Trước cổng lớn của Hắc Hoa Thành bây giờ là một mảnh tiêu điều.
Tên Cự Nhân toàn thân là lông đã bị chặt đứt nữa người. Kể cả con Cốt Long
lúc này cũng chỉ thoi thóp, linh hồn hỏa trong hốc mắt nó cũng đã ảm đạm sắp tắt.
Tuy nhiên trận chiến vẫn chưa bước vào hồi kết. Bốn
người Huyền Thanh Tử, Thiết Cao Lịch, Vạn Hoa Cung cung chủ và cả nam tử thấp lùn đang cố gắng quấn lấy Quỷ Sát.
Năm thanh kiếm của Huyền Thanh Tử đã gãy mất hai. Vạn Hoa Cung chủ đã bị chém rụng một tay tuy
nhiên nàng lại dùng bí pháp mau chóng nối lại. Kể cả Thiết Cao Lịch cũng đã phun ra mấy ngụm máu tươi. Tuy nhiên người còn chưa thụ thương qua
lại là nam tử thấp lùn. Không phải vì hắn mạnh mà cơ bản là hắn quá
nhanh mà phòng thủ của cơ thể lại rất cường hãn. Cho dù hắn nhận lấy một chém của Quỷ Sát lúc không dùng Linh Kỹ thì cũng chỉ có thể lưu lại
trên ngực hắn một vết hằn mà thôi.
Mọi người ở đây cũng là lần
đầu được gặp hắn, chỉ biết hắn gọi là A Nhĩ Lăng đến từ Tuyệt Địa thương hội- một trong năm thương hội lớn nhất Chân Võ đại lục. Khí Linh của
hắn cũng chính là hai nắm đấm, lúc này hắn như đang đeo đôi bao tay làm
bằng lửa, di chuyển tới lui thoăn thoắt ra đòn dứt khoát mang đậm phong
cách Tây Phương.
Bỗng từ phía trời cao xuất hiện một con rùa
khổng lồ cao hơn ngàn trượng, cả tòa Hắc Hoa Thành nếu so với nó thì như so trẻ con với người lớn. Nó há miệng tụ lực bắn ra tia sáng chói lóa
phá tan một mảng mây lớn, sau đó liền thấy từ mảng Ma Vân bao vây tòa
thành bắt đầu tan đi.
Quỷ Sát thấy vậy liền trầm ngâm:
“Xem ra ta cũng phải nhanh chạy thôi. U Huyền lão tổ đã bị Huyền Vũ quân bắt rồi.”
Nói rồi hắn liền gọi ra một con Quỷ Lang toàn thân đầy gai nhọn nhanh chân leo lên nó rồi bỏ chạy.
Thiết Cao Lịch lúc này liền hét to:
“Yêu Tà chạy đi đâu !”
Hắn nhanh chóng lấy từ bên hông ra một cái xích sắt một đầu được cố định
bằng một cái ưng trảo bằng thép tinh quăng thẳng tới sau lưng Quỷ Sát.
Ưng trảo thế lao như thiểm điện nhanh chóng chộp được vai Quỷ Sát. Thiết Cao Lịch sau đó dùng lực kéo ngã hắn từ Quỷ Lang xuống.
Quỷ Sát liền hừ lạnh rồi nói:
“ Đây là các ngươi đang ép ta.”
Chỉ thấy cái bóng dưới chân của Quỷ Sát từ từ tách ra khỏi cơ thể hình
thành một cơ thể mới tương tự như hắn chỉ là khuôn mặt là một màu đen.
Kế tiếp Quỷ Sát tế ra Quỷ Kiếm cái bóng cũng làm tương tự chỉ là khí thế của nó yếu hơn hắn ba thành.
Bốn người Huyền Thanh Tử thấy vậy liền một trận tê dại. Nhưng bọn hắn vẫn không thể để tên Quỷ Sát này đi dễ dàng như vậy.
“Liều Mạng Thôi !!” – Huyền Thanh Tử hét lớn.
Năm người còn lại trong nhóm cửu đại cao thủ lúc này cũng đã giải quyết xong đám Quỷ Binh liền tiến về bên đây giúp đỡ.
Quỷ Sát lại một lần nữa lâm vào tình thế thập diện mai phục. Chỉ là lần này nếu không nhanh chân ắt bị Huyền Vũ tướng quân bắt đem về bỏ vô Đại Lý
quốc Tẩy Ma lao ngục.
Quỷ Sát lúc này cũng quyết định dùng đại
chiêu. Hắn và cái bóng của hắn liền đưa thẳng mũi kiếm chạm vào nhau.
Sau đó với tần suất đồng bộ kinh người cả hai cùng chém ra một đạo kiếm
khí màu tím chói lọi thô to gấp mười lần bình thường.
“Điệp Trọng Quỷ Trảm !”
Lúc này chín vị cao thủ liền chuẩn tinh thần cứng đối cứng thậm chí hi sinh. Tuy nhiên A Lạp Nhĩ lại hét lớn:
“Huyền Thanh Tử mau quăng ta tới !”
Huyền Thanh Tử liền do dự hỏi:
“Ngươi chắc không ?”
A Lạp Nhĩ liền mất kiên nhẫn:
“Chắc con mẹ ngươi ! Mau quăng ta tới, nếu không chúng ta liền chết.” — QUẢNG CÁO —
Huyền Thanh Tử cũng không nhiều lời trực tiếp quăng A Lạp Nhĩ đến trước cự đại kiếm quang đang lao tới.
Dù A Lạp Nhĩ không thể di động nhưng hắn vẫn có thể sử dụng được túi càn
khôn. Trong tay của hắn nhanh chóng xuất hiện một khối lập phương thủy
tinh bên trên khắc đầy kí tự ma pháp kì lạ. Sau đó hắn liền quăng khối
lập phương thẳng vào kiếm quang.
“Hữu Khắc Tư ma đạo sư ta lần này tin ngươi a~”.
Khối lập phương sau khi va chạm lấy kiếm quang liền vỡ ra, từng kí tự ma
pháp tối nghĩa từ khối lập phương tràn ra thôn phệ kiếm quang trong nháy mắt liền biến mất.
….
Huyền Thanh Tử liền thắc mắc hỏi:
“A Lạp Khắc vừa nãy là gì ?”
Mọi người cũng liền hướng hắn khó hiểu.
A Lạp Khắc liền cười chua xót:
“Đó là một khối ma phương phong ấn một không gian ma pháp cấp 8, ta gần như tốn cả gia tài chỉ đổi lấy một khối để giữ mạng. Tuy nhiên vị ma đạo sư mà ta nhờ làm lên khối ma phương này cũng không đáng tin lắm, cho nên
ta ban đầu cũng không tính đến việc phải dùng tới nó.”
Hắn vừa
dứt lời lại thấy từ trống rỗng không gian lại xuất hiện một tia cự đại
kiếm quang chỉ là lần này nó ở cao hơn đầu mọi người năm trượng. Cứ thế
sượt qua đầu bọn họ chém thẳng vào ngọn núi nhỏ vang lên tiếng nổ to
lớn.
A Lạp Nhĩ lúc này xém tí đái ra máu.
“Hữu Khắc Tư ma đạo sư ngươi lại chơi ta a~”
Ở phía xa tên Quỷ Sát lúc này đã leo lên Quỷ Lang bỏ chạy. Tuy nhiên cũng không được như hắn mong muốn. Phía trước hắn lúc này là một đại quân
dẫn đầu là Thiết Kinh Thiên.
Sau “Chú Phúc Của Quang Minh Nữ
Thần” của Vương Ngọc Yến thì phần lớn cương thi và ngạ quỷ đã bị hủy
diệt. Chỉ còn một phần nhỏ cá thể tương đối mạnh mà thôi, dù cho là từ
ma vân liên tục triệu hồi ra cũng không quá đáng kể. Bọn chúng rất nhanh cũng bị đại quân nhân loại diệt sạch. Vấn đề đáng lo ngại chỉ là bọn
Quỷ Binh, nhưng bọn chúng cũng đã bị năm vị cao thủ hợp sức chém giết
gần hết.
Quỷ Sát nhìn thấy đại quân cũng chỉ cười lạnh, chỉ một
đám nhãi nhép mà cũng muốn cản hắn. Nếu không phải hắn ngại Huyền Vũ
tướng quân quay trở lại thì hắn một tay liền có thể giết sạch đám người ở đây.
Thiết Kinh Thiên sau đó dẫn đầu hơn ngàn người cùng nhau sử dụng linh kĩ hướng thẳng Quỷ Sát mà công kích. Cả ngàn người chỉ công
kích một người quy mô cực kì đồ sộ nhưng cũng không hề làm Quỷ Sát nao
núng.
Chỉ thấy hắn há mồm thổi một hơi toàn khi đen từ từ lan rộng ra.
Thiết Kinh Thiên lúc này mới hét to:
“Đó là Quỷ Độc tất cả mọi người cẩn thận !”
Sau đó hắn liền dùng linh khí tạm phong bế khí quản, tuy vậy thế công của hắn cũng không hề giảm một chút nào.
Những người khác nghe Thiết Kinh Thiên nói vậy liền nhao nhao bế khí, có
người còn trực tiếp bay lên cao hòng tránh khỏi Quỷ Độc.
Tuy
nhiên dù làn khí độc lan tới rất nhanh nhưng lại bị một lực hút vô hình
kéo đi. Thục An An lúc này đang đứng ở chỗ cao sau lưng nàng là đám
người Từ Trúc, tay nàng cầm lấy Bích Lan Huyền Tố Ngọc thu lấy toàn bộ
làn khói độc. Thục An An nhìn Quỷ Sát nhàn nhạt cười:
“Trước mặt ta mà dám dùng độc chính là tự tìm chết.”
Sau khi làn khói độc được thu đi Quỷ Sát một lần nữa đối mặt tình cảnh bị bao vây.
Chín vị cao thủ cũng lần lượt đã đuổi đến.
— QUẢNG CÁO —
Đến bước đường này thì Quỷ Sát không còn muốn chạy nữa. Hắn muốn đại khai
sát giới giết sạch những con ruồi bọ trước mặt hắn. Đầu tiên là cái nữ
nhân vừa mới thu lấy Quỷ Độc của hắn.
Hắn sau đó cùng cái bóng ở dưới chân tách ra.
Cái bóng đen liền hướng tới Thục An An còn bản thể trực tiếp lao vào đám người mở cuộc đồ sát.
Thiết Kinh Thiên đã đề phòng từ trước. Hắn liền trực tiếp dậm chân phóng tới
che tới trước mặt Thục An An trực tiếp cứng đối cứng với cái bóng của
Quỷ Sát.
Mấy người Từ Trúc cũng không chỉ làm bình hoa, bọn họ cũng bắt đầu công kích.
Từ Trúc lấy ra Phượng Phiến liền khởi động Linh Kĩ toàn thân cây quạt làm
từ hồng ngọc rực lên ngọn lửa sáng chói. Nàng khẽ phất tay từ cây quạt
bay ra một con Hỏa Phượng khí tức nóng rực cất lên tiếng hót cao vút
không khách khí đập thẳng vào người cái bóng đen.
Tạ Kim Vũ hai
mắt nàng toát ra kim quang, nàng đang sử dụng Linh Kỹ thứ hai của mình
là Ánh Mắt Định Thân. Trực tiếp đem cái bóng của Quỷ Sát cố định trên
không trung.
Các sư tỷ khác của Từ Trúc cũng lần lượt sử dụng
Linh Kỹ có người gọi ra Thanh Phong, có người cằm sáo trúc thổi ra từng
âm thanh đinh tai trực tiếp truyền vào não bộ gây nhiễu loạn địch nhân.
