“Anh ấy đã từng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, thời thượng là một loại tâm lý xu đồng, cái gọi là thời thượng cao nhân nói một lời càng sâu hơn quan điểm tán đồng của một đám người thường. Mà một nhà thiết kế, đặc biệt là một nhà thiết kế trứ danh, bản thân liền có giá trị thời thượng, là một người dẫn dắt hướng phát triển thời thượng, cho dù hướng phát triển có lầm, mọi người cũng sẽ đi theo. Cho nên thời thượng không phải một vấn đề đúng sai.” Nghe ra được, Rebecca có cảm giác tán đồng tuyể đối với một phen lời nói này của Lâm Dật.
Mà Điền Kỳ Kỳ cũng vô cùng bội phục anh sẽ nói ra được lời như vậy. Nhìn anh thoát khỏi dây dưa của mọi người, mặt mày hớn hở đi tới, liền giống như đi từng bước một vào trong lòng của mình, tâm Điền Kỳ Kỳ bỗng chốc tựa hồ rớt một nhịp. Cô gắt gao nắm tay nhỏ, cường ngạnh không dời mắt, không đi nhìn biểu tình sáng lạn như cầu vồng của anh.
“Lâm tổng, nhìn dáng vẻ thu hoạch không nhỏ của anh, xem ra anh hẳn là được như nguyện. Người mũi cao vừa rồi hẳn chính là người vương thất Tây Ban Nha đi?” Hoả nhãn kim tinh của Rebecca, liếc mắt một cái liền nhìn ra manh mối. Nhưng cực ít khi có thể nhìn thấy bộ dáng thần thanh khí sảng như vậy của Lâm Dật, ngược lại như dính ánh sáng của vương thất Tây Ban Nha.
“Rebecca, cô chính là càng ngày càng hiểu tôi.” Lâm Dật cũng không kiêng dè. Đích xác vương thất Tây Ban Nha biểu hiện ra hứng thú nồng đậm với thiết kế của Điền Lâm, cũng bày tỏ ý đồ có khả năng sẽ hợp tác với Điền Lâm.
“Đó chính là chuyện tốt. Một khi đã như vậy, Lâm tổng ngài đại phát từ bi, cho chúng tôi ăn mừng một trận đi!” Rebecca lớn mật đề nghị. Bộ dáng không hề khúc mắc như vậy làm Điền Kỳ Kỳ rất là kinh ngạc, xem ra quan hệ cá nhân của Rebecca và Lâm Dật rất sâu, có thể nói giỡn như thế với Lâm Dật, đến nay cô cũng chỉ gặp qua một mình Rebecca.
“Cô thích thế nào liền làm thế đó đi.” Ngữ khí Lâm Dật vẫn nhàn nhạt như cũ, trong nháy mắt liền thu hồi vui sướng mới vừa nghênh đón tin tức tốt từ vương thất Tây Ban Nha. Có đôi khi Điền Kỳ Kỳ quả thực muốn hoài nghi có phải trên người anh thiếu dây thần kinh vui vẻ không, mới khiến anh nhìn qua luôn có vẻ rất âm u và lạnh lẽo.
Ăn mừng ở quán bar dị quốc, cũng coi như có một phong cách riêng. Mọi người tựa hồ đều có vẻ hứng thú tăng vọt, chỉ có Lâm Dật, vẫn là một bộ dáng đạm mạc nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT