Lãnh Diệu nhắc nhở, gần đây lại không có khủng hoảng kinh tế, Tô Kiều dự định sẽ không lên diễn đàn chiến đội để tiếp nhận nhiệm vụ nữa, đem trọng tâm vào việc quản lý ốc đảo nhỏ của mình.
Tài sản hiện tại của cô có: sa mạc ốc đảo, xe từ 5 chỗ, 35 cân thịt quái ngư khô, 190 cân thịt lợn rừng, 10 ngàn đá năng lượng, 1 người mày quản gia (người mấy bảo mẫu đó ạ), một súng năng lượng – kích thương; một súng quang năng, 1 súng điện từ.
Trong đó hạt giống cỏ là ngẫu nhiên các loại thực vật thân cỏ, hoa tươi mỗi lần có thể trao đổi được 10 hạt giống, còn là loại hoa nào thì phải do cô kiểm tra.
Kiểm kê xong tài sản, Tô Kiều nhếch môi, hiện ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, những con số này cô đã thuộc nằm lòng, nhưng vẫn yêu thích thỉnh thoảng lấy ra kiểm tra một hồi.
Nhớ đến lúc trước khi cô chưa có gì cả, hiện tại cũng có thể xem như là nông dân đã vươn mình thành công.
Vì sáng mai phải đi ốc đảo, buổi tối Tô Kiều đã lên chợ đen mua một chút nhu yếu phẩm cần thiết, trong đó quan trọng nhất là thuốc men.
Sau khi thực vật tuyệt diệt, thuốc men ở tinh tế vô cùng thiếu thốn, truyền thừa về Đông y hoàn toàn đứt đoạn, còn lại chỉ là các loại thuốc hóa học – chính là thuốc tây, thế nhưng chỉ cần là các loại thuốc tây có yêu cầu tinh chế từ thực vật thì hoàn toàn không thể sản xuất.
Chính phủ Liên bang đã tập trung lượng lớn tài chính và nhân ực vào nghiên cứu đá năng lượng, nghiên cứu phát minh các loại máy móc dùng đá năng lượng, dần dần thay thế được thuốc thang theo truyền thống.
Tô Kiều mua chính là loại thiết bị trị ngoại thương dùng đá năng lượng, chỉ cần dùng máy chiếu lên vết thương, có thể đem đến tác dụng tiêu độc, sát khuẩn, làm liền miệng vết thương, tác dụng phụ duy nhất là phóng xạ mạnh, dùng quá liều có thể xảy ra mạng người.
Cũng may Tô Kiều có dị năng, cũng không lo lắng đối với vấn đề phóng xạ, mua thiết bị trị thương xong cô còn mua một bộ đồ nam cùng với một ít gia cụ.
Từ trong xương Tô Kiều vẫn có giấc mơ điền viên, yêu thích mái nhà gỗ đông ấm hè mát, yêu thích đồ gia dụng bằng gỗ thuần khiết, mơ ước về một căn nhà với sau là vườn hoa tươi, phía trước là vườn trái cây, có nơi chăn nuôi gia súc, mỗi ngày đều sống dưới hơi thở của thiên nhiên.
Ngay từ thời khắc cô mua lại sa mạc ốc đảo, cũng không vội vàng xây dựng nhà gỗ, mà chỉ sử dụng một vài gia cụ đơn giản, cuối cùng cô cũng mua thêm một bàn đá tròn, hai cái ghế đá, một chiếc giường đá, một bộ dụng cụ bằng gốm sứ, một bộ chai lọ thủy tinh cổ rộng, một túi đồ cỡ lớn chuyên đựng dụng cụ làm bếp, tổng cộng hết 1800 đá năng lượng, tài khoản còn lại 8200 đá năng lượng.
Mua xong mọi thứ, nhận hàng để vào xe từ, Tô Kiều mới kết thúc một ngày bận rộn, hôn nhẹ tiểu Tô Lý đang ngủ say, giúp bé đắp chăn xong mới tắt đèn, nói với Tổ Lý “ngủ ngon.”
Ở Hắc tinh ngày dài hơn đêm, hừng đông rất sớm, mới hơn 5 giờ, Tô Kiều đã tỉnh lại, đã thấy Tô Lý đá rơi chăn, mở đôi mắt đen nhanh, ăn mặc bộ đồ kute nằm trên giường ăn tay, nhìn thấy cô tỉnh lại, nhất thời vui vẻ đạp 2 cái, vươn tay muốn ôm ôm.
Tâm của Tô Kiều nhất thời đều bị manh hóa, đem cánh tay đnag bị gặm nhỏ nước từ trong miệng bé lấy ra, hôn lên khuôn mặt nhỏ của bé nói: “Chào buổi sáng, Tô Lý, hôm nay chị dẫn em đi nhìn căn nhà của chúng ta nhé.”
Nhóc con hình như nghe hiểu được lời của Tô Kiều hôm nay sẽ để lại bé, hưng phấn cong mông, bò về phía cô.
Tô Kiều chơi với bé một lúc. Trong khoảng thời gian không nhận nhiệm vụ này, cô dự định mỗi ngày đều mang Tô Kiều đến ốc đảo, cô trồng trọt, Tô Lý và người máy quản gia sẽ tự chơi, sau đó 2 người cùng ăn cơm, cùng nhau về nhà, như vậy cô không cần lo lắng về bé, mà bé cũng không bị vây ở khu an toàn.
Sauk hi quyết định, Tô Kiều liền đứng dậy rửa mặt, giao Tô Lý cho người máy làm vệ sinh, kiểm tra các thông số về cơ thể của bé.
Làm xong bữa phụ cho Tô Kiều, ăn xong điểm tâm, Tô Kiều và bé rời khỏi khu an toàn, lên xe đi về phía sa mạc ốc đảo.
Bởi vì đi sớm, khi đến ốc đảo thì ánh sáng mặt trời vừa chiếu lên từng mảng cát, từng dải từng dải vàng chói lọi, thật sự là cảnh đẹp không lời miêu tả.
Tô Lý do người máy ôm, nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt cũng hưng phấn ê a gọi Tô Kiều.
Âm thanh cực nhỏ, lại đơn giản, sau khi Tô Kiều ghe thấy liền nhất thời vui sướng sờ sờ đầu tóc xù của bé tán dương: “Tô Kiều nói hay quá, sau này chị sẽ mang Tô Lý ra ngoài xem biển sao to lớn ngoài kia, em phải nhanh nhanh lớn lên nha.”
Tô Lý mở to mắt, vui vẻ nhún nhảy.
Xe từ dừng lại trên ốc đảo, Tô Kiều thiết lập khoảng cách an toàn trên người máy quản gia, đảm bảo nó và Tô Lý luôn nằm trong phạm vi của mình mới rời khỏi xe từ.
Ốc đảo quả thực là biến đổi cực lớn sau một ngày, phóng tầm mắt nhìn ra, đâu đâu cũng có có cây xanh mượt, cây liễu bên hồ lại vươn cao thêm, cây nhỏ đã cao khỏe cường tráng, qua thêm vài tháng đã có thể che chắn được mặt trời.
Tô Kiều đi xem cây bông và cây mạ mà mình đã gieo xuống, phát hiện đều mọc rất khả quan, cây bông đã cao tới đầu gối của cô, cây mạ cũng tăng trưởng lên một chút, không bao lâu nữa sẽ có thể thu hoạch.
Có lẽ phóng xạ ở tinh tế của mạnh, các loại côn trùng gây hại đã sớm tuyệt diệt, Tô Kiều phát hiện các loại thực vật ở ốc đảo của mình gần như đều phát triển với phẩm chất cực cao. Điều này khiến cô rất vui mừng nhưng cũng rất sầu lo, cầu mong những cây nông nghiệp mà cô đnag trồng đây đừng biến dị đến mức cô không nhận ra mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT