“Kỳ Kỳ, nếu đêm nay cô có diễm ngộ, cần phải nắm chắc cho tốt.” Rebecca không có ý tốt nhìn cô một cái, hài hước nói.
Điền Kỳ Kỳ đã thay đổi tạo hình. Cô đều búi tất cả tóc lên, đơn giản mà điển nhã. Đôi mắt trong vắt tản ra ánh sáng nhu hòa, cánh môi màu hoa hồng mang vẻ mềm mại như trẻ con, làn da bóng loáng trắng nõn, phối với váy màu trắng hoa mai nhỏ kia quả thực gãi đúng chỗ ngứa. Lại phối với một bộ khuyên tai hình bướm, càng thêm cố một loại ý vận cổ điển, nhã ý thản nhiên, đại khí uyển chuyển. Giày cao gót nàu trắng nạm vàng, làm cho cả người đều đứng thẳng, cao quý lên. Tạo hình này là lúc trước đào ra ở Milan viamontenapoleone với với Rebecca. Ở đường lớn viamontenapoleone nổi tiếng hàng xa xỉ trên thế giới này, Điền Kỳ Kỳ lãnh hội cái gì gọi là xa hoa. Mua một thân này quả thực xa xỉ đến làm cô thịt đau. Nhưng may mắn là phúc lợi Lâm Dật đáp ứng lúc trước, ngược lại bộ dáng Rebecca dùng thẻ vàng của anh quẹt thản nhiên như vậy, làm Điền Kỳ Kỳ không kiềm được có chút xem đến líu lưỡi.
Có lẽ là bởi vì đây là một đêm cuối cùng ở Milan, tất cả mọi người đều có chút high. Cho nên khi có người đề nghị nói muốn tới quán bar cuồng hoan, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng giơ hai tay tán thành.
Quán bar, vĩnh viễn đều là thiên đường không có người ngủ. Nơi này có vui mừng và ồn ào náo động bất diệt, chỉ có an tĩnh mới có vẻ không hợp nhau. Có thể là rời đi mấy ngày, có chút nhớ Điền Bảo Bảo, tâm tình Điền Kỳ Kỳ hơi trầm trọng. Những năm gần đây, cô mang theo Điền Kỳ Kỳ, tựa hồ trước nay đều chưa từng tách ra thời gian dài như vậy. Thừa dịp tất cả mọi người đều đi sân nhảy khiêu vũ, Điền Kỳ Kỳ lựa chọn một góc hơi yên lặng, ngóng nhìn sân khấu phồn hoa và yêu dã, chính mình ngược lại có vẻ đặc biệt cô đơn. Cô nhấp uống Vodka, cảm giác chính mình đã bị cách ly ra ngoài thế giới. Nhìn ly rượu Cocktail năm màu, rất đẹp, nhưng lại có chút hiểu rõ vì sao có người thích dùng rượu tới bổ khuyết phân hư vô trong lòng kia. Ánh sáng nhiều màu, đèn tia laser liều mạng lóng lánh, kích thích tròng mắt cùng dục vọng của con người. Tiết tấu rock and roll mãnh liệt phóng túng ở trong không gian to lớn này, mỗi một tế bào trong thân thể đều có thể cảm giác được phần âm thanh chấn động này, không tìm thấy một chút an bình.
Vì sao càng là ồn ào náo động như vậy, lại càng lộ vẻ tịch mịch.
Có người nói, tịch mịch hoặc là vô tức không tiếng động, hoặc là đinh tai nhức óc. Điền Kỳ Kỳ mê ly nhìn chất lỏng vàng kim trong ly rượu kia, nhoẻn miệng cười. Rượu không say người người tự say, cô nhìn Lâm Dật, nhìn bộ dáng lạnh nhạt của anh, trong lòng bỗng nhiên có một trận co rút đau đớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT