Tuy rằng Ngôn Dục nói không phải chuyện gì lớn, nhưng nhìn dáng vẻ của Li Hựu, Du Trì không cảm thấy như vậy. Ánh mắt cậu nhìn anh tràn đầy hoài nghi.

Du Trì nghĩ đến tám năm trước mình đang làm gì, sau đó phát hiện lúc đó cậu đang học lớp 12, cũng đang sốt sắng học hành, mỗi ngày ban ngày làm bài tập, buổi tối rất muốn dính vào giường ngủ ngay nhưng vẫn phải đấu tranh với các loại bài tập khác nhau.

Li Hựu nhìn Du Trì, muốn nói lại thôi, sau khi thấy ánh mắt nguy hiểm của Ngôn Dục thì híp mắt một cái, cuối cùng đầu óc xoay chuyển, trong lòng ra một quyết định. Y quyết định không nói gì cả, dù sao nói ra cũng không có lợi cho y.

Nếu Ngôn Dục muốn yên lặng làm người trả giá, y cần gì phải trợ giúp tình địch của mình chứ. Y cũng không phải đồ ngốc. Nhưng mà...

Trên mặt Li Hựu chợt lóe ý cười xấu xa, lập tức nhìn Ngôn Dục làm ra vẻ mặt 'anh không phải người', sau đó dùng ánh mắt đồng tình nhìn Du Trì, muốn nói lại thôi.

Thấy Li Hựu như vậy, trong lòng Du Trì tò mò như có con mèo nhỏ muốn nhảy ra, không nhịn được cau mày nhìn Ngôn Dục: "Rốt cuộc các anh giấu em chuyện gì?"

Rõ ràng lúc trước còn nói cho dù cậu muốn biết chuyện gì cũng sẽ nói cho cậu biết!

Du Trì nhìn Ngôn Dục, trong lòng quyết định nếu lần này Ngôn Dục lại nói không có chuyện gì lớn em không cần biết, cậu sẽ...

Cậu vẫn chưa biết phải làm gì.

Cũng may không biết có phải Ngôn Dục nghe được tiếng lòng của Du Trì hay không, anh liếc mắt nhìn Li Hựu đang xem kịch vui một cái, lập tức cúi đầu nói với Du Trì: "Việc này nói ra rất dài, bây giờ không tiện, sau này sẽ nói với em."

Nghe Ngôn Dục nói như vậy, Du Trì theo bản năng quay đầu nhìn xung quanh một chút, sau đó chỉ thấy Tiêu Ny và Tập Lang đang giả bộ cúi đầu làm việc.

Lúc ánh mắt Du Trì quét đến chậu cây bên góc tường, lá trên chậu cây kia run lên, sau đó Du Trì thấy chậu cây kia không một tiếng động gian nan xoay qua một bên, cành lá vốn dĩ hướng ra ngoài bây giờ lại quay vào trong.

Nhìn thân cây của Ảnh Mộc xoay thành một cái bánh quai chèo, Du Trì: "..."

Thời đại này, đến cái cây cũng học được cách lén lút nghe người khác nói chuyện.

Sau khi Du Trì quét mắt một vòng, cảm thấy bây giờ thật sự không phải lúc nói chuyện. Nếu Ngôn Dục không muốn nói, Du Trì tin chắc chắn anh có lý do của mình, cho nên trong lòng cậu tuy rằng rất tò mò chuyện xảy ra tám năm trước nhưng vẫn không hỏi tiếp.

Li Hựu thấy biểu tình Du Trì thả lỏng, lập tức bỏ thêm một cây đuốc, y nói với cậu: "Trì Trì à, chuyện tám năm trước tôi cũng không biết, nếu tôi mà biết..."

Sau đó Li Hựu không nói gì, y thở dài thở ngắn một trận, lại thở một hơi dài thật dài, vẻ mặt thành khẩn nói tiếp: "Trì Trì, nếu sau này cậu không muốn ở cùng một chỗ với lão yêu quái này, chỗ của tôi hoan nghênh cậu bất cứ lúc nào, này Ngôn Dục anh muốn làm gì, tôi @#&%..."

Li Hựu còn chưa nói xong, Ngôn Dục đã không thể nhịn được nữa ném y ra ngoài. Sau đó tạo kết giới ngăn Li Hựu ngoài cửa không cho y vào, Ngôn Dục nhìn Du Trì: "Y nói bậy, em đừng nghĩ nhiều."

Du Trì thấy được vẻ sốt sắng trong mắt Ngôn Dục, đây là biểu tình từ trước đến nay cậu chưa từng thấy, nhất thời còn cảm thấy có chút mới mẻ.

Thấy Du Trì không nói gì, Ngôn Dục dừng một chút, nói tiếp: "Em đừng tin y."

Li Hựu ở bên ngoài không ngừng vỗ lên kết giới, vừa vỗ vừa mắng: "Ngôn Dục cái lão yêu quái này, anh để tôi vào, ghế tựa hơn năm vạn của tôi còn ở trong, có phải anh muốn chiếm tài sản riêng của tôi không? Cái bàn kia của tôi là ------ ôi."

Còn không đợi Li Hựu nói ra giá của cái bàn đã bị Ngôn Dục ném bàn ghế ra ngay trước mặt. Li Hựu đẩy cái bàn đè trên người mình ra, sau khi đứng lên còn xoa eo kêu rên: "Ngôn Dục cái lão yêu quái này, có phải muốn mưu sát đồng loại hay không!? Tôi muốn vạch trần tên cầm thú hung ác nhà anh!"

Ngôn Dục không nhìn Li Hựu bên ngoài tức đến giơ chân, tất cả ánh mắt đều đặt trên người Du Trì, chờ câu trả lời của cậu. Bị Ngôn Dục nhìn như vậy, Du Trì đột nhiên không nhịn được cười.

Du Trì vỗ vỗ cánh tay Ngôn Dục, cười híp mắt nói: "Anh đừng dùng ánh mắt này nhìn em, đừng sốt sắng, em tin anh."

Sau khi nói xong Du Trì lại cảm thấy có chút ngượng ngùng không giải thích được, cho nên cậu quay đầu nhìn Li Hựu bên ngoài loảng xoảng loảng xoảng đập kết giới, nói sang chuyện khác: "Anh thu lại kết giới để y vào đi."

Ngôn Dục nghe vậy ánh mắt tối đi. Du Trì thấy biến hóa trong mắt anh, nhanh chóng giải thích: "Không phải, ý của em là anh để kết giới như vậy khách hàng cũng không thể vào được."

Vốn dĩ trong Sở một ngày cũng không có bao nhiêu khách hàng, nếu còn tạo kết giới thì sớm muộn gì Phi nhân loại cũng không thể mở cửa nữa.

Tiêu Ny len lén liếc nhìn Du Trì và Ngôn Dục một cái, cuối cùng lén lút gửi tin nhắn cho Tập Lang:【 lão Đại và Du Trì bây giờ, có tính là dùng chi phí do nhà nước cung cấp nói chuyện yêu đương hay không? 】

Tập Lang nhận được tin nhắn liếc nhìn Tiêu Ny đang ngồi thẳng tắp, không biết còn tưởng rằng cô đang nỗ lực làm việc.

Tập Lang nhẹ nhàng đánh chữ, trả lời: 【cô có bản lĩnh thì đi hỏi lão đại đi. 】

Trong nháy mắt eo Tiêu Ny sụp xuống: 【sợ, không dám. 】

Tiêu Ny: 【bây giờ lão đại là Du Trì thân mật như vậy, có phải chúng ta cũng nên đổi xưng hô không? 】

Tập Lang: 【cô muốn gọi như thế nào? 】

Tiêu Ny đánh chữ xong muốn gửi đi, Tập Lang đã gởi tiếp một tin qua: 【cô nghĩ cho kỹ, cái xưng hô này phải khiến hai người bọn họ đều thỏa mãn, nếu không thì có thể cô sẽ bị đánh. 】

Tiêu Ny yên lặng xóa đi ba chữ 'chào chị đại', sau đó nhắn: 【tôi cảm thấy gọi tên rất tốt, không thay đổi gì nhiều, cũng không có vẻ như quá thân thiết khiến lão đại không hài lòng. 】

Dù sao cái người dám gọi Trì Trì, bây giờ còn đang ở ngoài cửa không được vào.

......

Tuy rằng Ngôn Dục nói sau đó sẽ nói cho Du Trì biết chuyện tám năm trước, nhưng anh vẫn chậm chạp không mở miệng, lúc đầu Du Trì rất để ý, nhưng dần dần không còn để ý như vậy nữa, bởi vì hiện tại cậu có chuyện quan trọng hơn phải chú ý.

Bởi vì trong nháy mắt đã trôi qua hơn hai tháng, phòng Du Trì thuê còn nửa tháng nữa là hết hạn thuê, mà tiến triển giữa Du Trì và Ngôn Dục vẫn chỉ giới hạn ở nắm tay.

Không sai, qua một thời gian lâu như vậy, quan hệ của bọn họ vẫn dậm chân tại chỗ.

Có lúc hai người cùng tan làm, cùng đi ăn cơm, thỉnh thoảng trễ quá thì sẽ ngủ lại nhà đối phương, nhưng Ngôn Dục nằm bên cạnh Du Trì vẫn thờ ơ không động lòng. Đúng, lúc ngủ lại nhà đối phương, bọn họ ngủ trong một cái phòng, trên một cái giường. Nhưng mà cũng không có tác dụng gì.

Từ lúc Ngôn Dục nằm xuống giường tới lúc thức dậy, toàn bộ thời gian đều rất quy củ, không động tay cũng không động miệng, giữa hai người như cách một con sông.

Ngược lại thì Du Trì từ lúc bắt đầu căng thẳng thấp thỏm bao nhiêu, sau đó dần dần nằm trên giường thẫn thờ như cá mắm.

Lại một lần nữa hai người đi xem phim buổi tối về trễ nên Du Trì ngủ lại nhà Ngôn Dục, cậu nằm trên giường nghe tiếng nước chảy truyền ra từ trong phòng tắm, tâm lý không có một tia gợn sóng. Du Trì chết lặng, trong lòng nghĩ – Ngôn Dục chắc không phải là không được đâu nhỉ?

Sau khi nghĩ xong Du Trì liền đưa tay sờ sờ bụng của mình, ừm, vóc người của cậu không có bởi vì tình yêu mà béo phì, cũng coi như mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo ra thì có da có thịt.

Nhưng mà với tình hình yêu đương như thế này, muốn béo phì cũng khó...

Cho nên rốt cuộc là cậu yêu đương xảy ra vấn đề chỗ nào?!

Là cậu không đủ sức hấp dẫn Ngôn Dục hay cậu vốn dĩ chỉ là một con búp bê tinh khiết để làm ấm giường tán gẫu mà thôi?!

Du Trì cảm thấy bản thể của Ngôn Dục chắc không phải là Giải Trĩ, mà là hòa thượng thành tinh ngồi thiền trong lòng không loạn.

Trong lúc Du Trì nằm trên giường mặt không cảm xúc mà nghĩ bậy bạ, tiếng nước trong phòng tắm cuối cùng cũng ngừng. Không bao lâu, cạch một tiếng, cửa phòng tắm mở ra.

Du Trì phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn qua, sau đó thấy Ngôn Dục vẫn mặc áo ngủ kín kẽ như ngày thường đi ra. Du Trì thấy Ngôn Dục mặc đồ kín chỉ hở tay chân mặt và một chút xương quai xanh, vẻ mặt lạnh lùng.

Che kỹ như vậy, chẳng lẽ là anh ấy sợ mình nhào tới ăn anh ấy hả?!

Không cho hôn, không cho sờ, chẳng lẽ còn không cho nhìn một chút giải thèm à! Nhìn một chút cũng không thiếu miếng thịt nào!

Du Trì: Ta hận!

Trong lúc Du Trì đang oán hận mài răng, Ngôn Dục nhận ra cậu sai sai, quan tâm bước nhanh về phía trước, có chút bận tâm: "Làm sao thế? Em không thoải mái ở đâu?"

Nhìn gương mặt đẹp trai đột nhiên kề sát vào, thân thể vừa mới tắm xong nhìn càng muốn nhào tới cắn một cái, hỏa khí trong người Du Trì càng lớn.

Du Trì nhìn Ngôn Dục chằm chằm, ghiến răng nói từng chữ: "Nhịn!"

Ngôn Dục ngẩn người, sau đó đứng dậy, trên mặt có chút áy náy, nói: "Xin lỗi, anh dùng phòng tắm lâu quá, bây giờ em đi đi!"

Du Trì nghe xong ngẩn ra, sau đó càng tức: "Không phải em muốn đi wc!"

Du Trì cảm thấy mình không thể nhịn nữa, nhịn nữa cậu sẽ trở thành hòa thượng, hôm nay nhất định cậu phải hỏi rõ. Động tác của Ngôn Dục dừng lại, sau đó nhìn kỹ vẻ mặt của Du Trì, cuối cùng suy nghĩ rõ ràng. Vẻ mặt Ngôn Dục trong nháy mắt trống không, sau đó có chút không dễ chịu mà dời ánh mắt, không nhìn Du Trì nữa.

Du Trì thấy Ngôn Dục đỏ lỗ tai, biết anh hiểu ý của cậu, nếu đã mở đầu được rồi, cậu cũng không kiêng kỵ gì nữa. Du Trì vén chăn lên ngồi dậy, sau đó kéo Ngôn Dục ngồi xuống, trên người cậu và anh mặc cùng một loại áo ngủ, nhưng cậu mặc số nhỏ hơn.

Bởi vì động tác của Du Trì quá lớn, cổ áo của cậu lệch qua một bên, lộ ra phần lớn xương quai xanh và nửa cái vai. Ngôn Dục biết nghe lời phải ngồi xuống, nhìn cổ áo Du Trì, ánh mắt đột nhiên sâu thêm một chút.

Đều là nam nhân, nhìn thấy ánh mắt của Ngôn Dục, Du Trì liền có hy vọng, vì thế cậu lại lén lút kéo áo xuống một chút. Để anh càng nhìn rõ ràng hơn.

Ngôn Dục nhìn chằm chằm Du Trì vài giây, cuối cùng chậm rãi giơ tay...

Trong nháy mắt đó trong lòng Du Trì nhảy một cái, cho là Ngôn Dục cái người vừa không nhỏ yếu, vừa không đáng thương cũng không bất lực rốt cuộc cũng ra tay với mình, Ngôn Dục lại giơ tay kéo áo của cậu lại đàng hoàng.

Kéo xong...

Được lắm.

......

Ngữ khí của Ngôn Dục còn ôn nhu hơn cả động tác: "Mặc đồ đàng hoàng, cẩn thận đừng để bị cảm."

Du Trì từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, tay để lên vai Ngôn Dục, bắt đầu hoảng: "Ngôn Dục anh tỉnh táo một chút đi, bây giờ là mùa hè, cảm mạo cái rắm a!"

Quá nóng giận, Du Trì có chút nói không biết lựa lời, ánh mắt nhìn Ngôn Dục chỉ tiếc mài sắt không nên kim, nói năng lộn xộn: "Ngôn Dục nếu anh không được thì anh nói sớm, anh cứ trêu ghẹo em như vậy mà coi được sao? Bệnh viện yêu quái của các anh không phải có nam yêu khoa sao? Nếu anh đi một mình ngại ngùng thì em đi với anh! Anh đừng có lừa gạt em là muốn em làm ấm giường qua mùa đông nha? Hay là anh coi em như đồ chơi trong phim?!!"

Du Trì nói một tràng với Ngôn Dục, lúc đầu anh bị cậu nói đến bối rối không phản ứng được, sau khi phản ứng lại thì híp mắt, ánh mắt có chút nguy hiểm nhìn Du Trì chằm chằm.

Du Trì còn đang nổi nóng không cảm giác được nguy hiểm mà vẫn nhảy nhót: "Anh chỉ nhìn em mà không lên nổi thì có lợi ích gì? Người ta không biết còn... A..."

Du Trì còn chưa nói xong đã bị Ngôn Dục cúi đầu hung hăng ngăn chặn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play