Chiến trường dường như không có hồi kết. Chỉ cần từng đám ma vân còn tồn tại thì các cương thi, ngạ quỷ liền được triệu hồi liên miên không dứt.

Ngược lại về phía nhân loại dù vẫn chiến đấu ngoan cường, trong từng đôi mắt vẫn rực cháy lên ngọn lửa quyết chiến nhưng về khí thễ đã yếu dần đi. Nếu cứ đà này Hắc Hoa thành liền không thể giữ nổi.

Đại trận của Hắc Hoa thành đã bắt đầu rạn nứt, từng bức tường thành liền lung lay sắp đổ. Mà tên Cự Nhân với con Cốt Long vẫn luôn thay phiên nhau dùng thân hình húc thẳng vào tòa thành không hề ngừng nghỉ.

Mộc Cát Nhĩ lúc này vẫn đang tiếp tục dùng tay gõ vào cái trống lớn trước mặt. Cổ tay của hắn đã toàn là máu tươi do bị phản chấn từ mặt trống. Hắn đã gõ vang Quang Vinh Chiến Cổ này được một ngày hai đêm rồi. Dù hắn nổi danh là ý chí như thép nhưng cũng đã sắp không chịu nổi.

Tuy nhiên dù vậy hắn cũng không thể ngừng gõ. Chỉ khi Quang Vinh Chiến Cổ của hắn còn vang vọng thì mọi người mới luôn có ý chí chiến đấu không ngừng.

Nhưng mí mắt của hắn vẫn nhíu lại vì quá mệt mỏi, hắn dường như sắp ngất đi.

“Không được, ta không thể gục xuống. Phải cố gắng lên, hơn một vạn sinh mạng của bá tánh đang nằm trong tay ta.”

Nhưng cơn buồn ngủ vẫn quá mãnh liệt, hai tay của hắn cũng không còn nghe theo lời hắn nữa, hắn bắt đầu ngã xuống. Quang Vinh Chiến Cổ cứ thế mà dừng lại.

Cũng không thể trách Mộc Cát Nhĩ, hắn đã tận sức. Có trách thì trách Hắc Ám Thần Điện quá độc ác, bọn chúng cử tới Bách Quỷ binh đoàn chỉ để diệt Hắc Hoa thành của hắn. Mỗi một con quỷ trong Bách Quỷ binh đoàn đều đạt tới cảnh giới Tố Anh. Cho dù là hắn cũng chỉ mới Tố Anh trung kì mà thôi. Nếu hắn mà mở cổng thành ra giao chiến chính là tự tìm chết.

Cho dù Thập Đại Môn Phái cử tới cao thủ cũng đã bị tên Quỷ Sát cầm chân. Giờ phút này hắn chỉ có thể cầu nguyện cho đại quân mau chóng phá tan vòng vây cứu lấy Hắc Hoa thành của hắn, cứu lấy hàng vạn sinh mệnh của thường dân ở trong Hắc Hoa thành.

Tiếng trống dồn dập hai ngày nay đã dừng lại. Không gian bỗng trở nên thiêu thiếu cái gì đó. Dù từng tràng chém giết vẫn tiếp tục, nhưng từ trong câm can của mọi người dần dâng nên một cỗ tuyệt vọng.

Huyền Thanh Tử lúc này liền than:

“Nếu cứ đà thế này chúng ta liền bại mất.”

Thiết Cao Lịch liền nói:

“Cầm tặc tiên cầm vương. Chúng ta phải mau chóng giết chết tên Quỷ Sát. Chỉ cần hắn chết thì bọn chúng tự động tan rã.”

Mọi người liền đồng ý, nhưng Vạn Hoa Cung cung chủ lại hỏi: — QUẢNG CÁO —

“Biết là vậy nhưng chúng ta làm cách nào ? Linh Kỹ của tên Quỷ Sát quá không hợp thói thường, không chỉ công kích mạnh mà còn có thể khóa trụ thần hồn khiến cho chúng ta không cách nào di chuyển.”

Thiết Cao Lịch trầm ngâm một lát rồi lại nói:

“Chúng ta cần một người làm mồi nhử. Trong khi những người còn lại liền toàn lực công kích. Nhưng vấn đề là ai sẽ đi ?”

Điện chủ Khổ Hạnh Điện của Chúng Sinh Phật tự nghe vậy liền khẳng khái nói:



“A di đà phật. Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Để bần tăng đi, nếu bần tăng có thể hi sinh tính mạng của mình để cứu lấy hàng vạn bá tánh liền không gì tốt hơn.”

Chín vị cao thủ còn lại liền hướng Điện chủ Khổ Hạnh Điện chắp tay vá một xá dài. Bọn hắn đã tu luyện đến mức này không ai muốn bản thân mình dễ dàng đi mạo hiểm cả. Nếu Điện chủ Khổ Hạnh Điện đã chịu đứng ra làm mồi nhử thì bọn hắn cũng không nhiều lời nữa, trước mắt liền cố gắng điều chỉnh trạng thái của bản thân thật tốt để chuẩn bị cho một kích toàn lực sắp tới.

….

“ A di đà phật. Quỷ Sát bần tăng đến siêu độ ngươi đây.”

Tay điện chủ Khổ Hạnh Điện cầm lấy Hàng Ma Phật Xử hướng thẳng Quỷ Sát mà công kích. Sau lưng hắn là mười tám hư ảnh Phật Đà mang theo từng tiếng Phạn hướng lấy Quỷ Sát trấn áp.

Quỷ Sát thấy vậy liền tế ra Quỷ Kiếm hời hợt chém ra một trảm.

Thế công của điện chủ Khổ Hạnh điện liền bị chặn lại. Từng tôn hư ảnh Phật Đà cũng bị một kiếm của Quỷ Sát đánh tan.

Mấy người Huyền Thanh Tử nhanh chóng bắt lấy cơ hội, hướng Quỷ Sát tập kích.

“Diễn Cơ Chiếu Thủy Kiếm Trận.”

“Chính Nghĩa Bạt Sơn Đao.”

“Vạn Hoa Tù Lung.”

… — QUẢNG CÁO —

Lần lượt các chiêu thức cực kì hoa lệ được thi triển ra mang theo cự đại uy áp đem Quỷ Sát đánh văng ra xa.

Nhưng Quỷ Sát hắn chỉ chậm rãi đứng lên phủi phủi bụi trên người, sau đó lại nhàn nhạt nói:

“Đường đường là danh môn chính mà lại để đồng bạn chết thay các ngươi hay sao ? Xem ra ta phải đánh giá lại bốn chữ “danh môn chính phái” rồi.”

Lúc này mọi người mới hoảng hốt nhìn sang điện chủ Khổ Hạnh Điện. Hắn nãy giờ vẫn giữ nguyên tư thế cầm lấy Hàng Ma Phật Xử chống đỡ. Tuy nhiên theo một cơn gió thổi qua cơ thể của hắn liền tách thành hai nữa, cả Hàng Ma Phật Xử cũng bị chém làm đôi.

“Khốn Kiếp !!”

Huyền Thanh Tử thấy vậy liền mất bình tĩnh hai mắt đỏ ngầu muốn xông tới liều mạng, tuy nhiên hắn lại bị Thiết Cao Lịch nhanh chóng giữ lại.

Thiết Cao Lịch mặc dù trong mắt là lửa giận ngập trời, nhưng hắn vẫn còn rất thanh tĩnh. Hắn trầm giọng nói:

“Huyền Thanh Tử ngươi bình tĩnh nào. Bây giờ nếu ngươi lao lên chỉ có thể chịu chết. Dù tên Quỷ Sát kia nhìn có vẻ không hề bị thương nhưng ta cảm giác được khí thể hắn đã yếu đi có lẽ vừa rồi thụ thương không hề nhẹ. Chúng ta bây giờ phải chia ra làm hai đội. Một đội ở đây cầm chân Quỷ Sát một đội tiến lên giết bớt mấy tên Quỷ Binh không cho bọn chúng tiếp tục làm loạn.”

Sau đó hắn lại nhìn những người còn lại hỏi:



“Các ngươi còn có sáng kiến nào không ?”

Một nam tử đầu trọc cường tráng nhưng thân hình thấp lùn nghe vậy liền nói:

“Chúng ta liền ngheo lời của Thiết Môn Chủ. Không thể để điện chủ Khổ Hạnh Điện hi sinh vô ích được.”

Tất cả mọi người liền gật đầu đồng ý. Sau đó chỉ để lại Huyền Thanh Tử mang thi thể của điện chủ Khổ Hạnh Điện đi chôn cất, còn những người khác bắt đầu chia ra hành động.

Thiết Kinh Thiên lúc này đang giao chiến với một tên Quỷ Binh đầu trâu thân ngựa.

Phải nói là hắn rất mạnh. Hắn hoàn toàn dùng thế lôi đình phá vạn quân đem tên Quỷ Binh đánh tới không có sức hoàn thủ, sau đó nhanh chóng bị hắn dùng Lôi Đình Cự Phủ trảm bay đầu lâu. — QUẢNG CÁO —

Bỗng vang lên một tiếng ưng khiếu vang vọng. Thiết Kinh Thiên không nhìn liền hỏi:

“Phụ thân kiếm hài nhi có việc chăng ?”

Thiết Cao Lịch liền nói:

“Ta có một nhiệm vụ quan trọng giao cho ngươi.”

*****

Quay lại khung cảnh ở trại cứu thương.

Dù cho trước đó là một mảnh bi thương, nhưng tình trạng hiện tại không để cho các nàng thời gian khóc lóc. Số người bị thương được chuyển về ngày càng nhiều. Nhưng rất may dược đường của các môn phái khác và cả những người biết chút y thuật đã tham gia vào giúp đỡ, khiến các nàng cũng đỡ nặng nhọc phần nào.

Tay Từ Trúc bây giờ đã mỏi nhừ, cổ và vai của nàng cũng bắt đầu tê cứng chỉ cần nàng hơi cử động mạnh là liền nghe từng tiếng rắc rắc. Cũng không biết bằng cách nào mà nàng có thể chống đỡ tới bây giờ. Nàng chỉ biết Thục a di và các sư tỷ của nàng chưa bao giờ nghỉ ngơi thì nên nàng cũng không có tư cách cho phép bản thân mình được thư giãn. Triệu Phi Yến bây giờ cũng đã đi hội quân với Huyền Vũ quân đoàn nên cũng không có ở bên để hỗ trợ Từ Trúc, dù sao nàng cũng có quân tịch càng là con gái của Long Uy tướng quân.

Từ Trúc lẳng lặng nhìn Đại sư tỷ của mình đang an tĩnh ngủ trong quan tài bằng băng. So với đại sư tỷ thì công sức nàng bỏ ra chả là bao. Nàng tiếp tục cắn lấy răng ngọc chịu đựng cơn đau nhức do phải liên tục sử dụng linh khí trong nhiều giờ liền tiếp tục cứu chữa những người bị thương.

Tuy nhiên nàng lại không biết lúc này ở ngoài trại có một thân ảnh đang đứng nhìn nàng.

Đó là Thiết Kinh Thiên, không biết tại sao hắn có cảm giác đây sẽ là lần cuối hắn được gặp nàng. Hắn muốn đem hình bóng của người con gái mà hắn yêu sâu đậm nhất khảm vào trong linh hồn của hắn. Không biết vì sao, hắn luôn có cảm giác rất lâu trước đây hắn đã vì không bảo vệ được nàng nên phải hối hận đến tận kiếp này. Hắn sẽ không muốn bất cứ thứ gì tương tự xảy ra nữa.

“Từ Trúc ta vĩnh viễn yêu nàng. Dù cho linh hồn của ta có bị hủy diệt đi nữa thì ta luôn luôn yêu nàng.”

Hắn lặng lẽ nói nhỏ trong lòng. Dù hắn biết rõ nàng không bao giờ nghe thấy.

Sau đó hắn rời đi trong im lặng, bóng dáng hắn ra đi điều hiêu và cô quạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play