Lần đầu Du Trì khai trai, lúc bắt đầu còn thực tủy tri vị chủ động quấn lấy Ngôn Dục, sau đó thì mệt bở hơi tai, thế nhưng trạng thái của Ngôn Dục từ đầu tới cuối đều rất tốt.

Du Trì mơ mơ màng màng bị Ngôn Dục lật tới lật lui, sau đó lúc làm một lần nữa, trong lòng cậu bắt đầu hoài nghi nhân sinh, nghĩ thầm – đừng nói là Ngôn Dục nhịn mấy ngàn năm chỉ để chờ buổi tối hôm nay nha?!!!

Đây cũng là lần đầu tiên Du Trì cảm thấy hoài nghi nghiêm trọng với thể lực của mình, rõ ràng người xuất lực là Ngôn Dục, sao cậu lại mệt đến như vậy?

Du Trì suy nghĩ hợp lý về việc này như sau, Ngôn Dục dùng yêu lực, đem hết uể oải mệt mỏi chuyển lên người cậu.

Một đêm hoang đường, lúc ngủ thiếp đi Du Trì còn nghĩ ngày mai chắc chắc cậu sẽ không đứng dậy nổi, nhất định sẽ xuất hiện loại các đau nhức toàn thân như trong tiểu thuyết, tình huống như bị tàu hỏa cán ngang qua người vậy.

Nhưng mà dựa vào đồng hồ sinh học mạnh mẽ, vừa rạng sáng cậu đã mở mắt. Du Trì nghiêng đầu nhìn qua, Ngôn Dục nằm bên cạnh cậu, nhắm mắt còn đang ngủ. Nhìn thấy anh không có dấu hiệu thức dậy, Du Trì chớp mắt mấy cái, cười không ra tiếng.

Sợ đánh thức Ngôn Dục cho nên Du Trì thức dậy cũng không nhúc nhích, dùng ánh mắt thay ngón tay yên tĩnh miêu tả khuôn mặt của Ngôn Dục. Lúc Ngôn Dục ngủ sẽ thu lại khí tràng hờ hững và lạnh lùng không cho ai tới gần lúc bình thường, nhìn có vẻ dễ thân cận hơn nhiều.

Đây cũng là lần đầu tiên Du Trì tỉ mỉ quan sát Ngôn Dục ở khoảng cách gần như vậy. Tuy màu da của Ngôn Dục không quá trắng, thế nhưng da dẻ rất tốt, Du Trì nhìn gần như vậy cũng không thấy lỗ chân lông, chỉ có thể thấy lông tơ bé nhỏ trên mặt anh.

Du Trì quyết định chờ sau khi Ngôn Dục tỉnh lại sẽ hỏi anh bảo dưỡng như thế nào, là một người con trai nhưng cậu vẫn rất ước ao có được da dẻ như Ngôn Dục.

Lông mi của Ngôn Dục vừa dài vừa cong, giống như một cây quạt nhỏ, là lông mi tinh danh xứng với thực, mày kiếm nhìn có phần ác liệt, ở đuôi mày bên phải còn có một nốt ruồi nho nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện, sống mũi cao thẳng, khóe miệng hiện tại có chút cong lên...

Nhìn chằm chằm Ngôn Dục như vậy một hồi lâu, Du Trì cảm thán trong lòng – người này sao lại đẹp đến vậy? Không đúng, không phải người, là yêu.

Đôi mắt Du Trì cong cong, trong lòng lén lút vui mừng, còn không đợi cậu lên tiếng thì Ngôn Dục đang nhắm mắt lại không hề báo trước mà đột nhiên mở mắt, thẳng tắp nhìn cậu, trong giọng nói mang theo khàn khàn vì dậy sớm: "Nhìn lâu như vậy, nhìn ra cái gì sao?"

Nhìn lén bị tóm, Du Trì cũng không hoảng loạn, cánh tay trần trụi từ trong chăn duỗi ra ôm lấy cổ Ngôn Dục, đến gần hôn lên khóe miệng của anh một cái.

Du Trì đàng hoàng trịnh trọng: "Nhìn ra anh đẹp trai."

Ngôn Dục sau khi nghe thấy hiếm khi ngẩn người, sau đó cầm tay cậu, ánh mắt mang theo ôn nhu: "Có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Tối hôm qua Ngôn Dục bị Du Trì kích thích một hơi như vậy, có chút không khống chế được, đè Du Trì gặm đến không còn mảnh xương, xong việc nhìn lại thấy trên người Du Trì đầy dấu vết đỏ hồng, đặc biệt là xương quai xanh và lồng ngực đã thê thảm không nỡ nhìn, xuống chút nữa... eo bụng... càng thảm hại hơn, có mấy chỗ còn trầy da.

Cho nên ngày hôm qua lúc Du Trì bất tỉnh nhân sự không biết gì được Ngôn Dục ôm vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ thơm tho, sau khi thay drap trải giường, anh ôm cậu về còn truyền qua chút yêu lực, sau khi vết tích trên người Du Trì hoàn toàn biến mất mới yên tâm thỏa mãn ôm người vào lòng ngủ.

Nằm xuống nhìn Du Trì trong lồng ngực cả người nhẹ nhàng khoan khoái rất có sức hấp dẫn, liền cúi đầu hôn lên gáy cậu đến khi xuất hiện dấu hồng hồng mới thôi.

Cho dù vậy Ngôn Dục vẫn lo lắng Du Trì có chỗ không thoải mái. Nghe Ngôn Dục hỏi, thân thể Du Trì dưới chăn giật giật, sau đó kinh ngạc lắc đầu một cái: "Không có, thật thần kỳ, em không có chút cảm giác không thoải mái nào cả."

Tuy rằng lúc làm không có cảm nhận được đau đớn như bị xé rách, nhưng vẫn có chút đau, cho nên bị Ngôn Dục dằn vặt không dứt thì ít nhất bây giờ Du Trì cũng sẽ cảm thấy đau, không thoải mái hoặc là chút vô lực.

Nhưng bây giờ cậu phát hiện cậu không sao cả, chẳng lẽ trên phương diện này cậu thiên phú dị bẩm??

Hoặc là bởi vì cậu là Mộc Lăng tái thế, cho nên cũng di truyền được chút năng lực hồi phục mạnh mẽ của Mộc Lăng? Thế nhưng skill này trước đây sao cậu không phát hiện?

Trong lúc Du Trì bắt đầu nghĩ bậy bạ, Ngôn Dục yên tâm: "Vậy thì tốt, tối qua anh truyền cho em chút yêu lực, có vẻ là hữu hiệu."

Du Trì đang nghĩ mình có năng lực đặc biệt, có thể mở ra cánh cửa thế giới mới: "..."

Ngôn Dục thấy vẻ mặt của Du Trì, còn hôn một cái lên cổ tay cậu, sau đó ngồi dậy chuẩn bị rời giường. Ánh mắt Du Trì chuyển động theo anh, nói: "Sớm như vậy, anh thức... vết thương trên lưng anh là sao?"

Ngữ điệu miễn cưỡng của Du Trì sau khi nhìn thấy tấm lưng trần trụi của Ngôn Dục đột nhiên xoay chuyển, thần sắc căng thẳng đứng dậy nhìn anh. Cậu thấy sau lưng Ngôn Dục có rất nhiều vết thương tứ tung ngang dọc, hẳn là vết thương cũ, thế nhưng nhìn vào vẫn cảm thấy giật mình.

Du Trì cau mày lấy tay sờ soạng lên những vết thương kia, sau đó chạm vào một mảng bóng loáng. Du Trì sững sờ, híp mắt đến gần nhìn kỹ, phát hiện những vết thương kia không phải ở ngoài da, mà ở bên trong.

Chẳng trách tối qua lúc cậu ôm anh không phát hiện ra, bởi vì vết thương này dùng tay không sờ tới được.

Ánh mắt Du Trì trầm xuống – là ai tổn thương Ngôn Dục?

Trong mắt Du Trì, Ngôn Dục đã rất mạnh, cậu thực sự không nghĩ ra được ai có thể để lại vết thương nghiêm trọng như vậy trên người anh. Cậu cẩn thận đếm, trên lưng Ngôn Dục có tới 12 vết thương.

So với Du Trì đang căng thẳng nghiêm nghị, Ngôn Dục chỉ hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn sau lưng mình một cái, sau đó nói: "Không sao đâu, đã sớm tốt rồi."

Nhìn những vết thương kia, Du Trì vẫn không thể an ủi là không có chuyện gì.

Du Trì nhìn Ngôn Dục đang mặc quần áo, thử thăm dò hỏi: "Li Hựu làm?"

Ngôn Dục nghe xong lắc đầu một cái, buồn cười: "Y không thể làm được như vậy."

So sánh thực lực giữa Ngôn Dục và Li Hựu, thì anh để lại vết thương như thế này trên người y còn tạm được.

Du Trì nghe xong không chỉ không thở phào, trái lại nghiêm túc hơn: "Vậy thương thế kia của anh là từ đâu ra?"

Ngôn Dục không trực tiếp trả lời, sau khi mặc quần áo tử tế khom lưng hôn lên trán Du Trì một cái, sau đó hỏi: "Bây giờ em muốn rời giường không? Hay là ngủ thêm một chút?"

Nghe Ngôn Dục nói, Du Trì biết Ngôn Dục không muốn nói về lai lịch vết thương với mình. Du Trì nhìn Ngôn Dục thật lâu, cuối cùng vẫn ngả trở về giường: "Em ngủ thêm một chút nữa."

Vốn muốn rời giường, nhưng nghĩ đến những vết thương sau lưng Ngôn Dục, Du Trì lại không muốn nữa.

Ngôn Dục cũng không miễn cưỡng: "Vậy hôm nay em nghỉ ngơi thật tốt, không cần gấp gáp đi làm."

Du Trì nằm trong chăn lung tung phất tay với anh một cái. Ngôn Dục đi mua đồ ăn sáng, sau khi Du Trì ăn xong mới yên tâm đến Phi nhân loại.

Du Trì vốn dĩ không buồn ngủ, nhưng khi nằm trên giường nghĩ tới chuyện của Ngôn Dục thế mà ngủ mất, lúc cậu thức dậy lần nữa đã hơn mười một giờ. Du Trì cũng không định nghỉ làm cả ngày, sau khi ăn cơm trưa thì tới Phi nhân loại.

......

Lúc Du Trì đến công ty bọn Kim Ngao và Tiêu Ny đều ở đó, thấy cậu đến Kim Ngao vô cùng chào đón, thần sắc rất quan tâm: "Du Trì, cảm giác thế nào?"

Tiêu Ny cũng nhìn sang: "Có ổn không?"

Hôm qua tới giờ không biết Li Hựu như thế nào mà không có đến Phi nhân loại, Tập Lang đằng sau cũng ngẩng đầu nhìn Du Trì, trong mắt rõ ràng viết mấy chữ - không sao chứ?. Đam Mỹ Hay

Đối với sự quan tâm của bọn Kim Ngao, đầu tiên Du Trì sững sờ, sau đó rất nhanh phản ứng lại, biểu tình trong nháy mắt cứng đờ.

Chuyện tối qua, sao bọn Kim Ngao biết nhanh vậy? Ngôn Dục nói?

Bỗng nhiên được quan tâm thụ sủng nhược kinh. Tuy rằng không phải chuyện gì khó có thể mở miệng, nhưng nhìn ánh mắt của họ, vẻ mặt Du Trì vẫn có chút lúng túng.

Du Trì vội ho một tiếng, vung vung tay: "Ổn, bây giờ tôi không sao rồi."

Sau khi nói xong Du Trì còn cảm thấy lúng túng hơn.

Kim Ngao nghe vậy yên tâm, sau đó tò mò hỏi: "Hôm qua lúc tan làm thấy cậu vẫn bình thường, sao đột nhiên thân thể lại không thoải mái? Có phải là bị cảm hay không? Nghỉ nửa ngày không liên quan tới bị cảm hả?"

Du Trì nghe xong há miệng: "A?"

Cảm? Ai bị cảm?

Kim Ngao: "A cái gì?"

Tiêu Ny thấy Du Trì và Kim Ngao mắt to trừng mắt nhỏ, vì vậy nói: "Hôm nay lúc lão đại đi làm nói với chúng tôi cậu không khỏe, cho nên chúng tôi hỏi một chút."

Kim Ngao nghe xong gật gật đầu, sau đó đánh giá Du Trì từ trên xuống: "Cho nên cậu không thoải mái ở đâu?"

Đối với ánh mắt đánh giá của Kim Ngao, Du Trì dừng một chút, sau đó bàn tay chậm rãi đặt lên eo.

Kim Ngao thấy, hỏi: "Eo cậu làm sao vậy?"

Dưới ánh mắt của Kim Ngao, Du Trì chậm rãi mở miệng: "Lúc tôi cống hiến vì sự sinh sôi của yêu tộc các anh thì không cẩn thận đau eo."

Tập Lang: "Vậy cậu có thể báo tai nạn lao động."

Du Trì cười như không cười: "Tôi cũng cảm thấy vậy."

Đối với lời giải thích của Du Trì, hai thẳng yêu Kim Ngao và Tập Lang đều tin, cho là hôm qua cậu đi gặp khách hàng nào rồi không cẩn thận bị đụng phải. Nhưng ánh mắt Tiêu Ny nhìn về phía Du Trì sau khi nghe câu trả lời của cậu đột nhiên trở nên sâu xa, đặc biệt là lúc nhìn thấy tay cậu xoa eo.

Kết hợp với vẻ mặt hiếm khi có chút vui vẻ sáng nay của Ngôn Dục, trong lòng Tiêu Ny đã rõ ràng tám chín phần chân tướng. Đáng tiếc chân tướng này không thể nói ra được, nói ra sẽ bị nghiêm trị.

Chuyện thân thể không thoải mái cứ như vậy trôi qua, trong lòng Du Trì vẫn nhớ về vết thương trên lưng Ngôn Dục, cho nên sau khi ngồi xuống cậu liền lôi kéo Kim Ngao, hỏi hắn có biết sau lưng Ngôn Dục có thương tích hay không.

Lúc đầu khi Kim Ngao nghe sau lưng Ngôn Dục có thương tích cũng sợ hết hồn, nhưng lúc nghe thấy trên lưng anh có 12 vết thương thì trong nháy mắt bình tĩnh lại.

Kim Ngao: "Cậu dọa anh một trận, anh còn tưởng là vết thương gì."

Du Trì nghe liền biết nhất định là Kim Ngao biết gì đó, vì vậy liền hỏi: "Vậy việc đó anh biết không?"

Kim Ngao gật đầu: "Biết chứ, hơn nữa chuyện đó rất nhiều yêu cũng biết, không phải bí mật gì."

Du Trì nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì, anh nói tường tận cho tôi nghe đi."

Kim Ngao nhìn cậu: "Với tu vi của lão đại bây giờ, đã không thể tìm ra được người có thể thương tổn anh ấy rồi, huống chi còn để lại vết thương nghiêm trọng như vậy."

Du Trì nhíu mày càng chặt hơn: "Cho nên?"

Kim Ngao vươn ngón tay chỉ chỉ lên trên, sau đó nói: "Để lại 12 vết thương cho lão đại, là Thiên Đạo."

Nghe câu trả lời này của Kim Ngao, Du Trì ngẩn ra: "Thiên Đạo?"

Kim Ngao gật gật đầu: "Đúng."

Như thế nào Du Trì cũng không nghĩ tới mình nhận được một đáp án như vậy.

Nguyên hình của Ngôn Dục là Giải Trĩ, không phải nói Giải Trĩ là pháp thú đại diện cho công bằng nghiêm minh, con ruột của Thiên Đạo sao? Sao Thiên Đạo lại làm anh bị thương?

Thấy vẻ mặt Du Trì không rõ, Kim Ngao cười cười, hỏi cậu: "Trước đây đều nói người và yêu không thể chung đường, Bạch nương tử sắp thành tiên cũng không thể ở bên Hứa Tiên, bây giờ Thiên Đạo cho phép người và yêu ở bên nhau, còn cho phép bán yêu tồn tại, cậu không nghĩ ra sao?"

Du Trì đáp rất nhanh: "Chẳng lẽ không phải vì Yêu tộc không còn nhiều, vì sự sinh sôi sao?"

Kim Ngao: "Cậu nói vậy cũng đúng, thế nhưng mấy ngàn năm nay quy củ chưa từng thay đổi bỗng nhiên thay đổi, cậu cho rằng là ai đứng ra nói?"

Đầu óc Du Trì nhanh chóng xoay chuyển, nhìn Kim Ngao, ngữ khí khẳng định: "Ngôn Dục."

Kim Ngao gật gật đầu: "Không sai, chính là lão đại đề xuất ra."

Nói tới đây Kim Ngao dừng một chút, suy nghĩ một chút mới nói: "Vấn đề này là tám năm trước lão đại đề xuất ra."

Lại là tám năm trước.

Sau khi nối lại tất cả mọi chuyện, Du Trì cho ra một kết luận: "Anh nói là tám năm trước Ngôn Dục đề xuất người và yêu được phép chung sống, yêu nhau, bị Thiên Đạo trừng phạt để lại 12 vết thương, sau đó đề xuất này được đồng ý?"

Kim Ngao mang vẻ mặt 'cậu rất thông minh' nhìn Du Trì, gật đầu: "Không sai, 12 đạo thiên lôi, lão đại chống đỡ được, qua mấy ngày thì thần sắc như thường xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó không bao lâu anh ấy thành lập Phi nhân loại."

Đây là thiên lôi đó, yêu không đủ tu vi một đạo cũng chịu không nổi, yêu linh lực thấp kém đứng gần thôi cũng có thể bị lan đến hồn phi phách tán, mà Ngôn Dục lại chịu được 12 đạo, không né không tránh, qua mấy ngày thì như bình thường bắt đầu xử lý chuyện của Phi nhân loại.

Mỗi khi nghĩ tới đây, trong lòng Kim Ngao đều rất tôn kính Ngôn Dục.

Tu vi của Kim Ngao cũng tính là thượng thừa trong Yêu tộc, nhưng hắn biết mình chỉ chịu nổi 3 đạo thiên lôi, đạo thứ 4 đánh xuống chắc hắn sẽ tan biến. Kim Ngao nói rất bình thường, thế nhưng lúc Du Trì nghe Ngôn Dục bị thiên lôi đánh thì trong lòng vô cùng căng thẳng.

Sau khi Kim Ngao nói xong chuyện năm đó, Du Trì cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, cảm thấy rất khó chịu.

Du Trì: "Anh nói Phi nhân loại được thành lập tám năm trước?"

Du Trì vẫn cho là Phi nhân loại tồn tại từ mấy trăm năm về trước.

Kim Ngao gật đầu: "Đúng vậy."

Sau khi trả lời xong, Kim Ngao nghi ngờ hỏi: "Cậu hỏi cái này làm gì?"

Du Trì nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Không có gì."

Kết hợp với lời Li Hựu nói về tám năm trước, cầm thú cái gì, trong lòng Du Trì đã đại khái biết rõ sự tình từ đầu đến cuối.

Nếu cậu không nghĩ sai, vết thương trên người Ngôn Dục, là bởi vì cậu.

Nghĩ đến đây, trong lòng Du Trì cảm thấy vừa chua xót vừa đau đớn, đồng thời cũng cảm thấy có chút ngọt.

Kim Ngao thấy Du Trì bỗng nhiên đứng dậy đi lên tầng hai, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Du Trì cậu đi đâu đó?"

Du Trì cũng không quay đầu lại quăng trả một câu: "Đi an ủi bạn trai tôi một chút."

Cây ngay không sợ chết đứng.

Sau khi nói xong Du Trì cũng không quan tâm câu nói này của ình khiến bọn Kim Ngao, Tiêu Ny, Tập Lang hóa đá tại chỗ, trực tiếp lên lầu.

Du Trì từng lên tầng hai, cho nên quen cửa quen nẻo trực tiếp đi tới trước cửa phòng làm việc của Ngôn Dục. Còn không đợi Du Trì gõ cửa, cửa đã tự động mở ra.

Du Trì thấy vậy bĩu môi một cái – người này, chắc là nghe lời mình nói cả rồi.

Du Trì cất bước đi vào, chỉ thấy Ngôn Dục đang ngồi trên ghế salon, thấy cậu đi vào thì vỗ vỗ vị trí bên người, ý là – lại đây ngồi.

Du Trì đi tới, hỏi: "Anh đều nghe được?"

Ngôn Dục gật gật đầu: "Ừm."

Du Trì nhìn anh, không hỏi chuyện về vết thương trên người hay Thiên Đạo, mà hỏi: "Cho nên tám năm trước anh đã thích em rồi? Giấu rất kỹ nha."

Trước khi đến Phi nhân loại, Du Trì chưa từng gặp Ngôn Dục.

Ngôn Dục nghe xong rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Lúc đó còn chưa rõ, thế nhưng anh có dự cảm, anh nhất định sẽ yêu em."

Ngôn Dục không thể không có chuẩn bị cho trận chiến, cho nên lúc đó mới đưa ra đề xuất người và yêu có thể cùng chung sống, ở bên nhau, đồng thời đáp ứng với Thiên Đạo thành lập Sở tư vấn hôn nhân Phi nhân loại, cam kết Phi nhân loại sẽ tiếp đón tất cả yêu, không kỳ thị chủng tộc.

Du Trì nghe xong bị bộ dáng nghiêm túc của Ngôn Dục chọc cười: "Yêu là yêu, không yêu là không yêu, chuyện tình cảm còn có thể có dự cảm hả?"

Vẻ mặt Ngôn Dục nghiêm túc: "Có."

Du Trì nhìn Ngôn Dục, nghĩ đến vết thương sau tám năm mà vẫn còn rõ ràng sau lưng anh, chỉ cảm thấy đau lòng: "Vậy sao anh không tới tìm em sớm một chút, tám năm trước em không biết gì cả."

Tám năm trước cậu không biết gì cả, mỗi ngày không buồn không lo, mà khi đó Ngôn Dục chịu đựng 12 đạo thiên lôi còn phải xử lý chuyện của Phi nhân loại...

Mà bây giờ, sau khi Ngôn Dục đã xử lý hết mọi việc, trải sẵn đường, cậu đến ngồi mát ăn bát vàng, không phải trả giá gì cả.

Thấy vẻ mặt của Du Trì, Ngôn Dục biết cậu đang suy nghĩ lung tung, vì vậy vươn tay xoa nhẹ tóc cậu, nói: "Anh không sao, thật đó."

Ngôn Dục nói xong liền nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt mang ý cười nhìn Du Trì, nói: "Không cần đau lòng cho anh, chịu mỗi một đạo thiên lôi cũng là vì cách em càng gần hơn, anh là hân hoan nguyện ý."

Ngôn Dục: "Hơn nữa thời gian chứng minh dự cảm của anh là đúng."

Anh thật sự rất thích Du Trì, bây giờ chính anh cũng không biết thích từ lúc nào.

Du Trì nghe xong trong lòng hơi động, không nhịn được bổ nhào về phía anh, sau khi đè anh xuống thì hôn bẹp lên mặt anh một cái, cúi đầu nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc kiên định: "Mặc dù bây giờ nói hơi trễ, nhưng em vẫn phải nói."

"Ngôn Dục, em cũng yêu anh, tuy rằng em yêu anh trễ hơn anh yêu em mấy năm, thế nhưng bây giờ em rất yêu anh, rất nhiều năm sau này em cũng sẽ tiếp tục yêu anh."

Nghe Du Trì nói năng có khí phách, đầu tiên là Ngôn Dục sững sờ, sau đó trong lòng như có viên đá nhỏ lăn vào, ý cười như gợn sóng chậm rãi tản ra.

Lúc Ngôn Dục hôn Du Trì, cậu nghe anh nhẹ nhàng nói: "Ừm, anh cũng vậy."

Rất nhiều rất nhiều năm sau, anh vẫn sẽ yêu em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play