Ngày hè nóng bức, gió núi mang theo hanh khô, Thanh Mao sơn bốc hơi hừng hực.
Chớp mắt đã đến cuối tháng sáu.
- Cổ Nguyệt Phương Chính!
Trong học đường, gia lão đang đọc tên.
Cổ Nguyệt Phương Chính rời khỏi chỗ ngồi, bước đến trước mặt gia lão học đường.
Dưới những ánh nhìn chằm chằm hâm mộ của bạn học xung quanh, Phương Chính nhận lấy một túi nguyên thạch nặng trĩu.
- Phương Chính, ngươi là người đầu tiên tấn thăng cao giai.

Đây là phần thưởng của ngươi, làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng.
Gia lão học đường cười, vỗ vỗ vai Phương Chính.
Phương Chính gật gật đầu, nhận lấy túi tiền rồi quay lại chỗ ngồi.
Hắn sớm đã đột phá lên cao giai, chỉ là chậm chạp không vội công bố ra ngoài, hơn nữa học đường cũng không phải là vừa đột phá liền phát ngay nguyên thạch, chủ yếu là phát cùng lúc với phát trợ cấp hàng tuần.
Nếu không phải hắn ngừng ôn dưỡng không khiếu, chuyển qua dùng bạch thỉ cổ tăng sức lực, thì với mức độ cuồng tu hành như hắn, sợ chừng đã nữa bước đỉnh phong rồi.
- Hừ, lại bại bởi Phương Chính.
Cổ Nguyệt Mạc Bắc ngồi khoanh tay tại chỗ, có hơi không cam lòng.
- Đây là ưu thế của tư chất loại Giáp sao, khốn kiếp...
Cổ Nguyệt Xích Thành sa sầm nét mặt.

Tu hành càng lâu, hắn càng cảm nhận sâu sắc được lợi ích của tư chất nổi trội.

Cho dù là sau lưng của hắn có gia gia Cổ Nguyệt Xích Luyện giúp đỡ, mà hắn cũng vô cùng nỗ lực nhưng vẫn bị Phương Chính vứt lại ở phía sau.
- Nếu như ta có một con tửu trùng cộng thêm gia gia ra tay trợ giúp thì chưa hẳn ta không thể thắng được Phương Chính! Huynh đệ Phương gia khốn kiếp! Đệ đệ thì là loại Giáp, chèn ép chúng ta.

Ca ca tuy là loại Bính nhưng lại có tửu trùng.

Tại sao chuyện tốt trên thế giới này đều bị bọn chúng chiếm hết chứ?
Trong lòng Cổ Nguyệt Xích Thành vô cùng căm tức.
- Phương Chính lại dẫn đầu đột phá đến cao giai.
- Chuyện này cũng phải, ai bảo hắn có tư chất loại Giáp.

— QUẢNG CÁO —
- Đúng vậy, ngay cả Mạc Bắc, Xích Thành và Phương Nguyên đều bại bởi Phương Chính.

Phương Chính một mình chiếm hết phong tao rồi.
- Phương Nguyên mà không có tửu trùng thì cũng quá kém cỏi.

Cả ngày hắn cứ chán chường như thế, lúc nào cũng ngủ khi đi học, không bằng cho ta tửu trùng của hắn đi.
Học viên xung quanh bàn tàn xôn xao, thể hiện sự không cam lòng, tiếc rẻ hoặc là ước ao.
Gia lão học đường gọi tên từng người một, các học viên cũng liên tiếp đi lên trước nhận phụ cấp nguyên thạch rồi trở về chỗ ngồi.
- Tất cả mọi người im lặng.
Sau khi phân phát hết tất cả phụ cấp, gia lão học đường dùng tay vỗ vỗ bàn.

Thoáng chốc, cả học đường đã yên tĩnh trở lại.
- Thời gian thoáng qua, các ngươi đều đã nắm giữ được con cổ trùng thứ hai, thậm chí đột phá đến cao giai.

Nửa năm trước các ngươi chăm chỉ khổ luyện, hôm nay cũng đã có nền tảng nhất định.

Đây là lúc nên đi ra ngoài hoang dã rèn luyện một chút.

Đó là chiến đấu chân chính chứ không phải là đánh nhau với các đối tượng vớ vẩn như người cỏ, người gỗ.
- Tiếp nữa sẽ là thông báo về khảo hạch giữa năm.

Ba ngày sau sẽ tiến hành khảo hạch giữa năm, toàn thể học viên đều phải tham gia! Nội dung khảo hạch là săn lợn rừng, lấy răng nanh thu gom được làm thành tích, thu gom được nanh lợn rừng càng nhiều thì thành tích càng tốt.

Sau khi khảo hạch kết thúc, mỗi một chiếc nanh lợn rừng có thể đổi được mười khối nguyên thạch.

Mặt khác, khuyến khích săn bắt tập thể.
Những lời của Gia lão học đường vừa ra, cả học đường lập tức như bùng nổ.
- Cuối cùng cũng đến thời điểm khảo hạch giữa năm!
- Học viên mỗi khoá sẽ học tập ở học đường một năm, trong đó có một lần khảo hạch giữa năm và một lần khảo hạch cuối năm.

Tính thời gian thì cũng đã đến lúc khảo hạch giữa năm.
- Nội dung khảo hạch mỗi khoá đều không giống nhau.

Không ngờ khảo hạch giữa năm của khoá chúng ta lại là săn lợn rừng.
- Nhưng mà chuyện này phải làm sao đây? Tư chất của ta chỉ là loại Đinh, bản mệnh cổ cũng không phải cổ trùng công kích như nguyệt quang cổ, làm sao ta có thể săn giết lợn rừng đây?
- Vừa rồi ngươi không nghe sao, gia lão đại nhân nói khuyến khích đi săn theo đội.

Tư chất chúng ta không tốt hoặc là cổ trùng không xong thì có thể trợ giúp lẫn nhau, hợp tác với nhau! Đến lúc đó, mọi người cứ phân chia nanh lợn rừng lấy được là được rồi.
- Mỗi một cái nanh lợn rừng có thể đổi được mười khối nguyên thạch, đây là phía học đường khen thưởng để khuyến khích chúng ta săn nhiều lợn rừng hơn.

Thật sự theo giá thị trường, một khối nguyên thạch có thể mua hai mươi cái nanh lợn rừng đó.
Các học viên biểu lộ vẻ mặt khác nhau, người thì vui mừng, người thì chờ mong, người thì gọi bạn gọi bè.

Ngay cả Phương Nguyên và Phương Chính cũng phải hơi đổi sắc mặt.
- Thay đổi rồi! Ta nhớ rõ nội dung khảo hạch giữa năm kiếp trước là thu thập mật ong rừng.

Không ngờ hiện tại lại đổi thành đi săn lợn rừng.

Đây là hiệu ứng cánh bướm sao?
— QUẢNG CÁO —
Bươm bướm vỗ cánh là có thể gây ra cơn lốc ở bờ bên kia đại dương.

Một biến đổi nhỏ, qua những lần ảnh hưởng chồng chất thì cuối cùng có thể biến thành một biến đổi lớn.
Từ lúc sống lại đến nay, Phương Nguyên đã làm ra rất nhiều thay đổi, hoàn cảnh hiện tại của hắn rất khác kiếp trước.

Kiếp trước hắn đã sớm bị đám người Phương Chính bỏ xa mấy con phố, kiếp này hắn lại ngoan cường mà đứng trong tốp đầu của các học viên.
Kiếp trước hắn không giết chết Cổ Kim Sinh, thậm chí ngay cả mặt mũi Cổ Kim Sinh cũng chưa từng thấy.

Thế nhưng kiếp này, hắn không chỉ giết chết Cổ Kim Sinh mà còn từ đó đào móc ra bí mật bên dưới của di tàng Hoa Tửu hành giả.
Những thay đổi này giống như bướm đập cánh, bắt đầu gián tiếp ảnh hưởng đến xung quanh.

Thay đổi của nội dung khảo hạch giữa năm chỉ là dấu hiệu thứ nhất hiện ra rõ ràng mà thôi.
- Ta tiếp tục ảnh hưởng như vậy thì liệu tiếp theo có thể phát sinh ra việc lịch sử hoàn toàn thay đổi hay không? Cứ như vậy, ưu thế sống lại của ta sẽ phải kém đi rất nhiều.
Phương Nguyên biểu hiện ra bên ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại thầm thở dài một hơi.
Cảm giác gấp gáp và không biết làm sao cùng lúc kéo đến bao phủ tâm trí hắn, nhưng rất nhanh thì hắn đã khôi phục lại.
- Mặc kệ như thế nào, nếu chuyện đã xảy ra rồi thì cũng không cách nào ngăn cản.

Ta cần phải tích cực thay đổi mình, cho dù tất cả mọi việc đều thay đổi hoàn toàn thì ta cũng sẽ không vì những băn khoăn này mà làm chậm lại bước phát triển của mình!
- Kiếp trước ta đã đối mặt với một tương lai hoàn toàn không biết được, lẽ nào kiếp này ta lại không đủ dũng khí sao? Ha ha, dẫu rằng thế gian toàn là chông gai thì ta cũng muốn đạp bằng tất cả, mở ra một đường máu!
- Mỗi cái nanh có thể đổi được mười khối nguyên thạch, giá tiền này thật là cao.

Ta có nên lấy đống nanh lợn rừng trong hang động ra hay không? Nếu như ta lấy đống nanh đó ra thì có thể dẫn đến nghi ngờ hay không? Không, có lẽ dựa vào tình thế chính trị của bộ tộc Cổ Nguyệt hiện nay, ta ngang nhiên ném ra đống răng nanh thì không chừng có thể lấy được hạt dẻ trong lò lửa.
Phương Nguyên lại âm thầm lắc đầu, việc này có hơi quá mạo hiểm.

Nếu thật sự tung ra những cái nanh này thì hắn có thể đạt được cái gì đây?
Hơn một trăm khối nguyên thạch sao?
- Chờ đã, nguyên thạch cũng không quan trọng.

Hay là ta lại mượn cơ hội này xây dựng hình tượng của ta một chút.
Phương Nguyên nghĩ đến đây, đôi mắt không khỏi loé sáng.
Mà Phương Chính lúc này, trong lòng cũng một mảnh bối rối.
- Không thể nào, như thế nào nội dung lại không có thay đổi đâu?
Trong nguyên tác, khảo hạch giữa năm cũng đúng là săn lợn rừng, so với hiện tại hoàn toàn không có thay đổi.

Nhưng bởi vì không có thay đổi, cho nên mới làm Phương Chính cảm thấy không thích hợp.
Hắn biết cái gọi là hiệu ứng cánh bướm.

Phương Nguyên là một con bướm đang vỗ cánh, hắn cũng đồng dạng là một con bướm đang vỗ cánh.

— QUẢNG CÁO —
Một cánh bươm có thể gây ra một cơn lốc ở bên kia đại dương.

Hai cánh bướm cùng vỗ một lúc, ở cùng một địa điểm và về một phía, thì cơn gió lốc kia cũng phải thành một cơn bảo.

Phương Chính đã chuẩn bị sẵn tâm lí sẽ phải đối mặt với một đề khảo hạch mà hắn không biết, nhưng hắn lại không chuẩn bị tâm lí cho trường hợp này.
- Tại sao lại như vậy?
Phương Chính măn môi, suy nghĩ một hồi lâu.
- Ta hiểu được.
Hắn tại trong lòng reo lên.
- Đầu tiên, vì cái gì mà khảo hạch giữa năm lại thay đổi so với hiểu biết của Phương Nguyên? Ta không nhớ rõ ban đầu là gì, nhưng rõ ràng là khảo hạch ưu tiên việc trinh sát cùng thu thập.

Còn săn lợn rừng, phần nhiều xem ở chiến đấu.
- Phương Nguyên cường thế cướp bóc, học viên liền đau khổ luyện quyền cước, cho nên về khoản chiến đấu nổi trội hơn những năm khác.

Nếu giữ nguyên khảo hạch cũ trong trí nhớ của Phương Nguyên, hoàn toàn không phát huy được ưu thế này của học viên năm nay.
- Vậy vì cái gì mà so với hiểu biết của ta lại không thay đổi? So với nguyên nhân trước cũng tương tự như nhau.

Săn lợn rừng, không phải chỉ xem sức chiến đấu, còn phải xem khả năng ứng phó, trinh sát, hợp tác, vân vân.

Phía gia tộc nhất định sẽ chọn nó, bởi vì lợn rừng so với các con thú khác khó săn hơn, như vậy đối với đánh giá năng lực của học sinh lại càng chuẩn xác hơn.
- Điểm duy nhất khác biệt ở đây, phải là hai từ "khuyến khích".

Từ trước đến nay, gia lão học đường chỉ cổ vũ "tiếp tục cố gắng", nếu muốn học viên làm gì thì nói là "cho phép".

Đây là lần đầu lão ta nói "khuyến khích".
Phương Chính tự nói, sau đó lại tiếp tục trầm tư.
- Lại nói, Phương Nguyên hẳn là đang tính toán lên nanh lợn rừng kia đi.
Mấy ngày qua, Phương Nguyên thường xuyên vận dụng bạch thỉ cổ tăng lên sức lực, cho nên cũng rất hay vào rừng săn lợn rừng nuôi nó.

Mỗi lần hắn đi săn, ngoại trừ thịt đã bị bạch thỉ cổ ăn ra, còn lại hắn đều giữ lại những cái cần.

Ví như da lông vẫn còn nguyên vẹn, điển hình nhất chính là nanh lợn.
Nanh lợn có thể làm phụ liều luyện cổ, cũng có thể làm thức ăn cho một số loại cổ, ít nhất thì cũng có thể đổi được một ít nguyện thạch.
- Nanh lợn trong tay Phương Nguyên so với của ta còn ít hơn, muốn thắng hắn cũng không khó.

Chỉ là...!Phải chuẩn bị cho việc đó, một chút sơ ý là ta ngay cả tư cách cạnh tranh cũng biến mất.
Phương Chính mị mắt, trên mặt hiện lên nét lo âu, chỉ là đặc trong lớp học hiện tại, hắn thế nhưng lại trở nên hòa hợp với xung quanh hơn là Phương Nguyên mang vẻ mặt điềm tỉnh ở cuối lớp..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play