Tô Kiều nhìn vào trong mắt, âm thầm gật đầu, bắt đầu làm món thứ 4, món này đơn giản chính là canh gan heo, gan cũng đã rửa sạch cắt nhỏ, chỉ cần đun sôi nước, thả gan heo vào là có thể ăn được, thế nhưng món này cần thêm rau dưa mùi vị lại càng ngon.
Tô Kiều thừa lúc nước sôi, hòa vào vài giọt nước ép, trung hòa mùi vị, sau đó cho gan heo và thịt viên vào, một lần nữa đậy nắp nồi lên, dùng lửa nhỏ bắt đầu ninh.
Trong chảo sắt, thịt lợn kho đã được nấu ngon miệng, nước trong nồi đã cạn khô, Tô Kiều mở nắp, bỏ thêm một chút muối vào.
Trong nháy mắt nắp được mở ra, mùi hương bá đạo của thịt kho tàu vương vít khắp phòng, mọi người đột nhiên hít một hơi dài, nuốt nước miếng một cái, sau đó mới xem như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm việc của mình.
Tô Kiều bỏ thêm vào bếp lò một khối cồn nhỏ, bắt đầu dùng lửa lớn để nấu. Thừa dịp thịt kho tàu bắt đầu được kho cạn, cô mở trõ hấp, thấy cá hấp cũng đã chin tới, tỏa mùi hương thoang thoảng. Màu xanh lục của dịch dinh dưỡng cũng trở nên nhạt hơn kèm theo mùi hương cỏ xanh thơm ngát.
Tô Kiều dùng muỗng nhỏ dính một chút dịch dinh dưỡng màu xanh nhạt, nếm thử, vui mừng phát hiện vị ngon hơn rất nhiều, không còn chua như cũ, mùi vị cũng hòa hợp, vô cùng tốt.
Cô lộ ra nụ cười vui mừng, khi chưa mở khóa được đậu nành, không làm ra được đậu hũ và nước tương, nhưng lúc này cô có thể em như tìm được đồ gia vị thay thế ở tinh tế.
Đem dịch dinh dưỡng đã được điều chế thành đồ gia vị cất vào tủ lạnh, Tô Kiều tắt lửa ở canh gan heo.
“Kí túc xá của mọi người có chén canh lớn không? Chậu sứ cũng được.” Tô Kiều lên tiếng hỏi.
“Có có có.” Mọi người tranh nhau đáp, Lão Ngũ rất nhanh từ trong ngăn kéo lấy ra bốn năm cái chậu sứ, sau đó chăm hằm nhìn món ăn mê người trong nồi, điên cuồng nuốt nước miếng.
“Những cái này đều là bát ăn cơm của chúng tôi, có được không?” Lão Ngũ cười hắc hắc, có chút ngượng, bát ăn của bọn họ thật giống là có chút lớn, bọn họ thật sự là có thể ăn, chỉ là mỗi tháng căn tin quân khu đều sẽ luộc một ít thịt, mọi người tất nhiên muốn mua bát to nhất.
“Được.” Tô Kiều cười gật đầu, nhận bồn sứ, dùng nước nóng tráng qua, đợi thịt kho tàu khô cạn nước.
Lúc này cô mới thoáng nghỉ tay một chút, liếc mắt nhìn vết thương đang được đổi thuốc của Thập Nhất, nhận thấy khí đen trên người Thập Nhất ngày càng nặng, đặc biệt là vết cắt ở hai chân, dường như bị bao vây bởi khí đen.
Phóng xạ đậm như vậy? Đây là đi nhầm vào nơi nào? Tô Kiều gọi nhẩm sách tranh, ổn định tâm thần, hướng dẫn sách tranh hấp thu phóng xạ nồng đậm trên người Thập Nhất.
Trong khoảng thời gian này, Tô Kiều cũng dần dần hiểu được dị năng của mình, sách tranh thực sự có thể hấp thu được phóng xạ trên tinh tế và cơ thể người, thế nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, những vết thương kia cũng không thể khép lại.
Thân thể của Thập Nhất bị thương quá lớn, lục phủ ngũ tạng đều bị ăn mòn, bộ phận bị thương tổn không thể khôi phục lại.
Cô cũng hết cách, chỉ có thể giúp hắn hấp thu đi lượng lớn phóng xạ ở miệng vết thương, giảm bớt đau đớn mà thôi.
Tô Kiều dùng sách tranh hút hết lượng lớn phóng xạ ở miệng vết thương của Thập Nhất, liền thấy sắc mặt và tinh thần của hắn tốt hơn, mà bản thân cô cũng nhân cơ hội đổi vài cây mạ non.
Đợi thịt kho tàu nấu tốt, toàn bộ căn phòng đã tràn ngập mùi vị mê người của thịt, lúc này Tô Kiều mới tắt bếp, dùng chậu sứ múc ra.
Mà mọi người trong phòng cũng ngóng trông đến sắp chịu không nổi, Lão Ngũ bưng một cái bàn đến trên giường Thập Nhất, trơ mắt nhìn Tô Kiều bưng một chậu lớn thịt kho bóng loáng bưng lên, miếng thịt ba chỉ kho tàu có ánh sáng lộng lẫy, mỗi miếng đều khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Toàn bộ đều không hẹn mà nuốt nước miếng, còn chưa ăn mà toàn thân đều cảm giác hưng phấn, thật TM thơm.
Tô Kiều dọn xong thịt kho tàu, liền đem tiếp cá hấp cùng với đồ gia vị làm từ dịch dinh dưỡng bưng lên bàn.
Một miếng thịt cá lớn được chưng trắng nõn, không có một cái xương cá, thớ thịt săn chắc, chỉ cần gắp nhẹ một cái đã nhìn thấy từng thớ thịt non mịn.
Tiếp theo là một chậu sứ lớn canh gan heo thịt viên, lợn rừng ở tinh tế không được hoanh nghênh, đừng nói đến gan heo, hầu như mọi người đều ít ăn, từng miếng gan heo được cắt khéo léo thêm vào từng viên thịt màu xanh lục trôi nổi bên trong nước canh, sắc hương vị đều đầy đủ, rất là đẹp mắt.
Món cuối cùng là một bát trứng hấp, mùi trứng hấp thơm ngát như gió xuân lướt qua lòng mọi người, nhìn màu vàng óng của trứng hấp mọi người đều điên cuồng nuốt nước miếng. Nhìn thôi đã biết rất mềm rất nhuyễn, nhất định ăn sẽ rất ngon đây.
Tô Kiều sau khi bưng 4 món ăn lên bàn, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, nói: “Thịt lợn rừng kho, thịt cá hấp, canh gan heo thịt viên, cùng trứng chưng, mời thưởng thức.”
Cô đây chính là ép hết nguyên liệu nấu ăn trong kho của mình rồi.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về Thập Nhất một cái, lại nhìn Tả Thiếu tá một chút.
“Thập Nhất, ăn đi.” Tả Dật nở nụ cười.
Tiểu Thập Nhất nhận lấy đôi đũa từ chiến hữu, đưa tay gắp một miếng thịt kho mà mình vẫn tâm tâm niệm niệm, cắn một cắn, lập tức bị loại mỹ vị không tên này chấn kinh, vừa vào miệng đã mềm mại, cắn một miếng thì đầu lưỡi đều ngập tràn hương vị thơm ngon, thịt mỡ được nấu nhừ, mỗi xớ thịt đều đậm vị, ngon đến khóc lớn, thì ra đây chính là mùi vị của thịt kho, hắn lớn đến chừng này lần đầu tiên được ăn đồ ngon đến như vậy.
“Quá quá , ăn quá ngon.” Ánh mắt Thập Nhất phát sáng, nhai miếng thịt kho tàu thơm ngon, không nỡ nuốt xuống, ra sức gật đầu.
“Cậu ăn thử món trứng chưng này đi, trứng có dinh dưỡng phpng phú, có tác dụng hỗ trợ khép lại vết thương.” Tô Kiều khẽ cười, ra hiệu hắn ăn chút trứng chưng, cô đã giúp hắn hút hết phóng xạ ở miệng vết thương, có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này hay không phải xem vào chính bản thân hắn.
Lúc này Thập Nhất mới cam lòng nuốt xuống miếng thịt kho tàu, con mắt tỏa sáng dùng muỗng múc một miếng trứng chưng vàng óng, thịt trứng non mềm vừa vào miệng, mùi trứng thơm ngát, vị thanh mát trong nháy mắt đã bắt được hắn làm tù binh, trên đời này sao lại có mon ăn ăn ngon như vậy chứ?
Thì ra trứng của tinh tế còn có thể chưng ăn, lại còn có thể ăn ngon như vậy?
Thập Nhất sung bái nhìn Tô Kiều, lúc này đã kích động đến nói không thành lời.
Còn lại 2 món ăn, mỗi món Thập Nhất mỗi khi nếm thêm một món con mắt lại sáng thêm một phần, chỉ ăn thử vài miếng, liền không muốn mà buông đũa, cả người đều tỏa ra ánh sáng khác thường, nói: “Thiếu tá, đây là món thịt tôi được ăn ngon nhất trong đời, còn có trứng, thịt viên. Tôi không có cách hình dung được mỹ vị này, mọi người phải tự nếm thử mới biết được.”
Tả Dật đã sớm bị mùi hương khắp phòng làm cho đói bụng cồn cào, đang cố gắng không động đũa.
“Thiếu tá, đồ cũng rất nhiều, ngài cũng nếm thử xem.” Những người khác cũng dồn dập xen vào.
“Nhiều như vậy, một mình Thập Nhất cũng ăn không hết, mọi người cứ nếm thử đi.” Tô Kiều nhìn cả đám đang điên cuồng khắc chế cái sự thèm mà không thể ăn, khẽ mỉm cười nói.
Lúc này Tả Dật mới dùng đũa gắp thử một miếng thịt kho tàu, sau đó bỗng nhiên trợn to hai mắt, nhanh chóng hạ đũa gắp một miếng thị cá, sau khi nhấm nháp qua, để đũa xuống, hít sâu một hơn, ánh mắt nhìn về phía Tô Kiều đã có sự thay đổi.
“Đây là món ăn ngon nhất mà tôi được ăn trong đời, cảm ơn cô, Tô Kiều, xin tha thứ cho sự ngạo mạn và chất vấn của tôi đối với cô trước đây.” Tả Dật đứng dậy, trịnh trọng xin lỗi với Tô Kiều, nhanh chóng lấy lợi ca ngợi cao nhất mà mình nghĩ ra được khen tặng.
“Thiếu tá quá lời rồi, ngài là một người rất có phong độ và hàm dưỡng.”
Tả Dật hít sau, lần đầu tiên đặt cô gái lưu vong giả này ở vị trí bình đẳng mà đối xử, thậm chí còn cảm thấy lại lịch của Tô Kiều sợ rằng còn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Một người có thể đấu súng ngang cơ với tinh đạo tinh tế, ở hoàn cảnh thực vật tuyệt diệt, văn minh mỹ thực đã biến mất lại vẫn có thể làm ra được những món ăn tuyệt mỹ như thế, tuyệt đối sẽ không phải là người bình thường.
Người như vậy, quân khu nhất định phải tạo được mối thiện duyên với cô.
“Mọi người cũng tới nếm thử đi, Lão Ngũ, cậu nếm thử xem, coi thử thịt kho mà cậu ăn được ở nhà thượng tướng có ngon như vậy không?” Thập Nhất nói.
Lão Ngũ đã sớm thèm nhỏ dãi, nghe như vậy liền đáng thương nhìn về phía thiếu tá, thấy đối phương không nói gì, lúc này mới hoan hỉ gắp một miếng thịt kho tàu ăn như hùm như sói.
“Ui mẹ ơi, mùi vị này, tuyệt, so với thịt kho còn ngon gắp trăm lần. Thập Nhất, cậu TM thật sự có phúc khí.” Lão Ngũ cắn một miếng, nhanh chóng gào lên.
“Lão Ngũ, cho tôi cắn một miếng.”
“Chia cho tôi một miếng.”
Mấy người khác cũng nhao nhao lên, sau đó mỗi người đều được như ý cắn được một miếng thịt kho tàu, trong nháy mắt đã bị mỹ vị này thuyết phục.
Một mình Thập Nhất đúng thực là không thể ăn hết nhiều món ăn như vậy, Tô Kiều cũng có ý làm nhiều thêm một chút, cuối cùng ai cũng được chia tới mấy miếng, ăn đến rơi lệ đầy mặt, bởi vì thực sự ăn quá ngon.
Lãnh Diệu cũng mặt dày tự gắp nếm thử hai món mà hắn chưa từng ăn là cá hấp và canh gan heo, còn trứng chưng không ai đụng đến, toàn bộ đều để cho Thập Nhất.
Bốn món ăn đều nhanh chóng được quét sạch sành sanh.
Vui vẻ nhất phải kể tới Thập Nhất, hắn ăn nhiều nhất, đặc biệt là món thịt kho tàu còn ngon hơn cả thịt kho do đầu bếp cao cấp làm, cũng không biết có phải do ảo giác hay không, sau khi ăn xong hắn cảm thấy vết thương cũng không đau nữa, tinh thần cũng tốt hơn, trong thân thể như sinh ra một loại cảm giác thoải mái chưa từng có, thoải mái đến muốn ngủ.
Sau khi ăn xong Thập Nhất buồn ngủ, cho nên mọi người liền rời khỏi kí túc xác, không quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
“Thiếu tá, sắc trời cũng muộn, tôi phải về khu an toàn.” Tô Kiều cười nhẹ nói.
“Tôi phái tinh hạm đưa cô và Lãnh Diệu trở về, đây là 5000 đá năng lượng, hi vọng cô có thể nhận lấy, cô đã giúp tôi hoàn thành một tâm nguyện, tôi nợ cô một ân tình. Tô Kiều, sau này có gặp khó khăn gì cũng có thể trực tiếp tới tìm tôi.” Tả Dật mỉm cười tuấn tú như làn gió xuân, khiến cho cả đám thuộc hạ cả kinh muốn rớt con mắt.
Ố đệch, cái này là bề ngoài kiêu căng, nội tâm càng cao ngạo, thiếu tá đại nhân của họ sao?
“Cám ơn, Tôi chỉ thu 1000 đá năng lượng là đủ rồi.” Tô Kiều mỉm cười nói, chỉ nhận số đá năng lượng mang tính tượng trưng, ở chung nửa ngày, rất là thoải mái, đã gia tăng hảo cảm của cô với quân đội
Ánh mắt Tả Dật nghiêm túc, gật gật đàu, đưa thông tin cá nhân của mình cho cô, sau đó bảo Lão Ngũ đưa Tô Kiều và Lãnh Diệu về khu an toàn
Lính nhiệm vụ Lão Ngũ đắc ý muốn chết, còn những người khác thì hâm mộ nhìn hắn, bọn họ cũng muốn đưa Tô Kiều trở về đấy.
Khi Tô Kiều về khu an toàn trời đã tối đen, Lãnh Diệu ở căn cứ Tham Lang, có điều vẫn để tinh hạm đáp xuống khu an toàn.
“Tô Kiều, trước khi lưu vong đến Hắc Tinh, tôi là lính biên phòng.” Trước khi tách ra, Lãnh Diệu lên tiêng gọi cô, nói, “Cám ơn tất cả những gì cô đã làm hôm nay.”
“Không khách khí.” Tô Kiều mỉm cười, cô đã sớm đoán được thân phận của Lãnh Diệu, chỉ sợ hắn không chỉ là một lính biên phòng mà còn là chiến hữu của Tả Dật nữa.
“Thiếu úy Tả Dật là tâm phúc của Tu đại nhân, ở quân khu quân hàm không cao, nhưng rất có thực quyền, điều này có nghĩa những người có thể lui tới với hắn đều sẽ khiến người khác đặc biệt chú ý. Trong khoảng thời gian này, cô hạn chế tham gia nhiệm vụ chiến đội, không nên để người có tâm để ý đến.” Âm thanh Lãnh Diệu thấp xuống vài phần, “Các gia tộc đã phái một nhóm mới đến Hắc tinh, 20 ngày nữa sẽ đến. Lần này, bọn họ nhất định sẽ trả thù chuyện lúc trước, cô phải cẩn thận.”