Diệp Phi được Hoắc Tuần tự mình ra đón rất nhanh liền truyền đi khắp tập đoàn, một đường thuận lợi lan ra cả Tinh Thành.

Các tài khoản đồn thổi vẫn không thể tin được, trước khi đăng tải nội dung họ đã liên tục liên hệ với người báo tin để xác nhận tính xác thực của sự việc.

Cuối cùng nhận được câu trả lời: Nó còn thận hơn cả tin tức trên mạng.

Văn phòng Hoắc Tuần ở trên tầng cao nhất của toàn nhà, đủ để nhìn ra thành phố phồn hoa này. Hành lang nối liền khu văn phòng dài và sáng, có vài chiếc đèn chùm pha lê Swarovski lớn nhấp nháy, một bên là người làm việc bận rộn, một bên là là bầu trời xanh ngắt không chút mây gợn.

Diệp Phi cảm thấy si mê, thật muốn nhanh chóng thành công để xây được một tòa office building xa hoa như thế này.

Cô đã quyết định rồi, khi hợp đồng thuê của công ty cô hết hạn, cô cũng sẽ thuê tầng trên cùng và biến văn phòng thành một ngôi nhà kính ba mặt để ngắm nhìn tất cả các sinh vật sống phia dưới.

Mua không nổi, cô còn thuê không nổi sao.

“Ở đây.”

Hoắc Tuần một đường trầm mặc, nhẹ giọng nói trước cánh cửa gỗ mun sọc ở tận trong cùng.

So sánh với bên kia phiến kính mờ có vẻ không đủ để Diệp Phi ngắm nhìn.

Bên trong được bài trí cùng phong cách và có phẩm vị, nhìn ra được Hoắc Tuần tuy rằng chỉ 30 tuổi nhưng lại có niềm đam mê với đồ gỗ nội thất như mấy ông già.

Diệp Phi là người am hiểu, nhìn thoáng qua liền biết đó là gỗ đàn hương đỏ, đây là gỗ sưa, móc treo cách đó không xa đều là gỗ tuyết tùng đỏ.

Giống như lạc vào một buổi triển lãm đồ gỗ.

“Cô…… Uống gì?”

Đây là lần đầu tiên Hoắc Tuần đích thân tiếp đãi người khác, hắn cũng không giỏi mấy chuyện vặt vãnh như vậy, một cô gái trẻ thế này chắc thích uống cà phê, hắn thấy những nhân viên trong công ty thường ngồi ở Starbucks mấy tiếng đồng hồ.

Nhưng thai phụ có thể uống cà phê sao?

Hắn lâm vào trầm tư.

Văn phòng có khu vực dành riêng để tiếp khách, chỉ những vị khách quan trọng nhất hoặc nhóm bạn thân thiết của hắn mới có cơ hội ngồi ở đây.

Diệp Phi cũng không khách khí, ngồi xuống ghế bành lớn, bên trên đặt một cái đệm mềm mại.

“Chà, thật thoải mái,” Cô xõa mái tóc dài đến gáy, nửa dựa vào tay vịn, tư thế đảo khách thành chủ, “một ly trà sữa trân châu đường nâu ngọt ngào, không quá lạnh, cảm ơn. “

Cái gì…… Trà?

Hoắc Tuần nhíu mày, nghiêm túc hơn cả lúc đàm phán thương mại, trong đầu xoay chuyển thật lâu mới chậm rãi hiểu được những lời này…

Hắn nhấc ống nghe điện thoại bàn, bấm đường dây nội bộ, “Trong năm phút mang cho tôi một trà sữa trân châu đường nâu ngọt ở không lạnh.”

“Oa, anh đúng là có trí nhớ tuyệt vời” Diệp Phi không khỏi cảm thán, IQ xuất sắc như vậy đối với đứa bé cũng không tệ. “Cho dù kinh doanh không tốt, cũng rất có thể mở tiệm bán trà sữa.”

Hoắc Tuần: “…… Cảm ơn.”

“Không khách khí.”

Diệp Phi rất chân thành đáp lại.



Trợ lý Hàn không ngờ rằng kiếp này ngoài bạn gái mình ra còn phải đi mua trà sữa cho người khác.

Càng không nghĩ tới là yêu cầu của Hoắc Tuần.

Quả nhiên thai phụ lớn hơn cả ông trời.

Diệp Phi mlem mlem hút ngọt hề hề trà sữa, trong miệng bẹp bẹp nhai trân châu, một cái tay khác đằng ra tới, từ trong bao lấy ra hai phân văn kiện tới.

Diệp Phi ngậm trà sữa ngọt ngào, trong miệng nhai trân châu, tay còn lại từ trong túi lôi ra hai văn kiện.

“Ta cũng không chậm trễ thời gian, Hoắc tiên sinh một giây mấy ngàn vạn ta nhưng bồi không dậy nổi, hôm nay tới đâu, ta chủ yếu là tưởng nói chuyện hài tử nuôi nấng quyền vấn đề.”

“Tôi sẽ không lãng phí thời gian nữa, tôi cũng không có khả năng trả cho anh Hoắc mỗi phút mấy chục triệu. Hôm nay tôi đến chủ yếu muốn nói về quyền nuôi con.”



Từ khi biết cô đi tìm Mục Phẩm Lâm, Hoắc Tuần đã đoán được mục đích của cô.

Chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.

“Cô muốn thế nào?”

Hoắc Tuần không hổ là người đàn ông tung hoành trong thương trường nhiều năm, được biết đến như một kẻ bất cần đời trên bàn đàm phán, người đàn ông này quen che giấu mọi cảm xúc của mình trong một chiếc mặt nạ, và sẽ không để lộ ra chút dấu vết rụt rè.

Mà Diệp Phi, từ lúc bước vào cửa đã đều làm bộ cao ngạo cốt yếu để che dấu sự chột dạ của mình.

Rốt cuộc đối với này chỉ cáo già, cô vẫn ít nhiều có chút sợ hãi.

“E hèm, tôi đã mang theo hai tài liệu. A là thỏa thuận từ bỏ quyền nuôi con và quyền thăm nom. Tôi biết rằng sự tồn tại của đứa trẻ này không phải là ý định của anh. Nếu anh chắc chắn rằng anh không muốn có bất kỳ ràng buộc nào với đứa trẻ, hãy ký nó. Đối với chia sẻ này, tôi không lấy của anh một xu nào, nhưng anh không bao giờ được gặp lại con mình. “

Hoắc Tuần nhận lấy, chỉ liếc nhìn một cái liền nói: “Cái kia thì sao?”

Cảm giác khí thế có chuyế biến chuyển, hắn trở lại nắm quyền làm chủ.

Diệp Phi mạnh mẽ hút lên một ngụm trà sữa.

Dùng món tráng miệng để làm tinh thần phấn chấn: “Phần B là như thế này. Anh sẽ từ bỏ quyền nuôi con nhưng anh có thể giữ lại quyền thăm nom. Đồng thời, anh phải chia sẻ phí nuôi dưỡng, học hành và các chi phí khác của đứa trẻ với tôi. Hơn nữa, con tôi phải sở hữu tài sản của anh. Tức là có Quyền thừa kế. “

Cô đã suy nghĩ thật lâu.

Đứa con trong bụng hoặc không có cha, hoặc phải có một người cha đủ tư cách, đàn con rất cần tình yêu thương, ngoài sự đồng hành, tình thương yêu này cũng phải đại được những điều kiện tương tự.

Nếu sau này Hoắc Tuần có một đứa con của riêng mình, hơn nữa lại giao tài sản và thương nghiệp của mình cho đứa trẻ đó.

Con của cô phải làm sao đây? Tiền bạc là chuyện tầm thường, nhưng cảm giác bị bỏ rơi thì quá đau lòng, đúng vậy, là đau lòng muốn chết.

Đã muốn thì phải muốn những điều tốt đẹp nhất, một tình yêu tốt nhất, nếu không thì chẳng thà không có còn hơn.

Hoắc Tuần nghe vậy thì im lặng ko nói.

Hắn đọc rất kỹ bản thỏa thuận B, từ đầu đến cuối xem rất tỉ mỉ, khi thì suy tư, khi thì trầm ngâm.

Cuối cùng, hắn ngạc nhiên, chỉ vào phần điều khoản và hỏi: “Cô đã đánh dấu rõ ràng số lần gặp con mỗi tuần, nhưng thế nào cột chi phí nuôi dưỡng và hỗ trợ lại để trống”.

“Đó không phải là cách đàm phán kinh doanh của các người sao, tôi đã chiếm được thế chủ động nên nhường việc mặc cả cho anh, cứ nhường cho anh quyết định con số trước đi, nếu không hài lòng chúng ta lại bàni tiếp.”

Hoắc Tuần nhẹ nhõm, cô ấy đây là buôn bán riết đâm nghiệm rồi, còn chơi chưa đã.

Hắn đem bản thỏa thuận A trực tiếp ném vào thùng rác.

Giơ lên phần văn kiện còn lại trong tay lên, “Vì cô nhất định muốn sinh con, tôi không có lý do gì cự tuyệt giọt máu của tôi. Tôi đã đọc những điều khoản này. Không hổ danh là luật sư kim bài, rất kín đáo, rất tỉ mỉ. Đối với việc phí nuôi dưỡng, tôi sẽ thông báo cho cô số tiền lệ phí sau khi kiểm kê xong tài sản cá nhân. “

Cuối cùng một ly trà sữa cũng uống xong.

Diệp Phi chưa đã thèm mà liếm liếm môi.

“Tôi nói anh Hoắc này, anh cũng đừng có mà miễn cưỡng. Nhà họ Diệp đủ khả năng nuôi con. Không có anh con tôi cũng là ngậm thìa vàng mà sinh ra. Tuy nhiên, để tránh phiền phức sau này, quyền nuôi con phải rõ ràng . Nếu anh chọn A, ta cũng sẽ không coi thường anh, càng ko đi kể cho người khác. “

“Không miễn cưỡng.” Hoắc Tuần lúc này đã đứng dậy, đặt bản thỏa thuận lên trên bàn, dáng người cao lớn kéo dành một cái bóng dài trên mắt đất. “Nuôi một đứa nhỏ cũng không quá phiền phức đối với tôi. “

Ngược lại người mẹ tương đối làm người đau đầu.

Hắn liếc nhìn người phụ nữ đang cố gắng rót viên ngọc trai vào miệng.

Lặng lẽ thở dài.

“Tiếp theo tôi có một cuộc họp khác. Nếu không có gì khác, tôi sẽ thu xếp cho trợ lý đưa cô về.”

Tức giận ném ly vào thùng rác.

Diệp Phi vui vẻ gật đầu: “Không sao, không chậm trễ thời gian của anh, tôi về.”

Trợ lý Hàn đã đợi ở cửa, chào cô một cách kính cẩn.

Cuộc thương lượng diễn ra suôn sẻ và hòa bình, Hoắc Tuần so với cô tưởng tượng có trách nhiệm và lễ độ hơn, xứng đáng là nam chính, dù bị tính kế cũng không ghét bỏ nhận đứa trẻ.



Trên thực tế, trong truyện, hắn vẫn luôn có chút dung túng với nguyên chủ, bởi vì sự tồn tại của đứa bé, cho nên mỗi lần sau khi gây chuyện, hắn chỉ cảnh cáo bằng lời nói, nhiều nhất cũng chỉ là một hình phạt nhỏ đối với nguyên chủ.

Sau đó, thật sự quá xấu hổ và ảnh hưởng đến tính mạng của mọi người, Hoắc Tuần quyết định đích thân mang đứa trẻ về dạy dỗ, cũng không cản trở khi nam hai tống nguyên chủ vào tù.

Này, người đàn ông này quả thực là đẹp trai, nhưng đáng tiếc hắn lại là nam chủ.

Pháo hôi nữ phụ mất mạng vì yêu đương, Diệp Phi đeo kính râm vào, khi chuẩn bị rời đi, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam trầm trầm, “Đừng đi hộp đêm nữa, ít nhất là đừng đi trong khi cô đang mang thai. “

Tất nhiên cô sẽ không di nữa, âm thanh chói tai đó vẫn còn vờn quanh mấy ngày, đến cả khi đi ngủ trong mộng toàn là nhạc Disco.

Không muốn bị tẩy não đâu.

Nhưng không biết vì sao dạo gần đây Diệp Phi vô cùng phản nghịch.

Nàng cười rạng rỡi, quay đầu lại nói ——

“Đi.”

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)



Diệp Phi một đường bị người ta nhìn chăm chú khi được đưa ra ngoài cửa.

Ngay khi cô chân trước rời đi, nhân viên lễ tân ngăn cô bước vào trước đó đã bị gọi đến.

Không chỉ nhân viên này mà toàn bộ bộ phận lễ tân, bộ phận an ninh, bộ phận thư ký đều được tập trung lại.

Hoắc Tuần không đích thân đi ra ngoài, nhưng Trợ lý Hàn đã chuyển tiếp.

Anh ta hắng giọng: “Trước đây chúng tôi đều từ chối cô Diệp đến đây, nhưng lần nào tôi cũng nhấn mạnh rằng lịch sự từ chối và vui lòng rời đi, nhưng cô đối xử với người khác như thế nào? Tôi luôn cho rằng những tin đồn trên mạng là phóng đại, có thể đó là những account marketing muốn tìm kiếm nhiệt độ nên phóng tác. Tôi không ngờ rằng những lời nói dối được đưa ra vì mục đích nổi tiếng đều là sự thật. Tôi đã xem xét qua. Các người thật sự lôi Diệp gia tiểu thư ra cửa, đuổi người ta đi như vậy? “

Mọi người ở đây đều không dám thở ra tiếng nào.

Trợ lý Hàn nói tiếp: “Chiều nay tôi đã nói rõ ràng với cô rằng nếu cô Diệp đến đưa cô ấy đến văn phòng chủ tịch. Tại sao cô lại ngăn cản họ?”

Nhân viên lễ tân sắp khóc, cô ta vội vàng giải thích: “Tôi đến đây thay ca, ô đăng ký cuộc hẹn còn chưa ghi, tưởng là…”

“Không có ghi lại thì không biết gọi điện thoại hỏi sao? Cô có biết hôm nay Hoắc tổng mất mặt bao nhiêu ko?”

Phỏng chừng ngày mai, toàn bộ Tinh Thành đều sẽ biết chuyện này.

Lúc đó mặt mũi Hoắc Tuần sẽ để ở đâu.

Cái nồi do những nhân viên này làm trước đây đã khiến cho mọi người hiểu lầm là Hoắc Tuần ghét bỏ Diệp Phi, hận không thể rửa mắt sạch sẽ để nhìn lại.

Kỳ thật, hắn chỉ là quá bận rộn không muốn phản ứng, nhiều nhất là thấy có chút phiền phức.

Bây giờ Diệp tiểu thư đang mang thai, nhưng cô không muốn làm bà Hoắc nữa, cô muốn kiếm tiền đỏ thay vì đi làm loạn, nhưng Hoắc Tuần lại muốn chăm sóc cho cô.

Trợ lý Hàn cảm thấy cái xấu hổ đến vả mặt này tốt nhất không nên để cư dân mạng biết đến thì tốt hơn.

Tuy nhiên, anh ta đã quá xem nhẹ sự lan truyền của cư dân mạng thích ăn dưa.

Tối hôm đó, mọi chuyện đã được làm sáng tỏ bởi tài khoản Weibo chuyên tung ra những bí mật của hào môn thế gia.

【 Diệp Phi trở mình, hôm nay được Hoắc Tuần đích thân tiếp đón, sau khi rời đi, đoàn người cũng xử lý nhân viên từng vô lễ với cô. 】

Bình luận rất nhanh bị một đám “666” vây quanh.

【 đây là tình tiết vả mặt hay nhất mà tôi được biết trong năm nay. 】

【 Tưởng kết hôn với Hoắc Tấn là hạnh phúc, nhưng bây giờ xem ra không kết hôn còn hạnh phúc hơn. 】

【 Có một điều muốn nói ra, đừng ai khinh nha, Diệp Phi sớm sẽ trở thành chính cung nương nương, mẫu bằng tử quý. 】

Trong cuộc tranh luận sôi nổi này, có một bình luận tỏ vẻ không vui.

【 Hạ Nhật Thần Hi: Chị gái của chúng ta thật xinh đẹp. Tôi hy vọng rằng người đàn ông tên là Hoắc gia kia hãy độc lập hành tẩu đi. Đừng cọ nhiệt nữa, cảm ơn. 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play