Còn những người không có Khí Linh mang tính tấn công trực tiếp lấy ra
đan lô ném thẳng vào mặt bóng đen, trong đó còn có một số ít đan dược
đặt chế của các nàng. Còn nếu quên đem đan lô thì trực tiếp ném đôi hài
đang mang dù sao cũng có tính sát thương nhất định.
Tuy nhiên
thật sự mà nói trừ tấn công của Từ Trúc gây ra chút cháy xém còn lại
hoàn toàn có thể bỏ quá. Dù sao cái bóng này dù chỉ có bảy thành thực
lực của Quỷ Sát nhưng cũng là Đại Thừa kỳ, còn các nàng cao lắm cũng mới Trúc Cơ trung kì mà thôi.
Tạ Kim Vũ cũng không cầm cự được lâu,
hai mắt nàng đã chảy ra huyết lệ. Chênh lệch tu vi quá nhiều, nàng không thể nào kham nổi, nếu duy trì quá lâu có thể nàng sẽ mù vĩnh viễn.
Nhưng nhiêu đó cũng đủ để cho Thiết Kinh Thiên tụ lực rồi. Khi cái bóng đen
vừa khôi phục được hành động thì Lôi Đình Cự Phủ cũng chém tới cổ của nó mang theo từng tia lôi điện. Cú va chạm trực tiếp đánh văng cái bóng
đen bay vào đại trận hộ thành của Hắc Hoa Thành mặc dù không thể làm cái bóng đen bị thương nặng, nhưng lại mang theo hiệu ứng thị giác rất
mạnh. Tất cả mọi người thấy bóng đen cấp Đại Thừa bị Thiết Kinh Thiên
đánh văng liền reo hò vang rung trời.
****
Lúc này tại trong Hắc Hoa Thành.
Mộc Cát Nhĩ đang nằm trên một cái giường trúc bị tiếng reo hò kinh động tỉnh dậy, hoảng hốt la hét:
“Không được. Chúng ta không thể bại được. KHÔNG ĐƯỢC….”
Tuy nhiên hắn sau đó liền phát hiện mình chỉ là nằm mộng.
Xung quanh hắn bây giờ là các nguyên lão của Hắc Hoa Thành ai cũng chăm chú nhìn hắn.
Hắn hít sâu một hơi bình ổn lại tâm trạng đang dao động, hắn liền hỏi:
“Tình hình bây giờ ra sao rồi ? Các ngươi vẫn ngồi ở đây chắc cũng không đến nỗi nào nhỉ ?”
Một lão giả lưng hơi còng liền hướng hắn báo cáo:
“Thưa thành chủ, Hắc Hoa Thành liền vẫn ổn. Có vẻ như Huyền Vũ tướng quân đã
bắt được U Huyền lão tổ chúng ta đang dần tìm thấy chiến thắng.”
Mộc Cát Nhĩ liền gật đầu, hắn lại hỏi:
“Thế còn chúng ta tổn thất ra sao ?”
Lão giả lưng còng hơi trầm ngâm liền nói:
“Chúng ta hoàn toàn cố thủ trong Hoắc Hoa Thành hoàn toàn không nhận lấy thương vong gì. Chỉ là….”
Mộc Cát Nhĩ bỗng thấy có gì đó không lành:
“Chỉ là sao ?”
Lão giả liền chua xót nói: — QUẢNG CÁO —
“Các vị nhân sĩ đến giúp chúng ta đều tổn thương thảm trọng. Kể cả điện chủ của Khổ Hạnh Điện cũng đã hi sinh.”
“Sao các ngươi còn không mau đưa quân ra giúp đỡ họ ? ”
Lão già liền run sợ nhưng vẫn nói:
“Lúc đó thành chủ đã bất tỉnh chúng ta gọi thế nào cũng không tỉnh lại. Mà
Quang Vinh Chiến Cổ đã ngừng sĩ khí mọi người lúc đó đã giảm tới cực
điểm. Chúng ta sợ rằng nều cứ như vậy chi bằng cố thủ thì sẽ bảo toàn…”
“Bảo toàn cái rắm chó, các ngươi nói đại đi là các ngươi sợ chết. Đã có
người thay các ngươi chịu chết ở ngoài kia thì sao các ngươi lại phải
tốn công sức. Ta nói có đúng không ? Mẹ Kiếp !!”
Tất cả mọi người trong phòng liền quỳ xuống đáp:
“Xin thành chủ bớt giận.”
Mộc Cát Nhĩ lúc này thật sự là lửa giận tận trời, nhưng hắn cũng không thể
nào trách phạt những người ở đây quá nặng. Có những người ở đây phục vụ
từ khi hắn còn chưa sinh ra, phần lớn đối với hắn đều có ân có tình.
Nhưng thân là thành chủ mà lại bỏ mặc những người đi cứu viện mình tới
chết thì hắn sẽ đứng ra nhận hoàn toàn trách nhiệm.
Hắn nhìn mọi người trong phòng một lượt rồi lại nói:
“Tốt các ngươi hầu hết đều đáng bậc cha ông của ta, nhưng không phải vì thế
mà có thể không nhận hình phạt. Tuy nhiên việc đó để tính sau, trước mắt cần phải tập trung binh lực ra ngoài thành giúp đỡ viện quân của chúng
ta.”
Mọi người liền đồng thanh đáp:
“Tạ thành chủ khai ân.”
Tuy nhiên Mộc Cát Nhĩ vẫn cảm thấy cắn rứt trong lòng. Nghĩ đến điện chủ
Khổ Hạnh Điện vì mình ngủ quên mà mất mạng mà lòng lại càng hận bản thân mình vô dụng. Sau đó đôi mắt của hắn lóe lên vẻ tàn nhẫn, hắn dùng hai
tay hướng hai mí mắt của mình trực tiếp kéo rách xong quăng đến trước
mặt các nguyên lão đang ngồi ở đây khiến, họ khiếp sợ nhao nhao té ngã.
Mặc kệ từ hốc mắt của mình đang chảy máu xối xả hắn điềm nhiên nói:
“Ta cũng không thể trách các ngươi. Nếu ta không ngủ quên thì các ngươi
liền không đưa ra quyết định ngu xuẩn đến như vậy. Tốt ! Vậy từ nay về
sau ta lập thệ sẽ không bao giờ ngủ nữa. Các ngươi ở đây làm chứng cho
ta, xin thề trước Sáng Thế Thần vĩ đại nếu ta còn ngủ dù cho là chỉ là
nửa giấc liền thần hồn câu diệt.”
Các nguyên lão liền nhao nhao xót xa:
“Thành chủ, sao người lại tự làm khổ mình đến như vậy ?”
Mộc Cát Nhĩ liền xua tay ý bảo bớt nhiều lời, đợi mọi người ổn định rồi hắn mới nói:
“Được rồi. Mau tập kết đội ngũ, ta liền đem quân quyết sống chết với Hắc Ám
Thần Điện. Cùng lắm nếu ta chết trận các ngươi tiếp tục co rút trong Hắc Hoa Thành. Còn ta thì thà chiến tử chứ không thể nào nhìn viện binh của mình phải chết thay mình.”
Các nguyên lão liền nhìn nhau nhưng
cũng nói thêm điều gì, ý thành chủ đã quyết bọn không thể nào thay đổi
liền chỉ có tuân theo mệnh lệnh thôi.
….
Ngay sau đó không lâu Đại Môn của Hắc Hoa Thành từ từ mở ra. Mốc Cát Nhĩ lúc này đang
đứng trên một cái bục gỗ cao hai trượng, tay hắn dù đã được băng bó rất
nhiều, cũng đã được căn dặn không được vận động mạnh nhưng hắn mặc kệ,
hắn tiếp tục tế ra Quang Vinh Chiến Cổ hai tay liên tục vỗ vào mặt trống với nhịp điệu dồn dập. Sau lưng hắn là từng đoàn binh mã giáp trụ đen
bóng đang lao ra hướng thẳng tới chỗ Quỷ Sát đang bị bao vậy.
Trong mắt mọi người trên chiến trường lúc này lại cháy lên ngọn lửa quyết chiến không hề sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT