Hoắc Tuần đang ngồi trong căn hộ president ở trung tâm thành phố, trên tay cầm chiếc IPad, nhìn thấy một màn mưa đan bay qua, có lời tán dương, có cả lăng mạ, một loạt hiệu ứng động lòe loẹt nhảy tới nhảy lui. Hắn cau mày, bây giờ mới hiểu chương trình phát sóng trực tiếp là như thế nào.
Mà Diệp Phi lúc này đã làm ngơ trước những đánh giá không tốt đó, dần dần điều chỉnh lại tâm thái, không có ý định lãng phí thời gian cho những nhân vật không quan trọng này.
Cô rời khỏi máy quay, vài phút sau đã quay lại, trên người cũng thay đổi thành một kiểu váy mới, lần này là xa biếc, tay áo hơi phồng, so với cái vừa nãy còn đáng yêu hơn.
Tuy rằng có hơi ấu trĩ, nhưng so với mấy ngày cái váy hai dây trước kia tốt hơn rất nhiều, Hoắc Tuần trong lòng âm thầm so sánh, liền cảm thấy thương hiệu quần áo cho thai phụ này quả thực không tệ.
Tuy nhiên, cái ID Hạ Nhật Thần Hi kia cứ gửi quàng tặng không ngừng, những hiệu ứng động của nền tảng đã che khuất nửa khuôn mặt của Diệp Phi.
Hoắc Tuần lông mày càng ngày càng nhăn lại, hắn sờ soạng đăng ký tài khoản VIP, trực tiếp nhân vào cột chọn quà tặng, chọn một tòa lâu đài trên không có giá đắt nhất.
Điên cuồng gửi qua 13 cái, lại nhận lại một cơn mưa tin nhắn ——
【 đừng spam. 】
Chương trình phát sóng trực tiếp này là một phần mềm tương đối chính quy trên thị trường. Hầu hết những người nổi tiếng là các lưu lượng đều sử dụng nó, cho nên giá của các món quà tặng trên nền tảng cũng rất cao. Nếu là người có một tiền, sẽ giống như Hạ Hi sử dụng tên lửa để spam màn hình. Còn ở cấp bậc chơi đến tòa lâu đài trên không này, thông thường đều là hậu viện hộp gom tiền mua để xoát số liệu.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy một ID cấp tân hào tậu lâu đài như đi mua gạo vậy, vừa buông tay một cái một đống tiền rơi xuống.
Làn đạn nháy mắt sôi trào.
【 Quái, đại boss đến rồi! 】
【 Những người giàu có thực sự có tiêu chuẩn kép, muốn spam thì spam, còn chúng ta thì lại không thể. 】
【 Chiến đấu đê, khuyên ngài hỏa tiễn nâng cấp lên thành lâu đài, đừng bỏ cuộc!! 】
【 Móa, một phát nhảy vào top 10 bảng bảng nhân khí hào phú 】
ID Hạ Nhật Thần Hi offline.
Hạ Hi nép mình trên giường le lưỡi, một hai cái lâu đài cô ta còn battle được, mười ba cái? Tiền tiêu vặt của cô ta sắp cạn rồi.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Mà Diệp Phi cũng để ý đến động tĩnh bên này, sờ sờ trên màn hình kiểm tra giá lâu đài trên không, không khỏi tặc lưỡi, hiện tại đám người này thật sự là nhàm chán, có tiền cũng không muốn đi kinh doanh, tùy tiện vung tay chi mấy chục vạn cho thứ này, bại gia chi tử, não có vấn đề.
Cô bất đắc dĩ can ngăn, “Xin đừng tặng quà cho tôi. Đợi lát nữa hai người hãy chat với tôi. Tôi sẽ chuyển tiền quà lại cho các bạn.”
Vừa dứt lời, một tên lửa và một lâu đài lao ra cùng một lúc, cùng bắn ra một biểu ngữ xuất hiện.
【 không cần!!! 】
Diệp Phi: “……”
【 ha ha ha ha bệnh tâm thần à, một cái hai cái ba cái đều không cần tiền. 】
【 Mẹ ơi, con không xem đâu, quá kích thích đi, khoảng cách giữa con người quá lớn. 】
【 tiền: Cho tôi chút tôn nghiêm được ko? 】
Vẫn là một buổi phát sóng trực tiếp tốt, đầu tiên là hắc tử, sau lại là thổ hào, Diệp Phi mệt mỏi, cô nhìn thời gian và quyết định tốc chiến tốc thắng, sau khi hô to kết thúc.
Mỗi chiếc váy đều có điểm đặc sắc khi mặc lên người, vì vậy cuối cùng làn đạn bình luận cũng quay trở lại chủ đề, bắt đầu thảo luận về quần áo và thương hiệu mới này, nhiều người cũng ngỏ ý định muốn mua nó.
Lúc này, số lượng bình luận đã vô cùng dài, Diệp Phi không bỏ sót cái nào, cẩn thận đọc hết.
【Tôi là người kinh doanh ở nước ngoài, thực sự khuyên chủ phòng không nên làm việc với thương hiệu này. Tuy họ rất tốt về mẫu mã và chất lượng nhưng vốn tài chính củavợ chồng ông chủ quản lý không tốt lắm, lâu nay vẫn dựa vào sự ủng hộ mà chống đỡ cho đến bây giờ, nhưng tôi nghe nói rằng họ sắp đóng cửa, thị trường nội địa quá lớn đối với họ, sản lượng căn bản không có khả năng đáp ứng đủ.】
Điều này trùng khớp với một số thông tin từ Bành Thế, Diệp Phi ngồi trước màn hình, chống cằm suy tư.
Người thiết kế chính của thương hiệu này là vợ của ông chủ, ông chủ chỉ chịu trách nhiệm thu mua nguyên liệu và bán hàng, nếu không có vấn đề gì về mẫu mã và chất lượng thì chỉ có thể là nhãn hiệu đó vẫn còn khả năng cứu cánh.
Hạt giống tốt như vậy, nếu trơ mắt nhìn đó biến mất thật sự có chút tiếc hận.
Diệp Phi trầm ngâm, lẩm bẩm trước ống kính: “Hợp tác không thích hợp lắm, nhưng nếu tôi mua nhãn hiệu này thì sao? Nghe có vẻ cũng không tồi.”
【6666, người khác phát sóng trực tiếp bán quần áo, cô lạii phát sóng trực tiếp muốn mua công ty. 】
【 Phim chiến tranh thương mại đều lừa dối tôi, căn bản không cần điều tra đàm phán thương lượng, chỉ cần một câu mà thôi.】
【 Không muốn xem phát sóng trực tiếp nữa, tôi phải đi ship cơm hộp kiếm tiền thôi. 】
–
Diệp Phi thuộc trường phái hành động, từ khi có ý tưởng này, cô bắt đầu xuống tay tiến hành, ngay lập tức gọi cho An Hỉ, “Liên hệ với Bành Thế, điều tra tình hình hiện tại của nhãn hiệu quần áo này và mời một bên thứ ba đến làm bảng định giá. Còn nữa giúp chị tìm thông tin liên lạc của ông chủ của họ. “
Lần nữa bị thuyết phục với sếp tổng, An Hỉ bò dậy từ trong phòng ký túc xá tối om, ôm notebook ra hành lang làm nhiệm vụ: “Em sẽ cố gắng!”
“… Em nói nhỏ quá, chị không nghe thấy.” Diệp Phi ngoáy lỗ tai, “Ngày mai chị không đi công ty, chị muốn đi xem Nhan Tề.”
Chỉ có An Hỉ biết chuyện bà chủ nhà mình đang truy tinh, cô bé nhanh chóng vỗ ngực, “Được ạ, có cần em đến đón không?”
“Không, trong nhà có tài xế,” Diệp Phi nhẹ nhàng nói, đã bắt đầu chọn quần áo để ngày mai gặp mặt Idol. “Kỳ thực tập của em đã hết rồi. Ngày mai nhớ tới phòng nhân sự.”
Sau khi sắp xếp xong những thứ này, Diệp Phi chọn một cái váy màu đen rồi treo bên mép giường ngủ.
Kết quả, trong mộng đều là vẻ mặt của Hoắc Tấn, không ngừng nói với cô “500 triệu, 500 triệu” và “Biệt thự xe sang”. Bản thỏa thuận đã biến thành một tờ giấy trắng, phụt một tiếng hóa thành đám mây biến mất.
Sau đó hắn nâng khóe miệng, cười đến vang vọng, ba phần châm biếm năm phần khinh thường.
“Muốn tiền à? Đi ăn cứt đi!”
Diệp Phi bật dậy, từ trong giấc mơ tỉnh lại, miệng thở hổn hển, mới hậu tri hậu giác phát hiện chân mình bị chuột rút.
Cô không khỏi ngượng ngùng kinh ngạc, ấm ức ngồi ở chỗ đó xoa xoa.
Cũng đúng, chuyện này đã qua bao nhiêu ngày rồi, những thứ trong thỏa thuận còn chưa thấy qua, Hoắc Tuần sẽ ko đến mức quỵt nợ, khả năng lớn nhất là hắn đã quên rồi.
Nhìn qua đồng hồ, 3 giờ sáng.
Diệp Phi trầm mặc, quyết định mình ko ngủ được thì không thể cho tên lừa đảo Hoắc Tuần này tiện nghi, lập tức tìm đến thông tin liên lạc của trợ lý, gọi điện thoại.
Trợ lý Hàn đang ngủ đến mơ mơ màng màng, thậm chí cũng không biết người gọi điện thoại tới là ai, đã bị một giọng mắng mỏ.
“Bây giờ ngay lập tức gửi cho tôi WeChat hoặc số điện thoại di động của ông chủ anh!”
Anh ta nhìn màn hình, nhấp môi giãy dụa ba giây, cuối cùng quyết định cúi đầu trước bà cô này, nếu không đêm nay anh cũng đừng hòng ngủ.
Trên thực tế, vào thời điểm này, hầu hết đèn trong thành phố đã tắt, nhưng Hoắc Tuần vẫn chưa ngủ.
Những vụ mua bán và sáp nhập của một số công ty nước ngoài vẫn chưa lắng xuống, doanh nghiệp trong nước đã bắt kịp quý mới trước ngày lễ 11-11 và ngày lễ Giáng sinh, tài liệu đang chất đống trên bàn làm việc của hắn.
Vả lại, hắn cũng quen với giờ giấc sinh hoạt đảo ngược thế này, dường như việc thức đêm đã trở thành cơm bữa, ngọn đèn của vạn gia không liên quan gì đến hắn, khi anh còn sống ở ngôi nhà cũ còn có ba mẹ quan tâm nhắc nhở. Bây giờ hắn bị đuổi ra ngoài và sống một mình, giữa căn hộ president rộng lớn đắt đỏ ở trung tâm thành phố, đến cơm nóng còn không có để ăn.
Hắn khép lại folder, giơ tay xoa mi tâm, có chút mỏi mệt.
Trên mặt bàn di động đột nhiên ầm ầm vang lên.
Người duy nhất gửi tin nhắn cho hắn vào thời điểm chỉ có thể là một trường hợp khẩn cấp nghiêm trọng trong công ty.
Hắn vuốt màn hình nhìn thoáng qua, hóa ra đó là một lời mời kết bạn.
Chỉ thấy Diệp Phi ở xin nghiệm chứng lan đánh thật dài một chuỗi ——
Chỉ thấy Diệp Phi ở phần nội dung xin kết bạn đánh một chuỗi thật dài
Không nghĩ đến sinh thời hắn cũng rời vào hoàn cảnh bị người ta đòi nợ.
–
Gửi xong tin nhắn, Diệp Phi liền an tĩnh nằm xuống ngủ lại.
Không quan trọng là Hoắc Tuần có thông qua hay không, cũng ko quan tâm hắn muốn nói gì, dù sao cô chỉ cần bản thân thấy sảng khoái là được.
Kết quả lăn lộn chí là hô sau ngủ quên.
Mẹ Diệp gõ cửa kêu cô xuống lầu ăn cơm, Diệp Phi khó khăn nhấc mí mắt, dùng điều khiển từ xa mở rèm cửa, bị nắng vàng bên ngoài chói mắt.
Ánh sáng tản ra, cô ngồi thẳng dậy, việc đầu tiên cô làm là kiểm tra điện thoại.
“Đã hơn mười giờ, cũng không phải là quá muộn.” Cô lẩm bẩm một mình,mở topic siêu thoại, quả nhiên phát hiện ra hậu viện hội đã đến bờ hồ Nam Khê, các biểu ngữ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, hiện trường một mảnh âm thanh Nhan Tề mau xuất hiện.
Diệp Phi run run thở dốc, nhanh chóng đứng dậy đi tắm rửa thay quần áo, trang điểm còn chưa chuẩn bị xong, tùy tiện lấy cây son màu mận chín trên bàn tô lên môi.
“Này, con làm gì mà hấp tấp như vậy,” mẹ Diệp múc một chén chèt đưa cho cô, “đi đứng cẩn thận, con bây giờ không phải là đi một người đâu.”
Diệp Phi cầm lấy bát, ngẩng đầu uống canh, cầm lấy cái bánh sandwich của cha Diệp trên bàn, hướng về phía huyền quan chạy đi, nhắm mắt lại cầm lấy một cái túi, “Mẹ, con đi xem Idol của con, trưa nay không về ăn cơm! “
Lúc này, cha Diệp mới đi xuống nhà, trơ mắt nhìn con gái chạy ra ngoài.
Ông mỉm cười ngăn vợ mình đang định đuổi theo, “Bây giờ các cô gái trẻ tuổi đều truy tinh, cho con gái ra ngoài ngắm trai đẹp, mở rộng tầm nhìn, tránh bị bom đường của Hoắc Tuần mê hoặc.”
Mẹ Diệp lo lắng sốt ruột.
Thở dài một hơi, “Ông ngốc quá, mấy thanh niên đẹp trai trên Tivi đó làm sao có thể so với Hoắc Tuần?”
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
–
Ven hồ Nam Khê thực chất là một khu biệt thự, bao quanh ba mặt là cảnh đẹp, đây cũng là đại bản doanh của show tuyển chọn, hầu hết các chương trình tạp kỹ tự chế đều được ghi hình tại đây.
Con đường chính duy nhất đã nhộn nhịp chật như nêm cối, Diệp Phi kêu tài xế dừng lại đậu xe bên ngoài.
“Tiểu thư, mấy người này có vẻ nguy hiểm, cô vẫn là đừng nên qua đó.”
Diệp Phi không quan tâm, “Chú cho rằng tôi mang theo hai vệ sĩ để làm gì, chính là dọn đường cho tôi, chỉ cần từ xa đứng nhìn, sẽ không chen đến phía trước.”
Cô xuống xe đi thẳng, để vệ sĩ trước sau chống đỡ cho mình.
Đám đông truyền đến một trận xôn xao, một số người la lên “Nhan Tề đến rồi”, “Anh vất vả rồi”, “Đừng chặn đường anh ấy”, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Diệp Phi đứng ở vòng ngoài của đám đông, do dự không biết có nên tiếp tục bước vào trong hay không.
Đột nhiên bị một bóng người chen đến.
“Chị ơi, không ngờ lại gặp chị ở đây!”
Cô nhìn nghiêng, đối diện với khuôn mặt quen thuộc của Hạ Hi.
Còn chưa kịp nói chuyện, cô đã bị Hạ Hi nắm lấy tay, mặc kệ hơi thở nguy hiểm của vệ sĩ bên cạnh, vui vẻ nói: “Chỉ cần chị cũng thích Nhan Tề, chúng ta là bạn tốt cả đời!”
Diệp Phi nhếch nhếch khóe miệng.
Nghĩ thầm, kiếp trước chúng ta hại nhau rất nặng, không biết có phải cô có biết không hả nữ chủ ngốc bạch ngọt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT