.
Nhớ tới những lời trong lúc đang say của Trầm Việt Hi đêm qua, Dạ Bạch Vũ đỏ mặt, có lẽ, cô đã đặt nàng vào một góc trong tim mình rồi.
Nghe được âm thanh mở cửa, Dạ Bạch Vũ ngẩng đầu nhìn Trầm Việt Hi, nàng hỏi, "Có thể nói chuyện một chút không?"
"Hả?" Trầm Việt Hi sửng sốt.
"Nói chuyện một chút, vì sao hôm qua cô lại uống nhiều như vậy? Tại sao đem công ty và quán bar bán đi? Tại sao trở mặt với Tần Hoan?"
Trầm Việt Hi nhướn mày, giận tái mặt kêu lên: "Tần Hoan và Lam Thấm tìm cô?"
"Không có, là cô tối qua trong lúc say nói ra." Dạ Bạch Vũ nói, "Tôi muốn biết cô đã xảy ra chuyện gì."
Trầm Việt Hi bị Dạ Bạch Vũ đột ngột hỏi tới khiến cho bản thân không biết nên trả lời thế nào. Nàng không có dự định cho Dạ Bạch Vũ biết mình làm việc này vì nàng, cô chỉ đơn thuần muốn giúp nàng, muốn cho nàng thoát khỏi quá khứ, muốn cho tương lai nàng có ánh sáng. Do dự một chút, nói: "Không có chuyện gì đâu, cô đừng hỏi nhiều."
Dạ Bạch Vũ ngạc nhiên nhìn chằm chằm Trầm Việt Hi, nàng biết Trầm Việt Hi không muốn nói, mình đe dọa nàng cũng không được, quay đầu đi chỗ khác, có một người nhất định biết chuyện gì xảy ra.
Trầm Việt Hi thấy nét mặt Dạ Bạch Vũ lộ ra một chút mệt mỏi, biết là do chuyện đêm qua dày vò, lập tức đẩy nàng đi ngủ. Hai người ở nhà ngây người một ngày, không ai nói một câu. Trầm Việt Hi đối cảm thấy xấu hổ với Dạ Bạch Vũ, mà trong lòng Dạ Bạch Vũ lại có một mớ hỗn độn, có rất nhiều việc không lý giải được rõ ràng. Thẳng đến hôm sau, Trầm Việt Hi bận hẹn người khác bàn bạc, sáng sớm 10 giờ liền ra khỏi nhà.
Nàng ra ngoài không bao lâu, Dạ Bạch Vũ cũng ra khỏi cửa.
Đến tập đoàn xí nghiệp Tần thị, Dạ Bạch Vũ hướng đến cô thư ký đang ngồi trước bàn làm việc nói: "Làm phiền cô, tôi đến tìm Tần Hoan."
"Xin hỏi cô là ai? Có hẹn trước không?"
"Nói cho cô ấy biết tôi là Dạ Bạch Vũ, cô ấy sẽ biết."
Cô thư ký sau khi gọi điện báo cho Tần Hoan, liền đưa Dạ Bạch Vũ đến phòng khách.
Tần Hoan đi vào, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Bạch Vũ, hỏi: "Tìm tôi có việc gì?" Địch ý(thái độ thù địch) mãnh liệt, mang theo mùi khinh bỉ.
Dạ Bạch Vũ làm như không thấy, trước đây ngủ ở ven đường, làm lưu manh ở gầm cầu, loại ánh mắt này nàng gặp hoài. Nàng ngồi xuống ghế, nói: "Tôi muốn biết Trầm Việt Hi xảy ra chuyện gì? Vì sao cô ấy đem công ty và quán bar bán đi?"
"Không biết xấu hổ sao còn hỏi!" Tần Hoan nắm vạt áo Dạ Bạch Vũ lôi tới, hung hăng nhìn chằm chằm nàng, hận không thể đem nàng phanh thây ra.
Dạ Bạch Vũ chăm chú nhìn Tần Hoan, nói: "Muốn động thủ cũng phải đem sự tình nói rõ đã." Vẻ mặt ngạo mạn, lại có chút lạnh lùng.
"Dạ Bạch Vũ, ngươi được lắm! Có bản lĩnh lắm." Tần Hoan buông nàng ra, đẩy nàng xuống ghế, nói: "Không làm Chị Đại của xã hội đen, chuyển qua làm tình nhân, đổi nghề đi lừa gạt a." Vẻ mặt mỉa mai, tràn đầy ý châm chọc. "Nhưng mà nói gì đi nữa, cũng có người che chở, không cần phải đánh đánh chém chém nữa, hết sức lời."
"Đem việc nói rõ ràng!" Vẻ mặt Dạ Bạch Vũ phút chốc trầm xuống, ánh mắt phát ra tia lạnh lùng tàn bạo, đe dọa Tần Hoan. Có thể đánh nàng chém nàng, nhưng không được sỉ nhục nàng! Có thể mắng nàng là lưu manh, nhưng không thể nói nàng ăn cháo đá bát! Đó là là xỉ nhục nhân cách nàng!
Tần Hoan lạnh lùng nhìn nàng.
Dạ Bạch Vũ nhìn chằm chằm Tần Hoan, tiếp tục hỏi: "Trầm Việt Hi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tần Hoan không thể vô duyên vô cớ như thế hận nàng!
"Mi còn dám tới hỏi ta?" Tần Hoan hừ lạnh một tiếng.
Dạ Bạch Vũ nhìn nàng, "Vì tôi? Cô ấy vì tôi đem công ty và quán bar bán đi?"
"Không sai, vì ngươi mà mua chứng cứ trong tay của cảnh sát về, vì ngươi rửa sạch mọi gốc gác, vì ngươi xử lý đám người Long Nhạc, cậu ấy đem cổ phần công ty mình chuyển cho người khác để hối lộ, đem quán bar đi bán thay mi chạy quan hệ!"
Trong lòng Dạ Bạch Vũ cực kỳ khó chịu, Trầm Việt Hi lại vì cô mà làm nhiều việc như vậy, lại —— cô không đáng. Hai tay siết chặt, lập tức buông ra, rồi lại siết chặt, rồi lại buông ra, cuống cùng hóa thành một tiếng thở dài nặng nề. Cô nợ nàng, rất nhiều.
Chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài.
"Đứng lại!" Âm thanh lạnh lùng của Tần Hoan truyền đến.
Dạ Bạch Vũ mở cửa, đứng đó.
"Lập tức cút ra khỏi Thâm Quyến, cút cho xa, bằng không đừng trách ta không khách khí."
Dạ Bạch Vũ chậm rãi quay đầu lại, nhẹ nhàng cười nhạt, lập tức nói: "Lúc cần đi tôi tự nhiên sẽ đi, thế nào cũng không đến phiên cô cản!" Nói xong, cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi tòa nhà.
Trầm Việt Hi để quên một tập tài liệu ở nhà, cô quay về lấy, phát hiện Dạ Bạch Vũ không có ở nhà. Lập tức cảm thấy có gì đó bất an, cô không có nghe Dạ Bạch Vũ nói muốn ra ngoài. Đột nhiên trong đầu xoẹt qua một ý niệm, nàng sẽ đi sao? Lập tức chạy ào vào phòng ngủ, nhìn thấy quần áo Dạ Bạch Vũ vẫn còn đấy mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái, nàng đi đâu? Có lẽ là đi mua đồ. Muốn gọi điện thoại cho nàng, ấn số, sau đó lại tắt đi, nàng cũng không còn con nít nữa, có quyền tự do đi lại, mình không thể đem nàng cột vào nhà không cho nàng ra ngoài. Lắc lắc đầu, cầm lấy văn kiện vội vã ra ngoài.
Năm giờ chiều, Trầm Việt Hi về đến nhà, phát hiện trên Sofa có một bản hợp đồng, trong bếp truyền ra tiếng xào rau. Nàng có chút nghi hoặc, mình làm rơi hợp đồng trên Sofa khi nào? Văn kiện của nàng cho tới bây giờ điều đặt ở trong thư phòng, thế nào lại rơi ra phòng khách. Cầm lấy bản hợp đồng, mở ra nhìn mới phát hiện không phải của mình. Xem hết bản hợp đồng, Trầm Việt Hi kinh ngạc, cô nhóc kia hôm nay ra ngoài thì ra là làm việc này. Trên trán nổi lên gân xanh, nàng dư tiền đốt không hết à?
Chạy ào vào bếp, dựa trên tường đưa bản hợp đồng ra, hỏi: "Đây là gì?"
Dạ Bạch Vũ đem dĩa rau xào đặt lên bàn, tắt lửa, quay đầu lại nhìn Trầm Việt Hi, nói: "Đó là tâm huyết của cô, không thể bởi vì tôi mà bán đi, nên tôi mua về." Ngừng một chút, Dạ Bạch Vũ nói thêm: "Công ty còn đang bàn bạc, nhưng cũng không có vấn đề gì."
Trầm Việt Hi vừa tức vừa đau lòng trừng mắt nhìn Dạ Bạch Vũ, "Sao em lỗ mãng như thế, sao không cùng tôi thương lượng? Quán bar của tôi bán được 700 ngàn, em lại bỏ ra 1 triệu 2 mua về, tiền nhiều nên muốn đốt hả? Còn nữa, công ty của tôi, em định bỏ bao nhiêu tiền mua về?"
"20 triệu được không?" Dạ Bạch Vũ cúi đầu nói: "Tôi không thể dùng tiền của cô, không thể để cô vì tôi mà dùng tiền."
"20 triệu? Đưa đây!" Trầm Việt Hi chìa tay đến trước mặt Dạ Bạch Vũ, "Em không cần mua lại, trực tiếp đem 20 triệu đưa cho tôi."
Dạ Bạch Vũ ngạc nhiên, rồi nói: "Được, ăn cơm xong tôi đến ngân hàng chuyển cho cô!"
Trầm Việt Hi tức giận không kiềm chế được, "Nói cho là em liền cho a! Em tưởng tiền là giấy ăn à? Tuy nói công ty tôi trị giá mấy trăm ngàn, nhưng đó là làm thương mại a, tuy là bán, nhưng khách hàng vẫn còn trên tay tôi, hiện tại công ty chỉ còn không tới 15 khách hàng, căn bản là không đến giá đó."
Dạ Bạch Vũ nghi hoặc, "Nếu không đáng giá, người ta còn mua làm gì?"
Trầm Việt Hi liếc Dạ Bạch Vũ, nói: "Tại sao lại không mua? Hắn chỉ bỏ ra 100 ngàn, không phải có một kẻ ngốc bỏ 20 triệu để mua lại sao?" Công ty coi như chỉ còn lại 1/5 khách hàng, nhưng mỗi tháng kiếm cũng không dưới 100 ngàn a! Có sẵn công ty để mua, mai mốt qua tay sang lại, thế nào cũng có thể kiếm được 12-13 triệu, việc này còn giúp loại đi tình nghi hối lộ công viên chức. Nếu như kẻ ngu ngốc Dạ Bạch Vũ này động vào, qua tay kiếm được gấp 20 lần! Nghĩ tới đây Trầm Việt Hi đau lòng không chịu được.
Mặt Dạ Bạch Vũ đỏ lên, lập tức lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ là không muốn nợ tình nghĩa của cô."
"Được, đưa 20 triệu cho tôi, rồi em cái gì cũng không nợ tôi." Trầm Việt Hi trong lòng khó chịu cực kì, cái gì gọi là không muốn nợ tình nghĩa của cô!
"Ăn cơm trước." Dạ Bạch Vũ đem đồ đưa lên bàn, xới cơm, bưng đến trước mặt Trầm Việt Hi.
Trầm Việt Hi hỏi: "Hôm nay em đi tìm Tần Hoan hay Lam Thấm?" Nàng có chút lo lắng, Tần Hoan đối với Dạ Bạch Vũ có ác cảm, nếu như nàng tìm Lam Thấm, để cho Tần Hoan biết chuyện sẽ thành thế nào đây? Tên kia đối xử với Lam Thấm quả thực y như là cầm trong tay thì sợ vỡ, ngậm trong miệng thì sợ tan, cẩn thận che chở từng chút, kiên quyết ngăn chặn bất cứ nguy hiểm nào cùng việc không tốt ảnh hưởng đến Lam Thấm.
"Tần Hoan."
Trầm Việt Hi thở phào nhẹ nhõm, nhìn Dạ Bạch Vũ còn tốt như vậy không bầm không dập, đoán chừng hai người không có đánh nhau. "Cậu ấy có làm gì em không?"
"Không." Dạ Bạch Vũ cúi đầu ăn cơm, nói. Nàng có thể làm gì cô? Ở nơi đông ngươi vậy, phía dưới là công ty của nàng, nàng khó có thể đánh cô đúng không? Lúc trước cô toàn xài chiêu này để đi gây rối với người ta, chẳng lẽ Tần Hoan không hiểu lý lẻ này sao?
Ăn cơm xong, Trầm Việt Hi ngồi trên Sofa xem Tivi, Dạ Bạch Vũ rửa chén, sau đó dọn dẹp sạch sẽ, mới hỏi tài khoản ngân hàng của Trầm Việt Hi.
"Để làm gì?" Trầm Việt Hi quay đầu lại nhìn nàng.
"Tôi chuyển tiền cho cô."
Trầm Việt Hi nghe xong cảm thấy có một ngọn lửa không biết từ đâu tới lan ra trong lòng, nàng thực sự khách khí như thế với cô? "Được, cô không cần chuyển, trực tiếp đưa ra đây liền là được rồi." Nói xong, quay đầu nhìn Tivi, dỗi rồi, mặc kệ nàng.
Dạ Bạch Vũ thấy nàng không vui, ngớ người ra ngây ngốc một chút, sau đó mới ra ngoài.
Nghe được tiếng đóng cửa, Trầm Việt Hi quay đầu nhìn lại, sau đó chạy ra ban công, thấy Dạ Bạch Vũ đi tới ngân hàng làm việc 24/24 ở đối diện. Siết chặt bàn tay, hàm răng nghiến lại kêu "Keng két", mười ngón tay thon dài siết chặt, thật muốn cứ như vậy đem nàng bóp chết đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT