Màn thương thảo của Diệp Phi và Hoắc Tuần kết thúc, lúc này mới cười khanh khách đến gần, Nhan Tề thu hồi vài phần kiệt ngạo trước đây, đặc biệt ngoan ngoãn chào hỏi.
Cậu ấy gần đây thay đổi rất nhiều, không còn cự tuyệt công ty như trước nữa, nhiệt tình luyện tập cũng cao hơn người khác, các quản lý đều nhìn thấy tường tận, cũng báo cáo đều đặn cho Diệp Phi.
“Đã quen với giáo viên mới chưa?” Diệp Phi ân cần hỏi, “Nếu có gì thắc mắc, hãy phản hồi cho người đại diện, các tiết mục sắp sửa công bố rồi, nhất định phải luyện tập thật tốt, đừng phụ lòng mong mỏi của fans chúng tôi.”
Nhan Tề gật đầu, “Các giáo viên rất chuyên nghiệp, đã hỗ trợ tôi rất nhiều. Diệp tổng, cảm ơn chị.”
“Này, khách khí thế, cậu mà phát triển tốt thì tôi cũng được lợi mà.” Diệp Phi vỗ vỗ vai cậu ấy “Tôi có chuyện phải đi trước. Đừng làm việc quá sức. Sau khi tan học trở về nghỉ ngơi một chút.”
Thấy cố có vẻ gấp gáp, hiếm thấy Nhan Tề lộ ra một chút thất vọng, “Ừm … Lát nữa tôi còn có bài học thanh nhạc, chị có muốn ở lại xem một chút không?”
“Không cần không cần, tôi rất tin tưởng thực lực của cậu!”
Diệp Phi thần kinh thô không hiểu ý của cậu ây, vẫy tay chào tạm biệt, muốn đưa Hạ Hi đi thăm phòng làm việc.
Hoắc Tấn vẫn luôn đứng ở phía xa xẹt qua đám người liếc mắt một cái, đụng ngay ánh mắt của Nhan Tề ở chỗ này.
Khói súng âm thầm bốc lên trong không trung.
Các cô gái vẫn không hay biết, chỉ có Mục Phẩm Lâm âm thầm ở một bên xem kịch vui.
Có vẻ như đường tình của Hoắc tổng không hề dễ dàng gì.
–
Sau khi Diệp Phi tiếp quản Tinh Ảnh, cũng chăm chỉ mặc trang phục công sở nhiều hơn, so với Chương Dương thích phong cách lạnh lùng khó gần, phong cách của cô ấy gần gũi hơn.
Phòng khách?
Hoắc Tuần đánh giá ghế sofa lớn bọc da mềm mại, một khi đã ngồi lên, cả người liền lún xuống , cảm giác mềm mại bao bọc chỉ muốn trực tiếp ngủ luôn tại chỗ.
Những chiếc gối nhung sang trọng, chăn bông có ở khắp mọi nơi, có một vài chiếc khăn lụa sang trọng phiên bản giới hạn được treo trên tường làm vật trang trí.
Nơi này ấm áp không giống như một văn phòng làm việc, mà có cảm giác ở nhà hơn, nơi người ta có thể nằm xuống làm một giấc bất cứ lúc nào.
Thực phù hợp với phong cách tùy ý của Diệp Phi.
Hạ Hi rất thích kiểu thiết kế này, tấm tắc khen, “Mỗi lần đi đến văn phòng của Mục ca ca đều cảm thấy vô cùng lạnh lẽo nhàm chán, không thú vị chút nào, nhưng nơi này thì vô cùng khác biệt, quả thực thoải mái làm em không muốn rời đi.”
“Đương nhiên.” Diệp Phi pha cho họ ba tách trà.”Mỗi lần làm việc đều rất mệt và buồn tẻ, nếu ko trang trí văn phòng cho tươi sáng đẹp đẽ hấp dẫn một chút, cả ngày tăn ca trong đây chắc sẽ vô cùng khổ sở.”
Hoắc Tuần cùng Mục Phẩm Lâm hai mặt nhìn nhau.
Tăng ca rất khốn khổ sao? Vì sao bọn họ không có cảm giác đó nhỉ?
Nhân sinh nhàm chán như vậy, nếu ko tăng ca thì cũng chỉ có thể lẻ loi ở nhà uống rượu một mình, chỉ cần nghĩ đến đó, lại cảm thấy đi làm vui hơn nhiều.
“À chuyện kia…Diệp tiểu thư, cô nói có một văn kiện cần tôi tư vấn pháp lý phải ko?” Mục Phẩm Lâm dời đề tài.
Diệp Phi lấy lại tinh thần, vội vàng lấy ra một tệp giấy đang để trên bàn làm việc: “Chính là mấy cái văn kiện này, vốn dĩ là muốn gửi đến văn phòng luật của các anh, nhưng mấy ngày nay lu bu làm việc nên bị chậm trễ.”
Sau đó, cô lại rút ra một folder màu hồng phấn, đứa cho Hoắc Tuần, cười đến khả ái: “Đại thần à, anh cũng giúp tôi nhìn qua vấn đề sắp xếp nhân sự một chút nhé.”
Thuận miệng dắt người ta đi tham quan nhưng thật ra cô ko từ bỏ bất kỳ cơ hội chiếm thêm tiện nghi cho mình, kéo được cả đại luật sư cao cấp tư vấn pháp lý miễn phí cho cô.
Hoắc Tuần bất đắc dĩ mà liếc cô một cái, nhưng vẫn nhận lấy.
Kết quả chỉ lướt qua vài phút, hắn đã nhíu mày, chỉ vào thống kê của các phòng ban phía trên, “Hậu cần cần mười người? Bộ tính mở công viên trò chơi ở đây sao? Còn có bộ phận hành chính đến tám người, phân bổ đầu việc cũng ko rõ ràng, một số cái còn trùng lặp với bộ phận nhân sự. Tám người này mỗi ngày ngồi ở đây để chờ dưỡng lão à?”
Vừa dính vào công việc một cái thôi, khí chất của hắn đã thay đổi rồi, không giận tự uy, khiến Diệp Phi ở kia sợ đến mức ko dám nuốt nước miếng.
Hiện tại cô đã hiểu được vị trí của Hàn Xuyên kia làm cũng thực ko dễ dàng.
Nhận ra cô gái trước mặt đột nhiên im lặng hẳn, Hoắc Tuần lúc này mới có phản ứng, bản thân mình lại mắc bệnh nghề nghiệp nữa rồi: “Xin lỗi, là thói quen khi làm việc…”
“Không đâu, anh nói đúng mà.”. Diệp Phi ở phương diện này vô cùng khiêm tốn: “Tôi bận rộn điều hành hoạt động của nghệ sĩ, lại chưa quen nghiệp vụ, mấy vấn đề này nếu anh ko chỉ ra, tôi cũng ko có khả năng phát hiện được. Vậy bây giờ phải giải quyết thế nào, cắt giảm biên chế sao?”
Hoắc Tuần gật đầu: “Cần thiết, hơn nữa phải nhanh, vấn đề này như dao sắc chặt đay rối, đừng để lộ ra tiếng gió, trực tiếp cho nhân sự nhận lệnh đi sắp xếp.”
Hạ Hi đứng ở bên dự thính, nhịn ko được dùng ngón tay đếm đếm: “Nếu nói như vậy, chẳng phải sẽ chi ra một số tiền lớn để bồi thường cho những người bí thôi việc sao.”
Nhìn một chuỗi dài danh sách, Diệp Phi trong lòng có vài phần tính toán so sánh.
Cuối cùng thái độ kiên quyết: “”Nhất định phải cắt giảm. Đau dài ko bằng đau ngắn. Tuy phải bỏ một số tiền ra bồi thường nhưng giảm bớt nhân sự cũng có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức và đảm bảo lợi nhuận lâu dài của công ty. Được rồi, ngày mai tôi sẽ yêu cầu bộ phận nhân sự chuẩn bị”
Cô ấy kinh doanh nhạy bén hơn hắn nghĩ, đôi mắt của Hoắc Tuần ánh lên sự hài lòng.
Lúc này, Mục Phẩm Lâm cũng đã hoàn thành công việc của mình, mỉm cười đứng lên, “Tôi đã đánh dấu những chỗ có vấn đề. Tôi đề nghị cô đi thảo luận với nhà thầu. Tôi còn có chuyện muốn đi trước.”
Hạ Hi nghe vậy ko khỏi chu miệng, có chút ko tình nguyệt, cô ta vẫn còn chưa chơi đủ mà, vốn dĩ còn muốn mời chị gái Phi Phi đi ăn khuya nữa.
Nhưng khi ngẩng đầu lên tính cách kéo dài thời gian, lại phát hiện Mục Phẩm Lâm đang liều mạng nháy mắt với mình.
Thanh mai trúc mã tự nhiên là ăn ý mà phối hợp với nhau: “Em cũng phải đi rồi, hiện tại đã trễ, không về thì sẽ bị ăn chửi mất.”
Mặc dù hôm nay tâm trạng đã bị cho đi tàu lượn siêu tốc mấy vòng, nhưng đối với Tiểu Thiên Sứ này, Diệp Phi vẫn rất thích.
Nghe nói cô ta phải đi rồi, Diệp Phi lộ vẻ tiếc nuối, “Này, tôi muốn mời em ăn bữa khuya. Có một quán xiên que gia đình ở hẻm cũ rất sạch sẽ và ngon lắm, chỉ có thể đợi lần sau.”
Hu hu mình muốn ăn, mình muốn ăn, mình thật sự muốn ăn.
Hạ Hi rơi lệ đầy mặt mà bị người kéo đi.
Đã lên xe rồi vẫn còn tiếc nuối ko thôi: “Em cũng chị Phi thật có duyên, cả hai đều muốn đi ăn khuya cùng nhau, anh à, rốt cuộc mắt anh bị sao vậy, giật muốn rút gân luôn.”
Nhìn tiểu muội thần kinh thô của mình, Mục Phẩm Lâm bất đắc dĩ: “Em ko thấy bọn họ đang vô cùng cao hứng nói chuyện với nhau sao. Cho người ta một không gian riêng tư đi.”
“Hứ, tên Hoắc Tuần đó đã ko muốn kết hôn, dựa vào cái gì vẫn muốn nắm giữ chị ấy chứ.” Hạ Hi tức giận nói: “Em thấy Nhan Tề còn tốt hơn, Mạc Tây Phong cũng ko tồi, tóm lại đều thích hợp với Hoắc Tấn đó.”
Mục Phẩm Lâm nắm tay lái: “Thích hợp hay ko chỉ có Diệp Phi biết, hơn nữa anh thấy Hoắc tiên sinh đối với cô ấy cũng rất đặc biệt, hai người nhìn qua rất xứng đôi.”
“Em ko cảm thấy như vậy, trước khi chị Phi Phi thừa nhận, em vẫn giữ chính kiến của mình.”
–
Dưới lầu hai người trong xe đang mẫu thuẫn mà Diệp Phi cùng Hoắc Tuần trên này lại ko hề hay biết gì.
Bọn họ đang quay cuồng trong các bài báo cáo tài chính.
Hoắc Tuần thở dài, chưa bao giờ cảm thấy mệt tâm vì chuyện làm ăn như thế này: “Cô có đọc hiểu báo cáo tài chính ko vậy? Có hiểu thế nào là báo cáo lưu chuyển tiền tệ hay ko? Có biết gì về bảng cân đối kế toán và báo cáo điều chỉnh? Kế toán của cô đem bảng biểu làm loạn hết cả lên, rất nhiều tài khoản ko rõ ràng, cô có biết ko vậy?”
Diệp Phi khác khác gì nhân viên cấp dưới của hắn, ngoan ngoãn đứng trước bàn, thở cũng ko dám thở mạnh.
Cô gióng trống khua chiêng tìm Hoắc Tuần giúp mình mua Tinh Ảnh, làm đến mức người ta còn tưởng năng lực bản thân còn lợi hại hơn Chương Dương, bây giờ sao có thể xấu hổ nói thật ra cô đang ở giai đoạn đầu học hỏi.
“Hiểu, hiểu chứ, trên đó ghi cái gì thì tôi đều hiểu.”
Cô trước kia cũng từng đi theo cha mình xem qua một chút, mấy phần da lông vẫn có thể hiểu đc, đương nhiên không thể so sánh với nhân vật như Hoắc đại thiếu gia, rốt cuộc không phải ai sinh ra cũng có thể làm kinh doanh được.
Hoắc Tuần hung ác chỉ vào mũi, “Chỉ đọc hiểu thì vẫn chưa đủ. Dù sao Tinh Ảnh cũng là một công ty cỡ vừa. Báo cáo tài chính tuy có sai sót, nhưng khoảng cách cũng không lớn, nhưng về lâu về dài, những vấn đề này ko được giải quyết sẽ trở thành căn bệnh trầm kha ko có cách nào cứu chữa, có hiểu ko? “
“Hiểu, đã hiểu rõ.” Diệp Phi đáng thương gật đầu. “Ngày mai tôi sẽ mời một chuyện gia đến đây chỉ dạy, hệ thống lại kiến thức từ đầu đến cuối.”
Nhìn thấy cái bụng của cô đã nhô lên, Hoắc Tuần tự nhiên ko muốn để cho cô đi học, quản lý hai công ty, còn thi lấy bằng, việc này đối với một thanh niên trẻ khỏe đã đủ mệt mỏi, huống gì là với một người đang mang thai.
“Cô đã làm bà chủ rồi, bây giờ hệ thống lại kiến thức cũng đã muộn, tất cả đều phải bắt đầu từ cơ bản trước, đối với cô mà nói thì quá lãng phí thời gian.”
Nghe hắn nói lời phủ quyết như thế, Diệp Phi có chút nhụt chí: “Tôi nghĩ làm chủ cũng ko khó lắm, ko ngờ lại có nhiều cửa ải khó khăn cong quẹo thế này.”
Cô uể oải ngã người xuống sofa, vẻ mặt rầu rĩ ko vui.
Hoắc Tuần cảm thấy vừa nãy có vẻ mình lại nói quá mức, đả kích lòng tự tin của cô.
Hắn chưa từng nghiêm túc kết giao với cô gái nào, hiện tại ko biết ứng phó làm sao, chỉ có thể châm chước đề nghị: “Cô trước theo tôi học tập, ngày mai qua công ty của tôi đi.”
Diệp Phi:??
Thế thì quá khủng bố rồi, mỗi ngày cùng nam chủ ở bên nhau chẳng phải là chán sống rồi à, phản ứng đầu tiên của cô chính là xua tay cự tuyệt.
Nhưng nghĩ đến Hoắc thị khắp nơi đều là thạc sĩ và tiến sĩ, quy tụ đông đảo những du học sinh từ nước ngoài trở về. Đội ngũ nhân tài ở đây chính là mơ ước nhất của tất cả các công ty săn đầu người. Nếu có thể học ở nơi đó, chắc chắn sẽ có một bước tiến lớn.
Bộ dáng mặt mày ủ ê rơi vào trong mắt Hoắc Tuần.
Trong mắt người đàn ông cao quý này lại dâng lên vài phần u ám, vốn tưởng cô sẽ vui vẻ đáp ứng, không nghĩ đến vẫn là bị người ta ghét bỏ.
Hắn cảm thấy thật buồn cười, rõ ràng chỉ muốn cùng cô nuôi dưỡng con cái, mấy chuyện này có quan hệ gì đến hắn? Công ty của cô tốt xấu ra sao, hắn để bụng làm gì.
Ánh mắt Hoắc Tuần tối sầm, tính toán muốn thu hồi cái đề nghị này.
“Nếu cô ko muốn thì thôi, kêu người đáng tin cậy về dạy là được.”
“Cũng ko phải ko muốn.” Diệp Phi chống cằm, vẫn ko phát hiện ra hắn ko vui: “Chỉ là cảm thấy ko tốt lắm, vạn nhất bị người ta biết rồi đồn lên mạng, tôi lại bị ăn chửi.”
Quan trọng là nữ phụ mà thân cận với nam chính quá sẽ bị dính đòn phản phệ.
Nhưng hiện tại cốt truyện rõ ràng đã chệch đường ray, Diệp Phi ko biết nên làm thế nào cho phải, cô đã ko nhịn được sự hưởng thụ do những tiện nghi mà Hoắc Tuần mang đến, nhưng vẫn sự hại kết cục bi thảm trong cốt truyện.
Hoắc Tuần trong lòng ko rõ ý vị, cầm tách trà lên uống một ngụm nhuận cổ họng, thuận tiện lấy lại bình tĩnh.
Đột nhiên cửa văn phòng có người mở ra, giám đốc bộ phận nghệ sĩ vội vã đi vào: “Diệp tổng, Nhan Tề ở garage xe đánh nhau với người ta!”
Nghệ sĩ đánh nhau ko phải chuyện nhỏ, nếu bị chụp được đăng lên mạng liền xong đời!
Diệp Phi nhanh chóng đứng lên chạy ra ngoài, ko kịp nói với người con lại một tiếng.
Nhìn thấy bóng lưng khẩn trương của cô, trái tim của Hoắc Tuần đột nhiên sụp đổ, tay run lên, trà bị đổ hết lên người.
–
Ở Tinh Ảnh có một bãi đậu xe nhỏ dưới lòng đất, nhưng bởi vì diện tích quá nhỏ, bình thường nhân viên cũng đến đây, chỉ dành cho các ngôi sao nhỏ của tuyến 18.
Tiểu minh tinh thì cũng là sao, cũng cần đề phòng bọn paparazzi vô lương tâm và fan tư sinh cực đoan.
Khi Diệp Phi vội vàng đi đến, Nhan Tề đã bị các nhân viên an ninh của công ty giữ lấy, trước mặt hắn là một thân hình béo mập đang nằm liệt trên đất, miệng kêu thảm thiết: “Trời ơi, giết người, tiểu minh tinh giết người rồi.”
Âm thanh vẫn còn rất vang dội.
Cô đi qua, đầu tiên là nhìn xuống trên dưới Nhan tề, phát hiện cậu ấy vẫn còn nguyên vẹn chút thương tích, ko nhịn được tặc lưỡi, tuổi trẻ chính là thứ quý giá nhất, một đường đã trấn áp được đối phương.
“Rốt cuộc sao lại thế này?”
Làm sếp tổng, cô vẫn ko thể biểu hiện sự thiên vị quá mức dành cho người của mình, nếu Nhan Tề ko khống chế được sự bạo lực của bản thân, xác thực cần phải tìm bác sỹ tâm lý cho cậu ấy.
Chẳng lẽ vì ko thể xuất đạo nên bị áp lực tâm lý dẫn đến hành vi phản xã hội?
Lúc này, một người đàn ông đeo mắt kính màu hồng chạy ra, Diệp Phi nhìn có vẻ quen mắt, hình như là đại diện của nghệ sĩ nhà mình.
“Diệp tổng, Nhan Tề cũng quá ko coi ai ra gì rồi, đây chính là Ngô tổng của công ty điện ảnh Tinh Thần, cậu ta ko nói lời nào liền đi lên đánh người, có phải là bị bệnh tâm thần ko thế.”
“Điện ảnh Tinh Thần?” Diêp Phi liếc mắt nhìn quanh, phát hiện Hoắc Tuần đang chậm rãi đi đến, ngón tay chỉ vào hướng đó hỏi: “Anh biết ko?”
Hoắc Tuần rũ mắt nhìn xuống nền đất: “Không quen, những tôi kiến nghị cô nên tìm người đỡ hắn lên trước, xem có cần đưa bị bệnh viên ko, nếu nguy hiểm đến tính mạng thì sẽ rất phiền toái.”
Chỉ là phiền toái thôi sao?
Cái người được gọi là Ngô tổng thấy mình nằm ko nổi nữa, bịch một tiếng mà ngồi dậy, trợn mắt rống to: “Ai, là cái tên tôn tử nào làm chuyện này, lão tử hiện tại bị thương động đến gân cái, vô cùng nguy hiểm, tao phải báo cảnh sát gô cổ chúng mày lại, con mẹ nó, dám đánh tao…”
Hắn ta vừa ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy một gương mặt tuấn tú vô cảm, liền muốn cắn đầu lưỡi: “Hoắc…Hoắc tổng?”
Tinh Thần Giải Trí là một công ty chuyên môn chế tác web drama, mấy năm nay đã sản xuất được vài bộ phim hài thu được chút nhiệt độ, Ngô Vĩ cũng coi như là tiến vào thương giới thành công, nhưng so với cấp bậc của Hoắc Tuần, hắn cũng chỉ có thể ở các loại tiệc rượu xa mà ngưỡng vọng (ngưỡng mộ và ao ước).
Không nghĩ đến hôm nay lại xuất hiện trước mặt đối phương với bộ dạng này.
Hoắc Tuần ko hề liếc hắn bằng nửa con mắt, nghiêng đầu hỏi Diệp Phi: “Cô tính toán xử lí thế nào?”
“Ai, tôi cũng chưa biết nữa.” Diệp Phi nhìn về phía Nhan Tề, lúc này mới phát hiện phía sau cây cột còn có một người đang núp lùm: “Kia là ai thế?”
Thân ảnh nghe xong giật giật vài cái, sau đó mới ko tình nguyện bước ra, cúi đầu uể oải nói: “Diệp tổng, tôi là Hứa Hạ Hinh.”
Hứa Hạ Hinh, là nghệ sĩ của Tinh Ảnh, chuyên đảm nhận các vai phụ trong web drama, ko phải cô ta ko có tư chất, mà do tài nguyên của người đại diện kéo về đều là cái loại này.
Diệp Phi nhìn về người đàn ông mang kính gọng hồng: “Nghệ sĩ của anh à?”
Mắt kính hồng hung hắn liếc Hứa Hạ Hinh một cái: “Tôi muốn giúp cô ta tranh thử vai nữ số hai trong phim mới của Ngô tổng, mới hẹn riêng ngài ấy ra đây nói chuyện, ko nghĩ tới đụng phải Nhan Tề, gây ra trận náo loạn vừa rồi.”
Lời hắn nói ra chính là ngắt đầu bỏ đuôi, Nhan Tề ko phải tên ngốc, nhàn rỗi ko có chuyện gì lại chạy đến garage đánh người, mấy bao cát trên phòng huấn luyện còn chưa đủ cho cậu ấy dùng sao?
Diệp Phi trầm tư một lát, lại hỏi Nhan Tề, “Cậu nói tôi nghe một chút, sao lại thế này, tôi muốn nghe lời nói thật.”
Nhan Tề nhấp miệng, tuy rằng có chút kháng cự, nhưng vẫn rất nghe lời Diệp Phi, rầu rĩ nói: “Tên đó khi dễ cô gái này.”
Mấy chữ vừa rơi xuống, Ngô tổng liền giống như được hồi quang phản chiếu mà nhảy dựng lên: “Láo, mày nói láo còn muốn ụp nồi cho tao, con mắt nào của mày nhìn thấy tao khi dễ cô ta, không tin mày hỏi Hứa Hạ Hinh xem, có phải tao đang nói chuyện với cô ta về bộ phim hay ko?”
Tình cảnh này thật lộn xộn, Diệp Phi đau hết cả đầu.
Cô đưa mắt ra lệnh cho đội bảo an, sau đó có hai người đàn ông cường tráng lao tới, bịt kín miệng của Ngô Vĩ.
“Ồn ào quá, yên tĩnh chút đi.”
Diệp Phi có cha Diệp chống lưng, còn có Hoắc tấn đến đây tọa trấn, hành động ko hề cố kỵ, vừa ra tay, tên mắt kính hồng còn nháo nhào la hét với Nhan Tề cũng an tĩnh trở lại.
“Nói như vậy, các người đành nhau đều là vì Hứa Hạ Hinh.” Cô nghiêng đầu nhìn cô gái trẻ đang lắp bắp: “Vậy cô nói đi, Ngô tổng có khi dễ cô ko, hay là Nhan Tề vô cớ đánh người?”
Mọi ánh mắt đều hướng về phía Hứa Hạ Hinh.
Chỉ có Nhan Tề, phản phất đã sớm biết đáp án, trầm tư rũ mắt nhìn xuống đất.
Cô gái trẻ có gương mặt tinh xảo nhưng đôi mắt lại thất thần, cô ta cắn chặt môi, đảo mắt nhìn qua người đại diện, dùng âm thanh thật thấp nói: “Ngô tổng…ko có khi dễ tôi.”
Khi cô ta nói ra đáp án này, thật ra ko ngoài ý muốn của mọi người ở đây.
Đương nhiên, Hoắc Tuần là khối băng vạn năm, trừ bò Diệp Phi, ko ai có thể làm sắc mặt hắn lay động một phân.
“Nếu như vậy, đã làm phiền Ngô tổng rồi.”. Diệp Phi ra hiệu cho bảo an buông tay. “Nghệ sĩ của tôi đánh anh, tôi sẽ cho người đưa anh đi bệnh viện nghiệm thương, bao nhiêu tiền tôi sẽ bồi thường, anh còn yêu cầu gì khác ko?”
Ngô Vĩ tự nhiên là không nuốt được chuyện này, hắn ta ko thiếu tiền, huống hồ Nhan Tề xuống tay rất nặng, nhưng cũng ko đánh vào các bộ phận trọng yếu, chỉ cần thoa thuốc vài ngày là được,
Nhưng tình huống này, khẳng định là muốn đánh trả lại mới hả được cơn giận.
Hắn chép miệng, chưa kịp há mồm liền thấy Hoắc Tuần đứng sau Diệp Phi.
Con ngươi u ám cương trực nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu.
Trên mặt như có viết chữ “Có gan nói thử xem nào.”
Ting, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Diệp Phi hắn đã ko thể trêu vào, nếu vì chuyện này mà đắc tội người ta cũng ko phải là hành động sáng suốt, dù sao hắn còn có công ty điện ảnh phía sau, còn nhiều cơ hội đã đánh ngã.
“Nếu Diệp tổng đã nói như thế, tôi cũng ko phải loại người so đo, vẫn hi vọng từ nay về sau nên quản tốt nghệ sỹ của mình, kiểu người tính tình bạo lực này không thể xuất đạo thành minh tinh được đâu.”
Diệp Phi ko chút để ý mà phủi ngón tay: “Đó là chuyện của tôi, Ngô tổng có thời gian thì nên quản lý thân thể cho tốt, tuổi còn trẻ mà đã đính tam cao (huyết áp cao, đường huyết cao, mỡ máu cao) thì cũng ko tốt đâu.”
Nói xong liền lười phản ứng với hắn, xoay người đi đến thang máy, khi đi ngang qua Nhan Tề thì thấp giọng gọi: “Đi theo tôi.”
Giống như đứa trẻ làm sai, Nhan Tề gục đầu xuống, chân dài theo sát đằng sau.
Mà Hoắc Tuần làm quần chúng ăn dưa nãy giờ, lúc này cũng xuống đài.
Thời điểm ba người vào trong thang máy, tựa hồ có thể nghe được tiếng rống giận của mắt kính hồng mà tiếng khóc nức nở của Hứa Hạ Hinh.
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
–
Diệp Phi ko nói lời nào mà đứng sát bên trong, cúi đầu suy nghĩ.
Hoắc Tuần ko tự giác mà nghiêm túc đánh giá người thiếu niên bên cạnh, tuổi còn rất trẻ, tuy rằng có ngoài hình đẹp, nhưng cư xử lỗ mãng thô bạo, ko có chút đầu óc gì.
Loại người này không thích hợp với Diệp Phi.
Hắn trong lòng đánh giá, ko nghĩ tới Nhan Tề bên cạnh cũng đang nghiêng mắt rà quét mình.
Trách ko được ngoại giới đều nói tổng tài Hoắc thị có ột gương mặt vô cùng đáng giá, loại nhan sắc này đặt trong giới giải trí chắc chắn phải đi đến vị trí đỉnh cấp lưu lượng, nhưng khí chất quá lạnh lùng bất cận nhân tình, không giống với Diệp tổng hoạt bát ôn nhu. Hắn thật sự ko thích hợp.
Diệp Phi ko hề phát hiện chuyện này, cô đang lo lắng nhiều việc của công ty, làm sao để ý đến tâm tư đàn ông.
Đột nhiên cô nhấc chân, đạp nhẹ lên đầu gối của Nhan Tề: “Cậu quen Hứa Hạ Hinh à?”
Diệp Phi trợn trắng mắt, “Không thân mà chạy lên đánh đại gia của người ta?”
Nhan Tề nhíu mày, nghiêm túc mà nói: “Cô ta kêu cứu.”
Thật đúng là một thẳng nam, Diệp Nhiên hết nói nổi: “Kỳ thật garage chúng ta có camera, cụ thể đã xảy ra chuyện gì tôi đều biết, nhưng tôi ko muốn xem, có biết vì sao ko?”
Nhan Tề trầm tư, “Bởi vì lười?”
Diệp Phi: “…… Trong lòng mấy người tôi là một bà chủ lười biếng đến vậy à?”
Quả nhiên, Nhan Tề không cho cô chút mặt mũi nào mà gật gật đầu.
Thâm chí Hoắc Tuần ở bên cạnh cũng quăng một ánh mắt khẳng định qua đây.
“Các ngươi là đồ bạch nhãn lang.” Diệp Phi tức giận nắm chặt tay: “Tôi ở chỗ này mỗi ngày khổ cực vì cậu tăng ca, cậu không nhìn thấy được lại nói tôi lười? Tôi ko muốn xem camera là vì tôi tin cậu ko phải loại người tùy tiện dùng vũ lực với người ta, nhưng chuyện hôm nay cậu cũng minh bạch rồi chứ, đã hiểu thế nào là câu chuyện con sói ở Trung Sơn chưa, trên thế giới này chỗ nào cũng có hết, cậu cứu Hứa Hạ Hinh, nhưng cô ta ko biết ơn cậu, ngược lại còn ko nguyện ý vì cậu và phản kháng.”
Cô muốn phổ cập cho Nhan Tề hiểu được thế giới này tàn khốc đến mức nào, đặc biệt là giới giải trí, sự đồng cảm quá lớn sẽ gây ra nhiều phiền toái hơn.
Nhưng cái tên tiểu thử thúi này hẳn nhiên là nghe ko vào tai, lời thể sắt son mà nói: “Nếu có lần sau, tôi vẫn sẽ làm thế.”
Phí lời.
Diệp Phi đỡ trán, tự hỏi tâm tính thiện lương kiểu này là tốt hay xấu.
Thang máy đã lên đến trên lầu, Nhan Tề vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, kiên trì mời mọc: “Diệp tổng, cô muốn tới nghe tôi hát ko, tháng này điểm kiểm tra thanh nhạc của tôi rất cao.”
Cậu ta giống như một đứa trẻ kiêu ngạo, ưỡn ngực muốn khoe khoang sự tiến bộ của bản thân.
Diệp Phi có chút động tâm, Idol đặc biệt hát cho mình nghe, đây chính là ước mơ của các cô gái khi truy tinh, hơn nữa vẫn đang trong kỳ huấn luyện, cơ cơ hội bồi dưỡng tình cảm.
Cô do dự muốn đáp ứng, nhưng trên tay lại truyền đến muốn lực kéo mạnh mẽ.
Hoắc Tuần lạnh nhạt giữ lấy tay cô: “Hiện tại đã quá muộn, thức đêm sẽ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra thai sản, hơn nữa hao phí quá nhiều sức lực, ngày mai lại để bụng rỗng đi xét nghiệm, cô sẽ ko chịu nổi đâu.”
Diệp Phi nghe vậy liền nhìn thời gian, phát hiện thế mà đã 12 giờ đêm rồi.
Cô khó xử nhìn qua Nhan Tề: “Hôm nay thật sự là ko kịp rồi, sáng mai 7h tôi còn phải đi bệnh viện khám thai, lần sau đi, tôi sẽ dành cả một ngày để nghiệm thu thành quả của cậu, cố lên nhé.”
Vừa dứt lời, cô đã bị Hoắc Tuần túm vào văn phòng gom lấy túi xách, hai người ồn ào nhốn nháo suốt cả một đoạn hành lang dài.
Nhan Tề cúi đầu nhìn dấu vết trên giày thể thao của mình
Mặt vô cảm mà trở lại phòng luyện tập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT