Dạ Bạch Vũ vừa nhìn thấy tình thế, tim liền trầm xuống, Long Nhạc muốn lấy mạng nàng! Hắn theo nàng cùng Long Cương lăn lộn 5 năm, là một tay nàng và Long Cương nuôi dưỡng hắn, nhưng hắn lại muốn lấy mạng của nàng! Hiểu được tiền, hiểu được tình thế sắt luật của thế giới ngầm là không nhận người nhà, một lần nữa nàng lại nở ra nụ cười dữ tợn. Vừa phân tâm, nàng cảm giác được phía sau có một dao chém tới, xoay người lại bổ dao xuống, đao cắt qua vai của hắn, chặt đứt mất cánh tay.
Nàng hung bạo gầm lên một tiếng, những người này không còn là huynh đệ từng theo nàng kiếm ăn nữa, mà là kẻ thù muốn lấy mạng của nàng. Cùng với tiếng gầm, nàng xuất dao không hề lưu tình, không còn là tự vệ nữa, mà là phản kích. Liếc mắt qua một vòng, trên sân thượng đều là người, đều là người muốn lấy mạng nàng. Nàng nhanh chóng xuất dao, phóng tới hướng bọn chúng phòng vệ yếu nhất mà chém tới. Muốn sống nhất định phải lao ra. Bất chấp dao hay gậy, bất chấp ai là ai, chỉ thấy dao bổ xuống thì cản, nhìn thấy người thì chém, dao gậy bổ xuống người nàng cũng không có cảm giác đau đớn, trong đầu chỉ có một ý niệm, chính là lao đi.
"Phế tay nó trước!" Long Nhạc kêu lên, Dạ Bạch Vũ xuất dao quá nhanh, còn liều mạng chém, thoáng cái đã đánh ngã mười mấy người, mà vết thương của Dạ Bạch Vũ đều ở lưng và vai, đối với lực công kích của nàng cơ bản không ảnh hưởng lớn, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không thể không rơi vào tình thế lưỡng bại câu thương(hai bên đều chịu thiệt). Ở đây lại là Đông Môn, đông người tấp nập, thủ hạ của hắn bị thương nhiều như vậy, chỉ sợ không còn đường lui! Lập tức nóng vội quát: "Chém tay chân nó!"
Dạ Bạch Vũ trở mình, vung cây dao ném thẳng đến Long Nhạc.
"A!" Long Nhạc nhanh tay lẹ mắt, nhìn thấy dao bay tới, liền cúi đầu tránh được, cây dao xoẹt qua trong gang tấc, như mang theo một luồng gió lạnh, Long Nhạc hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh. Hắn lau đi, lấy dao ra lao đến Dạ Bạch Vũ.
Dạ Bạch Vũ xoay người nhảy lên, liên hoàn cước lượt bỏ được vài người che phía trước, sau đó nhanh chóng phóng về phía cửa.
Long Nhạc giận dữ gầm lên một tiếng nhanh chóng đuổi theo, đâm một dao đến người Dạ Bạch Vũ, thế đi của Dạ Bạch Vũ cực nhanh, muốn bứt ra đã không kịp, trong tình thế cấp bách, theo phản xạ nàng đưa thanh dao bên tay trái bổ xuống người Long Nhạc, Long Nhạc nghiêng người theo phản xạ, dao thẳng tấp cắm vào vai Long Nhạc, cùng quán tính trùng kích, dao trong tay hắn cũng đâm vào bụng Dạ Bạch Vũ. Dạ Bạch Vũ hít mạnh một hơi, khom người về phía sau, tay đè lấy cổ tay Long Nhạc, xoay mạnh một cái: "A!" Long Nhạc đau đớn kêu lên một tiếng, dao trên tay hắn rơi xuống, chân hắn lại đá vào đầu gối Dạ Bạch Vũ.
Người phía sau lúc này đã đuổi đến, Dạ Bạch Vũ nghiêng người né một cước của Long Nhạc, nhưng lại tránh không được con dao phía sau, tiếng dao cắt qua cơ thể và quần áo truyền vào tai nàng. Nàng một cước đá văng Long Nhạc, không quay đầu lại phóng nhanh về phía trước, dốc sức chạy dọc xuống thang lầu, máu tươi chạy dọc trong áo khoác nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Điên cuồng chạy, Dạ Bạch Vũ vọt vào cửa hàng, người phía sau lao theo. Nàng không dám chạy vào thang máy, nếu như thang máy đóng cửa không kịp hoặc bị người đột nhiên tắt nguồn điện đi, nàng sẽ bị chúng giết chết bên trong. Cũng không dám chạy xuống từ thang lầu, Long Nhạc đến đã có chuẩn bị, có thể đã phong tỏa tầng dưới, chạy đến đó khác gì đi đến đường chết. Lập tức chạy dọc theo các cửa hàng liên tiếp nhảy xuống các tầng lầu, sau đó nhanh chóng lao đi.
Lúc lao ra gặp phải bọn tiếp ứng bên ngoài, bọn chúng nhìn thấy Dạ Bạch Vũ lập tức xông lên. Dạ Bạch Vũ nhảy lên, đá ngã mấy người trước mặt, sau đó điên cuồng xông lên, áo khoác của nàng bị một người nắm lấy, Dạ Bạch Vũ dùng "Kim Thiền Thoát Xác" đem áo cởi ra, sau đó xoay người quét chân hắn, nắm áo khoác vung lên, đem chiếc áo coi như vũ khí đánh đến bọn chúng. Áo khoác vung hỗn loạn tầm nhìn, quyền cước cũng lao tới, nắm đấm như mưa bay xối xả, mạnh mẽ dứt khoát, 2 3 quyền vào chỗ hiểm, té trên đất bò dậy không nổi.
Dạ Bạch Vũ không dám dừng lại, người ở phía sau đã đuổi đến, an ninh tuần tra cũng phát hiện tình hình ở đây, dùng bộ đàm gọi tiếp viện. Nàng lao đi, nhắm đến đường dành riêng cho người đi bộ mà chạy, dọc theo đường không biết đã đụng ngã bao nhiêu người. Ra khỏi đường dành riêng cho người đi bộ là đường lớn, nàng xông lên một chiếc Taxi đậu ở ven đường, một bên giữ chặt cổ tài xế, kêu lên: "Lái xe." Tay kia khóa cửa xe, quay đầu lại nhìn đám truy binh bên ngoài cách nàng 23 mét.
Tài xế Taxi bị dọa ngây người, quay đầu lại nhìn Dạ Bạch Vũ.
Dạ Bạch Vũ nhìn thấy bộ dạng ngốc nhếch của tài xế, bản thân tự giẫm xuống chân ga phóng đi.
Tốc độ xe cực nhanh, vài lần mém đụng lên xe phía trước, vượt đèn đỏ 3 lần, lúc chạy đến cột đèn giao thông thứ 4, chiếc Taxi bị đoàn xe phía trước chặn lại, Dạ Bạch Vũ mở cửa xe, nhảy xuống, thuận tiện móc trong người ra một nắm tiền ném lên người tài xế Taxi, sau đó đi qua mấy chiếc xe bên cạnh, nhảy qua lan can, chạy thẳng.
Hô hấp càng ngày càng gấp, tim đập cũng càng lúc càng nhanh, Dạ Bạch Vũ có cảm giác thở không nổi, cảm giác mê man một trận tiếp một trận ập đến.
Dạ Bạch Vũ biết vết thương của mình không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng có thể khiến nàng chết vì mất máu quá nhiều. Phía sau đã không còn thấy dóng dáng đám người của Long Nhạc nữa, nàng dừng lại ở ven đường, đem áo khoác bao lấy bản thân, che lấy một mảng máu thịt lẫn lộn phía sau lưng, không còn chút sức lực nào, đứng dựa vào tường, toàn thân liên tục run rẩy, không dừng lại được, chậm rãi trượt xuống đất. Bức tường phía sau, kéo theo một vệt máu dài.
Chống đỡ cơn choáng váng trong đầu, Dạ Bạch Vũ thò tay vào túi quần lấy điện thoại ra, lần mò bấm số, "Alô, 120 à? Tôi nằm phía bắc dưới tòa Địa Vương, cần cấp cứu." Nàng ngồi ở ven đường, xe chưa tới, ý thức đã từ từ biến mất.
- --
Trầm Việt Hi ngồi ở phòng làm việc, đang cùng chủ quản bộ nghiệp vụ nói chuyện, đột nhiên nghe tiếng di động reo, là một dãy số lạ, nàng ấn phím nhấc máy, "Alô."
"Alô, xin chào, chúng tôi là trung tâm bệnh viện XX."
"Vâng, xin hỏi có chuyện gì?" Trầm Việt Hi cảm thấy buồn bực, bệnh viện gọi điện thoại cho nàng làm cái gì?
"Ở đây có một bệnh nhân bị trọng thương tên là Dạ Bạch Vũ, xin hỏi cô biết cô ấy không?"
"Biết." Toàn thân Trầm Việt Hi run sợ, Dạ Bạch Vũ bị trọng thương? Làm sao có thể? Hồi sáng nàng ra ngoài không phải còn rất tốt sao? Mới có mấy tiếng, làm sao lại trọng thương.
"Vâng, phiền cô báo tin cho gia đình cô ấy đến bệnh viện, chúng tôi không có cách nào liên hệ đến người nhà cô ấy được, trong điện thoại di động của cô ấy chỉ tìm được số của cô."
Trầm Việt Hi không biết Dạ Bạch Vũ xảy ra chuyện gì, hai chữ trọng thương khiến nàng có cảm giác không tốt, nàng đứng dậy, vội vàng chạy đến bệnh viện.
- --
Cô nhìn thấy Dạ Bạch Vũ ở phòng chăm sóc chuyên sâu, nàng đang hôn mê, trên người quấn rất nhiều băng vải. Bên cạnh còn có vài người cảnh sát cùng bác sĩ, trong đó có một người Trầm Việt Hi biết, đã từng ăn cơm với nhau.
Trầm Việt Hi đi vào, hỏi: "Bác sĩ, cô ấy làm sao vậy?"
"Cô là gì của nạn nhân?" Một người cảnh sát nhìn Trầm Việt Hi liếc mắt hỏi.
"Tôi là bà chủ của cô ấy và cũng là bạn, cô ấy bị làm sao vậy?" Trầm Việt Hi hỏi.
Người cảnh sát kia nói: "Trên người bị chém gần 30 vết dao. Cô có biết gần đây cô ấy đắc tội với người nào không?"
Gần ba mươi vết dao! Trầm Việt Hi che miệng lại mới ngăn không cho bản thân mình bật lên thành tiếng, gần 30 đao là thế nào, nàng... tính mệnh nàng có nguy hiểm không? Nhìn Dạ Bạch Vũ, đeo đồ dưỡng khí, sắc mặt nàng tái nhợt, không thấy một tia huyết sắc. Cảm giác hoảng loạn tập kích đến vô số, cô nhìn bác sĩ, hỏi: "Cô ấy có việc gì không? Tính mạng có nguy hiểm không?"
"Đều là ngoại thương, chỉ mất máu quá nhiều, hiện đã qua cơn nguy hiểm." Bác sĩ nói, ông ta lắc đầu, than thở, "Trên lưng bị chém đến máu thịt không rõ, không có một mảng thịt nào còn trông được, 28 vết dao, tôi làm bác sĩ nhiều năm chưa từng thấy qua người bị thương thành như vậy."
Trầm Việt Hi nhìn chằm chằm Dạ Bạch Vũ, nước đảo quanh trong khóe mắt, mới mấy tiếng đồng hồ không gặp nàng tại nào lại bị người ta chém thành như vậy, nàng bị người của Long Nhạc chém bị thương sao? Cô xoay người nhìn về phía cảnh sát, "Có bắt được hung thủ không?"
"Chưa được." Hắn nói: "Chúng tôi muốn cô giải thích một số chuyện, được chứ?"
Trầm Việt Hi gật đầu, nói: "Cô ấy là nhân viên tạm thời của tôi, tôi xem như bạn, ở quán bar của tôi làm việc. Đêm qua cô ấy theo tôi về nhà, ngày hôm nay ở nhà của tôi nghỉ ngơi."
"Sau đó?"
Trầm Việt Hi lắc đầu, "Sau đó tôi nhận được điện thoại của bệnh viện mới biết cô ấy xảy ra chuyện."
"Cô ấy có từng nói cho cô biết cô ấy đã đắc tội những ai không?"
"Không, chúng tôi mới biết không bao lâu, đối với quá khứ của cô ấy tôi không rõ." Trầm Việt Hi ngóng nhìn Dạ Bạch Vũ, đau đớn tràn ngập trong đôi mắt, tim gắt gao thắt chặt, ngay cả hô hấp cũng đau đớn.
Người cảnh sát ghi chép xong liền đi, Trầm Việt Hi mới chạy đến bác sĩ hỏi tỉ mỉ tình trạng vết thương của Dạ Bạch Vũ.
- -
Khung cảnh hỗn loạn, không phân biệt được là mơ hay thực, chỉ nhìn thấy đao quang kiếm ảnh(Ánh đao bóng kiếm - Đại loại là cảnh chém giết), chỉ nhìn thấy đâu đâu cũng đầy máu tươi, chỉ nghe được tiếng hét thê lương, là ai đang khóc, là ai kêu gào! Trong thế giới đen tối này có đầy mùi lạ, như chôn dấu rất nhiều yêu ma ở một nơi bí mật nào đó, trời đất bao la, cỏ một màu xanh biếc, nhưng không có chỗ cho nàng, không có nơi cho nàng đặt chân. Nàng không có nơi để trốn, bên cạnh tất cả đều là kẻ thù, chỉ có vung đao đối phó với địch, nàng không thể ngừng giết chóc, càng không thể ngừng đạp lên thi thể của người khác mà sống sót.
Núi hoang và đồng bằng, chất đầy xương cốt, nhìn không thấy nhà dân, không cảm nhận được sức sống, mùi chết chóc tràn đầy ở chóp mũi, như rơi vào nơi chết chóc, cùng u mịch(âm u + tịch mịch) hủ thi(xác chết thối rữa) làm bạn. Đây là địa ngục sao? Là đường lui cuối cùng của nàng, rơi vào địa ngục, mãi mãi không siêu sinh.
Nhìn bạch cốt bên cạnh lay động, nhìn núi xương đằng kia, lại nhìn bầu trời mênh mông mờ mịt, không có nhật nguyện tinh thần(mặt trời - mặt trăng - sao), không có phù vân bạch quang(mây bay - ánh sáng), không thấy sơn xuyên hồ bạc(núi - sông - hồ), không nghe được điểu ngữ hoa hương(tiếng chim - hương hoa), nàng đang ở địa ngục, không thể chạm tới thiên đường.
Đã bao lâu? Nàng đã ngây người trong bóng đêm bao lâu? Dường như đã qua mười mấy thế kỷ, dài đằng đẵng, lại dường như chỉ trong nháy mắt mà thôi. Đột nhiên nàng thấy một ánh sáng chói mắt chiếu rọi đến, xuyên vào hai mắt, đau đớn khiến nàng cau mày, từ trong bóng tối tỉnh dậy.
Xoay đầu qua, hai mắt nhíu lại, từ khe hở giữa hai mắt nhìn thấy được người y tá đang kéo rèm cửa sổ ra.
"Cô tỉnh rồi à?" Âm thanh mừng rỡ truyền đến, quen thuộc mà thân thiết, lại mang theo một chút xa lạ. Quay đầu lại nhìn, là Trầm Việt Hi, nàng gầy đi rất nhiều, vẻ mặt có chút uể oải, công việc bề bộn lắm sao, nếu không tại sao lại có vẻ mệt mỏi như thế. Có chút đau lòng nhìn nàng, muốn nói với nàng 'làm việc mệt mỏi không cần đến bệnh viện nhìn cô, cố gắng nghỉ ngơi', nhưng cổ họng lại khô khan khó chịu, nói không ra tiếng.
Trầm Việt Hi cười nhìn Dạ Bạch Vũ, nước từ hốc mắt chảy ra, nàng đưa tay vuốt mặt Dạ Bạch Vũ, nói: "Tỉnh lại là tốt rồi."
Dạ Bạch Vũ nhìn nàng, nhẹ nhếch khóe miệng, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Lần đầu tiên, sau khi bị thương tỉnh lại, có người ở bên cạnh, lần đầu tiên, có người chăm sóc nàng.
Trầm Việt Hi gọi điện thoại gọi người hầm canh gà đưa đến, đút cho Dạ Bạch Vũ uống. Trầm Việt Hi cẩn thận đút cho nàng, một muỗng rồi một muỗng, giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ, làm cho lòng Dạ Bạch Vũ tràn đầy cảm động, hạnh phúc từ trong tim một chút lại một chút hé mở. Sau khi uống hết canh, cơn mệt mỏi kéo tới, Dạ Bạch Vũ lại nhắm mắt.
Thì ra bị thương cũng là chuyện hạnh phúc, Trầm Việt Hi mặc kệ có bận rộn đến thế nào, mỗi ngày đều đúng giờ đến bệnh viện đưa cơm với canh cho Dạ Bạch Vũ, cẩn thận chăm sóc cho nàng.
Sau này, Dạ Bạch Vũ từ cô y tá nào đó biết được, có một lần bởi vì vết thương của nàng bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, bị co giật, sau khi đã cấp cứu, hôn mê tròn ba ngày ba đêm mới tỉnh, trong khoảng thời gian đó Trầm Việt Hi vẫn trông coi nàng, một khắc cũng không rời đi.
Chờ vết thương Dạ Bạch Vũ khôi phục, Trầm Việt Hi hỏi Dạ Bạch Vũ tình huống nàng bị thương hôm đó. Tuy rằng nàng nói cho cảnh sát là mình gặp phải xã hội đen bắt cóc tống tiền, cuối cùng không để ý đến tính mạng chạy trốn ra ngoài, nhưng câu chuyện này ai cũng không thể tin được, bao gồm cả cảnh sát. Trên sân thượng tòa bách hóa Thái Dương thương vong vô cùng nghiêm trọng, bên kia bị thương hơn 31 người, tàn phế 10 người, bị chém trúng động mạch chủ chết 2 người, cầm đầu là Long Nhạc đã chạy trốn. Chuyện này cuối cùng tuy rằng được bạn bè của Trầm Việt Hi dẹp yên xuống, nhưng khiến cô run rẩy kinh hãi.
Nàng lo lắng đến những nguy hiểm ẩn náo, lúc này Dạ Bạch Vũ có thể may mắn toàn mạng trở về, lần khác thì sao? Nếu như không phải 120 đến đúng lúc, nếu như bệnh viện này không phải nơi nổi tiếng y thuật tốt kịp kéo nàng từ chỗ chết trở về, nếu như không phải cô thuê một đám bảo vệ hạng nhất canh giữ bên ngoài, Dạ Bạch Vũ đã sớm chết không biết lý do.
Dạ Bạch Vũ đem chuyện xảy ra hôm đó từ đầu đến cuối nói hết một lần, Trầm Việt Hi nghe xong bị nàng chọc đến tức giận không kiềm được. Chỉ vào nàng mà mắng, "Cô là đầu lợn a, cô cho cô là cao thủ võ lâm à, đơn thương độc mã chạy đến gặp mấy người đó, cô có nghĩ tới hậu quả hay không, cô có nghĩ tới sẽ có bao nhiêu nguy hiểm không!"
Dạ Bạch Vũ lạnh lùng, sát khí bốc lên, "Giết chết được tôi, hắn chưa đủ trình!" Long Nhạc! Nàng sẽ không bỏ qua cho hắn! "Dù chân trời hay góc biển tôi cũng không bỏ qua cho hắn!"
"Cô —— " Trầm Việt Hi tức giận, "Dạ Bạch Vũ, cô cứ luôn bất chấp tính mạng của mình! Cho dù cô có giết được hắn, kết quả bản thân bỏ mạng hay là tàn phế, đáng sao? Chém chém giết giết có thể giải quyết vấn đề?" Cô thật sự muốn trực tiếp bóp chết cái suy nghĩ đó của nàng. Mấy ngày nay vì nàng mà dọn dẹp chuyện này, thiết lập bao nhiêu quan hệ, van xin bao nhiêu người, tốn bao nhiêu tiền, công ty, quán bar cũng đã bán đi, làm những việc này là muốn bảo vệ nàng, bảo vệ nàng không bị người ta đào ra gốc gác, giúp nàng rửa sạch quá khứ, nhưng mà nàng lại còn muốn liều mạng.
Dạ Bạch Vũ nhìn Trầm Việt Hi, nói: "Đây là ân oán riêng tư, cô đừng nhúng tay vào."
"Vậy cô còn dự định tìm Long Nhạc báo thù? Dự định đi giết hắn?"
Dạ Bạch Vũ gật đầu, che sát khí lại, cô sợ chúng dọa Trầm Việt Hi.
Trầm Việt Hi nhìn chằm chằm nàng, tức đến tay chân run rẩy, mình vì nàng mà kéo nàng ra khỏi cái vòng tròn kia, mất nhiều sức lực như vậy, nàng còn muốn chạy đi. Cô liên tục hít sâu mấy hơi, đem lửa giận đè xuống, ngồi bên cạnh Dạ Bạch Vũ, hỏi: "Dạ Bạch Vũ, cô có còn nhận ra tôi không?"
Dạ Bạch Vũ ngạc nhiên nhìn Trầm Việt Hi.
"Nếu như cô còn quen biết tôi, nếu như còn xem tôi là bạn, thì cô đồng ý dừng chuyện này tại đây, từ đó về sau không được dính dáng đến bất cứ thứ gì liên quan đến thế giới ngầm nữa."
Dạ Bạch Vũ mấp máy miệng, nàng cũng muốn, nhưng có một số việc không có cách nào trốn tránh được.
Trầm Việt Hi yên lặng nhìn Dạ Bạch Vũ, chờ câu trả lời của nàng.
Dạ Bạch Vũ trầm mặc một lúc lâu, mở miệng nói: "Làm không được, Việt Hi, tôi còn rất nhiều kẻ thù, còn rất nhiều trong quá khứ..." Nói được một nửa, nhìn thấy cặp mắt đang nghiêm túc nhìn mình của Trầm Việt Hi liền nói không ra lời. Bị đôi mắt tinh xảo trong sáng kia nhìn, nàng thấy mình rất thấp kém, lời nói cũng tự cảm thấy thấp kém theo.
Trầm Việt Hi nói: "Dạ Bạch Vũ, làm người phải có tự ái và tự trọng! Cô không muốn dây vào quá khứ, ai cũng không có cách ép buột cô. Nếu bọn chúng tìm tới tận cửa, cũng có biện pháp khác, cô có thể báo cảnh sát, có thể thông qua pháp luật, mà không phải là dùng cái tật giang hồ chạy đi chém người khác!" Ngừng một chút, nàng còn nói thêm: "Nếu như chuyện này xảy ra một lần nữa, tôi vĩnh viễn không tha thứ cho cô."
Dạ Bạch Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trầm Việt Hi. Trong lòng cô Trầm Việt Hi còn nặng hơn một ngọn núi, hơn cả máu mủ người thân cha mẹ, cô xem nàng còn trọng yếu hơn cả tánh mạng cô, câu đó "Vĩnh viễn cũng không tha thứ cho cô" như một cây dao nhọn treo ở đỉnh đầu, thực sự làm cô sợ hãi.
Ở bệnh viện ngây người hai tháng, Dạ Bạch Vũ mới xuất viện, bị Trầm Việt Hi ép buột phải đến nhà nàng sống. Tuy rằng vết thương đã khép lại, nhưng thân thể Dạ Bạch Vũ vẫn còn rất yếu, mỗi ngày ở trong nhà Trầm Việt Hi xem Tivi, ngẩn người ra, vô cùng buồn chán, cũng may là nàng không có thói quen trò chuyện với ai. Mỗi ngày Trầm Việt Hi đều cực kỳ bận rộn, sáng đi khuya về, lúc trở về thân thể thường uể oải, có đôi khi còn uống say, Dạ Bạch Vũ nhìn thấy mà đau lòng. Muốn giúp nàng, nhưng bản thân lại không biết có thể giúp được gì, không thể làm gì khác là mỗi ngày học nấu ăn làm cơm, để khi nàng trở về có thể ăn được cơm nóng, uống được canh ngon.
Hôm nay đã hơn 12 giờ khuya, Trầm Việt Hi vẫn chưa trở về, Dạ Bạch Vũ đứng ở bệ cửa sổ nhìn xe chạy dưới đường, chờ nàng trở về. Hồi lâu rốt cuộc cũng nhìn thấy xe của Trầm Việt Hi xiêu vẹo như rắn chạy về, giống như người say rượu. Lách xe vô cùng nguy hiểm, thỉnh thoảng lại đụng vào con lươn bảo hộ bên vệ đường, xe đậu ven đường cũng bị va chạm không ít, thỉnh thoảng xe bị đụng phải còn bật loa cảnh báo "Bíp bíp" kêu.
"Lại uống rượu rồi!" Dạ Bạch Vũ cau mày, vội vàng mở cửa chạy xuống lầu, say thành như vậy, có vẻ là uống không ít.
Chạy một mạch đến gara, Trầm Việt Hi đang xiêu vẹo từ trên xe đi xuống, Dạ Bạch Vũ nhanh chóng chạy đến đỡ lấy nàng, đem nàng dìu lên lầu.
Trầm Việt Hi ôm đầu Dạ Bạch Vũ, hôn lên trán nàng một cái, đầy mùi rượu mà nói: "Tiểu Dạ, em biết không? Tôi rất thích em a."
Dạ Bạch Vũ cứng người, lập tức trả lời, "Biết." Nếu không nàng sẽ không cho cô ở trong nhà, cũng sẽ không đối xử tốt với cô như vậy. "Cô sau này đừng có uống rượu nhiều như vậy, xã giao cũng uống vừa thôi, đừng uống quá mức, tổn hại thân thể."
"Tôi có uống nhiều đâu, hôm nay không có đi gặp khách." Toàn bộ thân thể Trầm Việt Hi đều phủ lên người Dạ Bạch Vũ, ôm cổ của nàng nói: "Dựa vào cái gì mà hai người đó dám phản đối không cho tôi ở cùng với em? Công ty là của tôi, quán bar cũng là của tôi, tôi muốn bán thì bán, ai cũng không có quyền xen vào."
Bán? Công ty của nàng cùng quán bar đều bán rồi? Dạ Bạch Vũ nhìn Trầm Việt Hi, tại sao lại bán? Đã xảy ra chuyện gì?
Trầm Việt Hi ôm Dạ Bạch Vũ bắt đầu trượt từ từ xuống đất, Dạ Bạch Vũ nhanh chóng ôm lấy nàng, ngồi xuống đem nàng ôm vào trong ngực, mồ hôi lạnh túa ra từ trên trán, bà cô này cũng to gan quá, say đến ngay cả đứng cũng không vững còn dám lái xe về nhà.
Đem Trầm Việt Hi đặt lên sô pha, thay nàng tháo giày cùng áo khoác dính đầy mùi rượu, chạy nhanh đến bếp chuẩn bị canh giải rượu cho nàng. Lúc trước cô cũng có lúc uống say, nhưng cũng chỉ là say nhẹ, thần trí đều rất tỉnh táo, dáng vẻ bây giờ của nàng, y như vũng sình.
Dạ Bạch Vũ đem canh giải rượu đút vào miệng Trầm Việt Hi, sau khi Trầm Việt Hi uống hết, một tay kéo áo Dạ Bạch Vũ, kéo nàng xuống, đưa gương mặt của mình lại gần nàng, nói: "Tần Hoan, tôi nói cho cậu biết, tôi thích chăm sóc Dạ Bạch Vũ, tôi thích ở bên cạnh che chở cho em ấy, cậu không được xen vào. Xen vào là tuyệt giao, tuyệt giao." Nhắm hai mắt, ngay cả người trước mặt cũng không rõ là ai. Dạ Bạch Vũ ngơ ngác nhìn Trầm Việt Hi, nàng và Tần Hoan cãi nhau? Vì mình? Sau đó Trầm Việt Hi đột nhiệt há mồm ói lên người Dạ Bạch Vũ, ói đầy thân hai người mới ôm đầu kêu đau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT