Chương Dương luôn là hình tượng nữ thần thanh cao lạnh lùng với thế giới bên ngoài, từ nhỏ không có nợ nần, khinh bạc chơi bời với các thế hệ giàu phú nhị đại. Cô ta từng bước tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, chỉ biết châm biếm với giới tinh hoa thành đạt, nhưng trước sau vẫn độc thân.
Cha cô ta sắp xếp cho cô ta xem mắt vài lần nhưng cô ta không vui, dần dần khi mọi người nhắc đến tên Chương Dương đều cảm thấy ngưỡng mộ và tán thưởng, cô ta nói rằng cô ta chỉ muốn tập trung vào chuyện kinh doanh, cô ta ko muốn quan tấm mấy thứ này, cô ta không giống Diệp gia đại tiểu thư, không biết xấu hổ với đàn ông.
Nói rằng cô ta thích Hoắc Tuần, nếu có người ngoài ở đây, e rằng lại muốn chê cười Diệp Phi vọng tưởng…
Nhưng Chương Dương lại sắc mặt đại biến, ném cái ly lên trên bàn, “Cô nói hươu nói vượn! Cô cho rằng ai cũng giống cô đem đàn ông đội lên đầu!”
Vệ sĩ thấy vậy vội vàng chạy nhanh đến nhưng bị Diệp Phi ngăn lại, “Tôi nghĩ cô là thẹn quá hóa giận rồi. Mỗi lần tôi cùng Hoắc Tuần xảy ra chuyện gì, cô đều phải nhảy ra mắng mỏ. Cho nên nói cô ăn muối nhiều hơn tôi, không phải là tinh thần nữ cường thời đại đã ăn nhập vào xương tủy rồi à? Vậy thì tôi chưa đã kết hôn đã có con cùng người khác thì có quan hệ gì với cô? “
“Đương nhiên không liên quan gì đến tôi, bất quá cô từ đầu thì đi về chỗ đó, Tinh Ảnh này cô cũng đừng có mơ tưởng, từ nay về sau, chúng tôi sẽ không chào đón cô!”
Chương Dương vung tay lên yêu cầu rời đi, lồng ngực phập phồng, hiển nhiên là quá tức giận.
Trước mắt, không có nhiều người quan tâm đến Tinh Ảnh, dù Diệp Phi ra giá hợp lý nhất, nhưng Chương Dương nhất quyết không bán nó cho cô.
Cô ta muốn Diệp Phi biết rằng mọi thứ trên thế giới này sẽ không như ý muốn của cô ấy.
Cho dù đến cuối cùng, cô ta cũng hướng nhận thua trước cô.
Diệp Phi cúi đầu nhếch môi, hiển nhiên không để tâm câu nói này.
“Tôi đã bắt được nhược điểm của cô. Nếu cô không dầu muối đều ko ăn, tôi chỉ có thể dùng cách khác. Hy vọng đến lúc đó Chương tổng sẽ không hối hận.”
Chương Dương ánh mắt nghiêm nghị, cô ta chưa từng để Diệp Phi vào mắt, về phương diện mưu mô cùng IQ cô ta đều có thể nghiền áp một bậc, “Lời hung ác ai mà chẳng nói được. Trong nước có nhiều công ty giải trí như vậy. Tôi khuyên cô nên tìm cái khác đi. “
Ánh mắt của hai người phụ nữ ăn miếng trả miếng, không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
“Vậy chờ coi.”
Trên đường trở về, An Hỉ vừa lái xe vừa liếc nhìn sếp tổng nhà mình qua kính chiếu hậu, thấy sắc mặt vẫn còn tốt, không vì thương vụ không thành mà tức giận.
“Diệp Tổng, vừa rồi lúc chị đến văn phòng của Chương Dương, emnhân cơ hội đi vệ sinh, tìm hiểu một số tin tức trong công ty của chị ta.”
Đi theo Diệp Phi bên người lâu rồi, An Hỉ càng ngày càng cơ linh, mỗi lần đều không cần sai sử, tự giác liền đi thu thập tin tức.
Sau một thời gian dài đi theo Diệp Phi, An Hỉ ngày càng thông minh hơn, cô bé rất tự giác thu thập thông tin mọi lúc mọi nơi mà không cần hướng dẫn.
“Cái gì?”
An Hỉ điều chỉnh sắc mặt, “Em nghe nói Chương Chí Kiệt đã vay rất nhiều tiền từ một ngân hàng trực thuộc công ty của Hoắc Thị với lý do là khoản vay của công ty. Khi sự việc xảy ra, anh ta muốn bán Tinh Ảnh cho Hoắc tiên sinh, nhưng Hoắc thị ko quan tâm lắm đến lĩnh vực giải trí. Tinh Ảnh chỉ là công ty quy mô nhỏ, người ta căn bản không để vào mắt, vì vậy đã từ chối. “
Diệp Phi nghe vậy như suy tư, “Vậy chủ nợ của bọn họ thật sự là Hoắc Tuần?”
“Không sai, nghe nói Chương Dương đã đến nhà mấy lần, nhưng đều bị Hoắc Tuần gạt đi, ra lệnh cho bọn họ phải trả tiền, nếu không sẽ bị kiện.”
Ai nói nữ phụ không có bàn tay vàng, Diệp Phi cười lớn, đôi mắt cong thành hình trăng non.
Hoắc Tuần chính là hệ thống lớn nhất của cô trong cốt truyện máu chó này.
Cầu người làm việc dù sao cũng phải ra vẻ một chút, ánh mắt của cô đảo quanh vài vòng, cuối cùng dừng lại bên hai trái dừa xanh mướt.
“An Hỉ, quay đầu đi Hoắc thị.”
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
–
Biết được Diệp Phi lại tới cửa tìm mình, vẻ mặt của Hoắc Tuần hiếm khi bối rối.
Hắn ngẩng đầu hỏi Trợ lý Hàn: “Cậu vẫn chưa chuyển tiền à?”
Hàn Xuyên lau mồ hôi, bị bà cô này chỉnh đến phát điên, “Làm sao có thể, vừa nhận được tin nhắn của ngài, tôi lập tức liên hệ với ngân hàng để chuyển khoản, trợ lý của cô Diệp cũng trả lời đã nhận được thông tin chuyển khoản từ tôi rồi.” “
“Vậy cô ấy tới làm gì?”
“…” Hàn Xuyên cũng không nói nên lời, đó là mẹ của con trai ngài, tôi làm sao biết được chứ.
Trải qua lần giáo huấn rước, nhân viên lễ tân của Hoắc gia lịch sự hơn rất nhiều, hướng bộ phận thư ký trên lầu xin chỉ thị, sau đó tự mình đưa Diệp Phi đến văn phòng chủ tịch.
Hôm nay cô đi một đôi giày khiêu vũ có ren, khi bước đi sẽ vang lên tiếng cộp cộp, điều này vô hình thu hút ánh mắt của rất nhiều người, nhìn thấy cô ngẩng cao đầu bước vào văn phòng Hoắc Tuần như một con thiên nga.
Điều duy nhất ko thích hợp là chiếc túi ni lông đen trên tay cô, trông rất bí ẩn.
“Này chính là mẫu bằng tử quý đi? Cô xem, một khi mang thai, đãi ngộ cũng tăng lên rất nhiều.”
“Cái này có ích lợi gì? Chờ đến khi đứa bé sinh ra là con gái còn ko phải bị ghét bỏ sao. Hơn nữa, Hoắc tổng đến giờ còn chưa nhận cô ta vào cửa, con riêng có quyền thừa kế hay không sau này mới biết được.”
“Cô ko biết rồi. Trợ lý Hàn sáng nay kêu tôi chuyển 30 triệu tệ cho cô Diệp này. Nghe nói đang chuyển nhượng biệt thự và siêu xe. Giấy đăng ký kết hôn có giá trị bằng mấy trăm triệu đô la ko, có vàng thật bạc trắng ko phải lợi hại hơn sao? “
Trong phòng trà đang bàn tán xôn xao, Diệp Phi cũng đến gần trong ánh mắt kinh ngạc của Hoắc Tuần.
Cô ném cái túi ni lông lên bàn và quay cổ tay chua ngoa.
“Khỏe chứ, cổ tay sắp gãy rồi.”
Đã nhiều năm nhìn những bào bì đóng gói tinh xảo, Hoắc Tấn nhìn bịch nilon màu đen, gân xanh trên trán nhảy lên vài cái, vô vọng chỉ vào, “Đây là cái gì?”
“Giả bộ làm quà đấy” Diệp Phi cười hắc hắc, mở ra bao nilon ra chỉ vào một quả dừa lớn, “Đây thứ trái cây tôi thích nhất, nghĩ đến trước đây anh đưa nhiều đồ đến cho tôi như vậy, tôi cũng nên đáp lễ.”.
Tặng hai xe tải nhập khẩu trái cây, đáp lễ hai trái dừa.
Thật là đủ hào phóng.
Hoắc Tuần giận cũng không dám nói, không hiểu sao bây giờ hắn đối với Diệp Phi càng ngày càng bao dung. Cảm thấy nếu ko thuận theo cô, giây tiếp theo vị đại tiểu thư này sẽ đi ra ngoài gây họa.
“Cảm ơn.”
“Khục khục, anh khách sáo quá, chỉ là hai trái dừa cũng không đáng bao nhiêu, khỏi cám ơn.”
Hoắc Tuần: “……”
Cũng biết không đáng giá à.
“Cô chạy tới chính là vì đưa hai trái dừa?”
Diệp Phi bổ nhào vào trái dừa như một đứa trẻ, ngoan ngoãn đưa cho hắn: “Tôi đây không phải muốn thân thiện với anh hơn một chút sao. Dù sao hôm nay anh đã cho người chuyển khoản 30 triệu cho tôi. Muốn nói cám ơn thôi.”
Hoắc Tuần xoa xoa mi tâm, đem trái dừa đặt xuống, “Có việc gì cứ nói thẳng.”
“Tôi muốn anh mua cho tôi một thứ.”
Yêu cầu này thật mới mẻ, mấy năm nay Hoắc Tuần bận rộn, người dưới tay hắn chưa bao giờ quấy rầy hắn những chuyện nhỏ nhặt nhàm chán như vậy, cho nên hắn không khỏi có hứng thú.
“Muốn mua cái gì, túi xách? Quần áo? Trang sức?”
Diệp Phi nhíu mày, dùng một lời khó nói hết m liến nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Hoắc tổng này, có thể nông cạn như vậy.
Cô vuốt tóc ngẩng đầu lên, “Tôi muốn anh mua giúp tôi một công ty.”
Hoắc Tuần nghẹn một tiếng.
Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ nói muốn hăn mua lại một công ty cho cô, để bên ngoài nghe thấy có thể lại bạo đỏ trên hot search lần nữa.
“Cô sốt ruột muốn lấy tiền là vì chuyện này?”
Diệp Phi gật đầu, “Tôi ngại dùng tiền của ba tôi, cho nên chỉ có thể thúc giục anh thôi.”
Cha Diệp tuy ở nhà tốt bụng và ngoan ngoãn với vợ con nhưng ra ngoài lại cương quyết, dứt khoát, cũng là lão đại đầu ngành, việc mua công ty để lấy lòng con gái chỉ như một bữa ăn sáng.
Nhưng Diệp Phi vẫn lựa chọn tìm Hoắc Tuần xin giúp đỡ.
Cái thứ hư vinh ảo đó càng ngày càng bành trướng, còn có chút kiêu ngạo.
Hoắc Tuần giương nắm tay ho nhẹ một tiếng, “Cô muốn mua công ty ai? Điều tra xong rồi? Có cần tôi tìm tổ thu mua cho cô không?”
Diệp Phi đang vật lộn cùng trái dừa, dụng cụ mở dừa mang theo đặc biệt rất dễ sử dụng, sau hai nhịp, cô cũng đã tự mình mở ra.
“Này, thử xem. Nghe nói uống nhiều dừa có thể thanh nhiệt giảm hỏa, da dẻ của bé sẽ rất đẹp.”
Ống hút chọc đến miếng, hương vị ngọt ngào khiến lông mày của Hoắc Tấn nhíu lại, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy mong đợi, hắn không thể nói từ chối.
“Như thế nào, ăn ngon không?”
Hắn cúi đầu, ánh mắt né tránh, “Cũng được, cô tiếp tục nói.”
“Ok ok,” Diệp Phi lại thuận tay mở thêm trái nữa, “Hiện tại tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ thiếu mỗi gió đông, tiền và người đã sẵn sàng, nhưng bên kia không chịu bán, Tinh Ảnh Entertainment anh biết chứ, chính là công ty đang thiếu nợ ngân hàng Hoắc thị, bọn họ sống chết không chịu bán nó cho tôi, nói rằng tôi không thể quản lý nó, không có năng lực. “
Nếu là trước kia, Hoắc Tuần có thể sẽ đồng ý với những gì đối phương đã nói.
Nhưng sau khi trải qua một số chuyện, quan điểm của hắn đã thay đổi.
Là một ông trùm kinh doanh với tầm nhìn mạnh mẽ, hắn cho rằng dựa vào sự khôn khéo và nguồn vốn khổng lồ của tư bản sau lưng Diệp Phi không quá khó khăn để điều hành Tinh Ảnh.
Chương Chí Kiệt nợ rất nhiều tiền nhưng ông ta từ chối bán vào thời điểm quan trọng này chắc hẳn chỉ có một lý do.
Hoắc Tuần liếc cô một cái, “Cùng người khác cãi nhau rồi hả?”
“…” Diệp Phi chột dạ trợn to hai mắt, “Cô ta là người xem thường tôi trước! Cô ta còn nói tôi chưa lập gia đình đã mang thai, người gì mà ngang ngược gì đâu!”
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Hoắc Tuần bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Mặc dù cô gái nhỏ này đã trở nên thông minh hơn và bình thường hơn, nhưng tính tình lại càng ngày càng bạo hơn, giống như một dây pháo, vừa táp lửa liền nổ oanh liệt.
Bác sĩ nói rằng thời kỳ mang thai tính tình sẽ đại bạo và đã đã cảm, yêu cầu những người ở bên cạnh cần phải kiên nhẫn và cố gắng không đối xử tốt với cô ấy.
Mà Hoắc Tuần, vô cùng nghe lờii dặn của bác sĩ.
Hắn khẽ gật đầu, “Việc này tôi sẽ giúp cô. Cô đừng thường xuyên một mình ra ngoài nữa. Lúc đó tức giận, nói ko lựa lời, lại ảnh hưởng đến thai nhi.”
“Oa, Hoắc tổng, anh cũng thật tốt!”
Sau đó…Thời gian khen ngợi cũng kết thúc trong thời gian ngắn ngủi.
Nhân sinh lần đầu tiên được phát thẻ người tốt cho có lệ như vậy, Hoắc Tấn cảm thấy bị đả kích vô cùng, đã hy sinh thời gian quý giá, lại còn phải ra tiền xuất lực, cứ như vậy chỉ nhận được một câu qua loa là xong chuyện, trước đây Diệp Phi mỗi ngày cứ đến nửa đêm đều gửi email cho hắn, không khác bài tiểu luận hai ngàn chữ.
Hiện tại chỉ cầm hai trái dừa tới liền muốn gạt hắn.
Hắn liếc nhìn túi ni lông đen trên bàn, trong lòng càng thêm tắc nghẽn.
Tổng cộng chỉ có hai trái dừa, vị đại tiểu thư này còn lặng lẽ uống một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT