- Ngươi nói lần này Phương Nguyên trấn lột học viên, tuy rằng đánh bại hai người Xích Thành và Mạc Bắc nhưng lại tha, không lấy đi nguyên thạch của bọn chúng?
Nghe thị vệ bẩm báo, trưởng lão học đường hơi kinh ngạc.
- Không dám dối gạt đại nhân, quả thực là như vậy.
Thị vệ đang quỳ trên đất lập tức trả lời.
- Ừm.
Trưởng lão học đường không nói gì nữa, chỉ khoát tay nói.
- Việc này ta đã biết, ngươi lui xuống đi.
- Thuộc hạ xin cáo lui.
Thị vệ đi rồi, gia lão học đường liền rơi vào trầm tư.
- Phương Nguyên vì lý do gì mà chủ động buông tha cho Xích Thành với Mạc Bắc đây?
Gia lão học đường suy nghĩ mãi, chân mày đang nhíu lại dần giãn ra.
Lão đã hiểu rồi.
Hai người Mạc Bắc, Xích Thành có thể nói là đại diện cho hai thế lực lớn trong gia tộc.

Phương Nguyên bỏ qua hai đứa nó, không cần nói cũng biết, có nghĩa là hắn đang chủ động bày tỏ thiện chí với hai thế lực lớn này.

Chuyện này cũng dễ hiểu, Phương Nguyên đổi cách nghĩ, hắn muốn tỏ rõ mình cúi đầu với gia tộc.
- Có thể hiểu được, theo việc không ngừng tu hành, mặc dù Phương Nguyên có tửu trùng nhưng cũng đủ để cho hắn nhận thức rõ được tư chất loại Bính là không đủ.

Trước đó hắn đã làm loạn mấy lần, tâm tình bất mãn được giải tỏa ra phần lớn rồi, hiện giờ đoán chừng là hắn cũng đã rất yếu lòng và uất ức.
- Xem ra lời của tộc trưởng vẫn là có lý, dù sao Phương Nguyên chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, làm sao dám thách thức và ra khỏi thể chế gia tộc? Hiện giờ hắn đã bước đầu chấp nhận mất mặt, đợi khi hắn tìm được vị trí của mình thì hòa nhập vào gia tộc là chuyện tất nhiên.
Nghĩ đến đây, gia lão học đường nhẹ nhõm, tâm tình không khỏi trở nên vui vẻ.
...
Thời gian ba ngày thoáng chốc đã qua.
Khảo hạch giữa năm đến.
- Mau, mau lên, lợn rừng đã bị ta dẫn đến!
Một thiếu niên vừa chạy như điên vừa lo lắng gào to.
Trên đôi chân cậu quấn một vòng gió xoáy màu xanh lục nhạt.

Chính là nhờ vào hai vòng gió xoáy này mà một thằng nhóc trẻ tuổi như cậu mới có thể vượt qua tốc độ của phàm nhân bình thường.
Nhưng mà, tốc độ con lợn rừng lao theo sau càng lúc càng nhanh, khoảng cách đến cậu cũng càng ngày càng gần.
Mặt trời chói chang chiếu xuyên qua rừng cây, chiếu xuống trên người con lợn rừng, làm cho hai cái nanh của nó sáng trắng như tuyết.

- Lợn rừng tới, kéo căng sợi dây lên!
Bốn thiếu niên đang mai phục kéo mạnh sợi dây thừng to chắc được giấu trong bụi cỏ lên.
Thiếu niên đang chạy nhẹ nhàng nhảy vọt qua sợi dây chắn ngang này, tiếp tục chạy như điên về phía trước.
Còn con lợn rừng phía sau lại bị té nhào đến lăn quay trên đất năm sáu thước.

— QUẢNG CÁO —
- Oái!
Bốn thiếu niên cũng bị sợi dây thừng kéo đi, té lăn trên mặt đất giống như con lợn rừng.
- Bên trên!
Thiếu niên chạy ở phía trước đã quay lại, kêu to lên.
Mấy người té trên mặt đất luống cuống đứng dậy, bao vây quanh con lợn rừng.
...
Răng rắc.
Một gốc cây con nhỏ bé bị một lợn rừng đâm sầm vào, thân cây đứt gãy, tán cây cũng rơi xuống đất.
- Nguy hiểm thật!
Cổ Nguyệt Xích Thành lau lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
- May mà vừa rồi ta kịp thời sử dụng long hoàn khúc khúc cổ nhảy sang trái ba thước, nếu không cái cây nhỏ này chính là kết cục của ta rồi.
...
Vù vù vù!
Nguyệt nhận bay lượn trên không trung bắn vào trên thân lợn rừng, tạo thành một vết thương vừa dài vừa mảnh.
Cổ Nguyệt Mạc Trần có vẻ kích động, hai mắt lấp lánh, tinh thần hắn hoàn toàn đắm chìm trong trận đấu này.
Sau nửa giờ, lợn rừng mất máu quá nhiều, rốt cuộc ngã xuống.
Cổ Nguyệt Mạc Trần thở hổn hển, cũng đặt mông ngồi phịch xuống đất, cả người hắn không phải bùn đất thì là cỏ dại, đồng thời còn có cả mồ hôi nhễ nhại.
- Chiến đấu với một con lợn rừng sống sờ sờ quả nhiên khác hoàn toàn chiến đấu luyện tập với người gỗ, người cỏ.

Ta mất hết nửa giờ mới có thể giết được một con lợn rừng, không biết tình hình của những người khác thế nào?
...
Trên một một ngọn đồi hẻo lánh, một cái lều được dựng tạm lên, đỉnh lều đón lấy ánh mặt trời chói chang đổi lấy bên dưới là một vùng râm mát.
Dưới lều, mấy chiếc ghế tựa được bày ra, gia lão học đường ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị.

Đang ngồi bên cạnh lão là các gia lão khác cùng với vài cổ sư đang đứng ở sau lưng bọn họ.
Trong rừng cây xung quanh lều cũng có vài cổ sư đang ẩn núp.
Lúc này, rừng cây phía trước bỗng nhiên xôn xao lạ thường.

Vù.
Một vị cổ sư như một cái bóng chạy cực nhanh ra khỏi rừng cây, sau đó quỵ gối xuống bên ngoài lều.
- Tình hình thế nào rồi?
— QUẢNG CÁO —
Gia lão học đường hỏi y.
- Khởi bẩm gia lão đại nhân, cho đến giờ các học viên còn chưa có thương vong nào.
Cổ sư vội đáp.
- Không tệ, không tệ.
- Khảo hạch giữa năm đã qua thời gian một buổi sáng nhưng vẫn chưa có ai bị thương.

Tình hình này cũng ít thấy ở những năm trước.
- Xem ra vẫn là gia lão học đường biết cách dạy dỗ.
Những gia lão khác nghe như vậy thì đều hài lòng gật gật đầu, đồng thanh tán thưởng.
Gia lão học đường lắc lắc đầu, ông ta biết rõ nguyên nhân.

Đây là do Phương Nguyên đột nhiên trỗi dậy, trấn lột bạn học làm cho các học viên khóa này đều phải khổ luyện quyền cước cơ bản, từ đó mới có hiện tượng ngày hôm nay.
Lão nhìn tên cổ sư quỳ trên đất này, tiếp tục hỏi.
- Vậy cho đến hiện giờ, thành tích của đứa nào tốt hơn?
Cổ sư lập tức đáp.
- Bẩm báo đại nhân, cho đến hiện tại, bốn người Cổ Nguyệt Phương Nguyên, Phương Chính, Mạc Bắc, Xích Thành đứng đầu trong danh sách.

Trong đó, Xích Thành đã giết ba con lợn rừng, Mạc Bắc chém năm con, Phương Chính được bảy con, Phương Nguyên nhiều nhất, đã thu hoạch được tám con.
- Hử? Không ngờ lại là Phương Nguyên tạm thời dẫn đầu!
- Học viên loại Ất loại Giáp lại bị loại Bính áp chế.

Từ trước đến giờ tình huống như vậy cực hiếm thấy.
- Không phải hắn có tửu trùng sao, nói cách khác hắn có thanh đồng chân nguyên đạt đến cao giai, hắn có thể có thành tích như vậy cũng là dễ hiểu.
- Ta tin chắc rằng tiếp theo thì ba người Phương Chính, Mạc Bắc, Xích Thành sẽ vượt qua hắn.

Tuy rằng hắn có tửu trùng nhưng tốc độ khôi phục chân nguyên còn xa lắm mới là đối thủ của học viên loại Giáp, loại Ất.
Những gia lão khác bắt đầu bàn luận.

- Ngươi lui xuống đi.
Gia lão học đường phất tay với cổ sư đang quỳ trên mặt đất.
- Dặn dò những người khác, nhất định phải làm tốt công tác bảo vệ.

Nhất là an toàn của ba người Phương Chính, Xích Thành, Mạc Bắc thì càng phải chú ý chặt chẽ.
- Dạ, đại nhân.
Cổ sư lui ra.
Loại chiến đấu ngoài hoang dã này đối với đa số các học viên thì vẫn là lần đầu, do đó luôn có nguy hiểm nhất định, gia tộc đương nhiên là đã sớm có sắp xếp.

Hơn mười vị cổ sư nhị chuyển đang ẩn nấp trong núi rừng, theo dõi quá trình và sự an toàn của khảo hạch.

Đồng thời, mấy vị gia lão tu vi tam chuyển cũng tọa trấn ở đây, chuẩn bị ứng phó với tình huống bất ngờ bất cứ lúc nào.
Mặt trời nóng hừng hực từ trên đỉnh bầu trời chầm chậm hạ xuống vùng núi tây bắc.
Ráng chiều hóa thành từng dãi mây rực cháy, như thể ngọn lửa cuối cùng của mặt trời.
Ánh tà dương chiếu vào trong rừng núi, một con lợn rừng nữa lại ngã xuống đất.
- Con thứ hai mươi ba.
— QUẢNG CÁO —
Phương Nguyên thầm tính toán trong đầu rồi ngồi xổm xuống, tách một cái răng nanh ra, động tác rất thành thạo.
Sau lưng hắn đang vác một cái túi, trong túi đã đựng không ít nanh lợn rừng.
Đồng thời, hắn còn có một cái túi khác cũng đựng răng nanh, làm ra vẻ như trước đó mình giết lợn rừng mà vô tình lấy được.

Những cái nanh này vốn được cất ở hang động trong khe đá, khuya ngày hôm trước Phương Nguyên mới bí mật lấy ra, giả vờ bỏ vào trong túi rồi chôn giấu ở một chỗ kín đáo.
- Ta biết rõ địa hình và tình hình phân bố của lợn rừng, hơn nữa ta còn có chân nguyên cao giai thúc giục nguyệt quang cổ, còn được kết hợp với tiểu quang cổ nữa.

Hiệu suất săn lợn rừng của những người khác nhất định không cao bằng ta.

Chỉ bằng vào cái túi sau lưng ta thì đã có thể chắc chắn lấy được hạng nhất.

Chờ một hồi, ta lại lấy thêm ra một cái túi khác, không biết những người khác sẽ có vẻ mặt thế nào đây? Ha ha.
...
Lúc này, ở một nơi khác, một trận chiến đã đi vào hồi kết.
Phương Chính hét khẽ một tiếng, lấy sức nhảy lên cao, vung quyền đấm một quyền toàn lực vào đầu của một con lợn rừng.
Khoản thời gian qua, Phương Chính cũng không ngừng dùng bạch thỉ cổ tăng sức lực tự thân.

Kết hợp với sức lực vốn có, một quyền toàn lực của hắn cũng có thể đánh ngã một gốc cây nhỏ.
Con lợn rừng bị một quyền đánh vào đầu, hộp sọ bị hung hăng đánh vỡ, nó ngay cả kêu cũng không làm được đã ngã lăn ra đất.
Nó đã chết.
- Phù.

Phương Chính thở ra một hơi, dừng thúc giục ngọc bì cổ, hủy bỏ lớp bảo vệ ở quyền phải.

Thế này hắn mới ngồi xuống dùng dao tách nanh lợn rừng ra.
- Cũng may là có ngọc bì cổ, nếu không một quyền vừa rồi cũng đánh cho cánh tay của ta trọng thương.
Lực tác động qua lại với nhau, Phương Chính đánh vào đầu lợn rừng, hắn cũng nhận được một lực phản chấn tương đương.

Cho nên từ thời điểm dùng đến quyền cước, hắn vẫn luôn duy trì sử dụng ngọc bì cổ.
- Ngọc bì cổ mỗi một lần sử dụng tiêu hao tám phân cao giai chân nguyên.

Một đạo nguyệt nhận được tiểu quang cổ tăng phúc hao năm phân cao giai chân nguyên.

So ra dùng nguyệt nhận chiến đấu có vẻ lợi hơn.
Phương Chính nhỏ giọng nói, bắt đầu phanh thây lợn rừng ra, động tác vô cùng thành thạo.

Ngoài răng nanh, hắn còn lấy thêm cả thịt và da lông bỏ vào cái túi vải lớn khác.
- Nhưng ta lại đang muốn kiểm tra sức lực bản thân, loại chiến đấu như vừa rồi cũng không tệ.

Tính toán một chút, hiện tại ta giết được hai mươi con, so ra có lẽ cũng đã ổn rồi.

Tiếp theo trên đường quay lại, tìm thêm một hai con nữa là được.
Phương Chính nói, đứng lên, đem cái túi đựng nanh lợn buộc ngang eo, lại vác cái túi đựng thịt lên vai, thế này mới rời đi.
- Thời gian cũng sắp đến rồi, có lẽ Vương Đại đang ở gần đây.
Phương Chính tự nói, vừa đi vừa chú ý động tĩnh xung quanh.
Vương Đại mà hắn nói chẳng qua chỉ là một nam nhân mệnh khổ.

Hắn vốn là một thợ săn, là ca ca của thợ săn tên Vương Nhị mà Phương Nguyên giết.

Trong một lần vô tình, hắn trở thành cổ sư, một ma đạo cổ sư.
Phương Nguyên giết cha, đệ, muội của hắn, cũng là những người thân duy nhất của hắn, hắn đương nhiên phải tìm cách trả thù.

Nhưng người thân không còn nên việc tìm kiếm diễn ra rất khó khăn, cuối cùng hắn tìm đến hai người thợ săn đi cùng Vương Nhị, được đến bức vẽ chân dung của Phương Nguyên.
Chỉ là, hắn căn bản không biết sự tồn tại của Phương Chính, đệ đệ song sinh của Phương Nguyên.
- Nhưng ta thì biết đến sự tồn tại của ngươi.
Phương Chính trong lòng cười lạnh, không tự chủ được nỉ non.
- A...!Vương Đại a, kỳ thực ta chờ người rất rất khổ đâu.

Nhanh nhanh xuất hiện đi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play