Phương Vũ Dương không nghĩ, Trần ca nhẫn tâm như vậy, kéo phụ nữ làm tấm chắn. Cũng may anh ra chiêu nhìn như tàn nhẫn, nhưng không gây yếu hại. Cô gái kia chỉ bị thương, tính mạng còn giữ được. Không chỉ có cô ta, những người khác chịu công kích đều bị thương, không ai tránh thoát đi.

Tám người, trừ tên cầm đầu Trần ca, họ đều là người thường. Đội ngũ bọn họ có thể an toàn đi vào khu biệt thự này, không phải dựa vào thực lực, mà gặp vận khí tốt, gặp đúng đội ngũ quân đội đang di chuyển, nên đi theo phía sau, một đường hữu kinh vô hiểm tới nơi này.

Thực lực của bọn họ không ra gì, xuất thân không phải cao sang, nhặt xe trên đường. Tiến vào khu biệt thự, lúc đầu bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vẫn luôn đi tìm chỗ ở. Căn nào nhiều người, bọn họ không dám chọc, vì vậy chọn trúng căn nhà của Phương gia.

Lúc đầu chỉ thấy Phương Vũ Dương cùng Phương Vũ Hân ra, bọn họ còn tưởng mình gặp vận may, đến khi Phương Vũ Dương đột ngột ra tay, bọn họ mới ý thức được mình chọc lầm người. Trần ca ỷ vào mình cũng là dị năng giả, nên vừa đe dọa vừa dụ dỗ, tưởng buộc Phương Vũ Dương thỏa hiệp, lại không ngờ đá tới ván sắt.

Một kích qua, Trần ca lo lắng Phương Vũ Dương lại động thủ, nhanh miệng nói:

“Từ từ! Các anh đừng quên, khu an toàn không được giết người!”

Hoảng sợ thực lực Phương Vũ Dương, anh ta có chút hoảng loạn.

Phương Vũ Dương còn không biết có quy định như vậy, quy định này, khi quân đội mang theo người sống sót tiến vào khu biệt thự đã định ra, nơi này, xung quanh khu vực bao gồm một mảng lớn đất đai nên tạm thời được chọn làm khu an toàn, vì sự ổn định khu an toàn, vội vàng quy định một số quy củ, “không thể giết người ở khu an toàn” là một.

Phương Vũ Hân là biết được từ giấc mơ kia, còn chưa kịp nói cho Phương Vũ Dương. Phương Vũ Dương mặc dù chưa biết, sau khi Trần ca nói, trong lòng anh đã tin bảy tám phần. Anh có chút khó xử, tám người không phải người tốt đẹp gì, hai bên đã xé rách mặt, nếu bỏ qua cho bọn họ sẽ để lại mối họa sau này. Nhưng trắng trợn giết bọn họ, chỉ sợ quân đội theo công bằng mà xử phạt bọn họ.

Phương Vũ Hân thấy anh khó xử, liền nói:

“Trước hết bắt bọn họ lại rồi tính tiếp.”



Phương Vũ Dương gật đầu, chuẩn bị động thủ, Trần ca không ngờ, anh ta đã nói như vậy, hai người còn không chịu bỏ qua, mặt tỏ ra gian manh, bắt lấy cô gái vừa rồi, tiếp tục làm tấm chắn trước người, đồng thời bước nhanh đến cửa xe, chuẩn bị chạy trốn. Những người khác bị thương đều cả kinh, che miệng vết thương lại chạy tới chiếc xe leo lên.

Phương Vũ Dương lần nữa điều động lưỡi dao gió, những người đó càng kinh hoảng, vội vàng né tránh. Nhưng bọn họ đã nhầm, lưỡi dao gió không hướng về phía bọn họ, mà hướng về phía lốp xe. Chỉ nghe tiếng “Phốc phốc phốc phốc” vang lên, bốn cái lốp xe toàn bộ bị lưỡi dao gió của Phương Vũ Dương cắt ra một đường hẹp dài. Lốp xe bị cắt, nhanh chóng xì hết hơi.

Lốp bị phá hỏng, bọn họ không có khả năng leo lên xe tẩu thoát. Trần ca xoay đầu, âm ngoan trừng mắt hướng Phương Vũ Dương, khuôn mặt vặn vẹo điên cuồng muốn giết người. Những người biết không thể đào tẩu, nhìn lại Phương Vũ Dương cùng Phương Vũ Hân bằng ánh mắt tức giận. Nhưng bọn họ sợ thực lực Phương Vũ Dương hơn, phẫn nộ thì sao, hoảng sợ nhiều hơn.

Phương Vũ Hân lạnh lùng cười, vặn cổ, tay giơ lên thủ tư thế phòng ngự, năm ngón tay mở ra nhanh chóng khép lại, nắm chặt thành nắm.

Trần ca kéo cửa xe ra, từ bên trong lấy ra côn sắt, giọng căm hận nói:

“Đi lấy vũ khí, cùng đại gia lên!”

Những tên khác bị tiếng anh ta kéo lại, dũng mãnh lấy vũ khí. Phương Vũ Hân nhìn qua dưới chân, nơi đó một cái rìu đang nằm, đang dính máu, đúng là cái vừa rồi dùng để chém khóa nhà họ.

Cô dẫm rìu, dùng sức đá cán rìu, rìu xuyên qua khe hở phía dưới cổng chính bay qua, rơi vào trong sân nhỏ. Lúc này, những người đã cầm được vũ khí, hai cô gái thanh tú mỹ lệ chỉ là một bình hoa, sợ tới mức chỉ dám ở trên xe, không xuống dưới. Năm tên thanh niên đều cầm vũ khí, là côn sắt, rìu, hoặc thanh đao, mộ người tương đối xui xẻo, vũ khí bị Phương Vũ Hân đá văng.

Trần ca nắm chặt côn sắt, không hùng hổ xông tới, mà là lớn tiếng hét:

“Chúng mày thất thần làm gì? Cùng nhau lên! Giết bọn họ, căn nhà này là của chúng ta! Bọn họ sống, chết là chúng ta!”



Cả năm tên đang do dự, không dám xông tới, nhưng lời nói của Trần ca có tác dụng kích thích bọn họ, không ai muốn chết. Vì thế, bọn họ hung dữ, cầm vũ khí hướng tới Phương Vũ Dương cùng Phương Vũ Hân. Tên không có vũ khí, nắm chặt nắm đấm chiến đấu.

Năm tên, hai tên nhằm phía Phương Vũ Dương, còn lại bốn tên nhằm phía Phương Vũ Hân, nghĩ cô dễ đối phó, đều đem cô trở thành mục tiêu.

Phương Vũ Hân liếc mắt nhìn trúng một tên cầm trong tay côn sắt. Thanh niên cầm côn sắt, múa máy cây côn trong không khí tạo ra tiếng xé gió, “Ô ô” rung động. Một tên khác trong tay cầm thanh đao dẫn đầu xông tới, cô nghiêng người, giơ chân đá trúng bụng tên đó, khiến cậu ta lùi lại, sau đó thân thể di chuyển, né tránh côn sắt đang hướng tới, dùng sức nắm lấy tay tên đó, đoạt côn sắt trên tay tên đó.

Côn sắt lạnh lẽo, cọ xát vào lòng bàn tay rất thô ráp, gây ra đau đớn nhỏ. Phương Vũ Hân nắm lấy côn sắt, dùng sức vung lên, đánh trúng ngực một tên, phát ra một tiếng la ầm ĩ. Tên nọ lúc trước đã bị thương, thêm một kích này lại đánh trúng miệng vết thương cậu ta, cậu ta kêu thảm lùi lại, che lại miệng vết thương hoảng sợ nhìn Phương Vũ Hân, không dám tiến lên nữa.

Ba tên còn lại nhìn Phương Vũ Hân dè chừng. Tên bị cô đá trúng bụng, vận khí tốt một chút, không trúng giữa miệng vết thương, nhưng nơi bị đá trúng vẫn ẩn đau. Lực chân của Phương Vũ Hân mạnh, tuy kém lực dị năng giả hệ cường hóa, nhưng có thể so với lực của đàn ông khỏe mạnh.

Trần ca đang quan sát cũng kinh hãi, anh ta là dị năng giả hệ cường hóa, nhìn liền biết uy lực một kích của Phương Vũ Hân, trong lòng càng là ảo não không thôi. Anh còn cho rằng Phương Vũ Hân chỉ là một cô gái xinh đẹp có năng lực bình thường thôi, không ngờ cô biết võ!

Anh ta càng xem càng sợ hãi, xoay người bỏ chạy, nhưng anh ta vẫn chậm chân, trước mặt Phương Vũ Dương đã chặn lại!

Phương Vũ Dương không vội động thủ, nheo đôi mắt, nhìn chiếc ô tô phía xa đang tới. Trần ca nghe được tiếng động cơ, biết có người tới, kích động, lớn tiếng nói:

“Hai chiếc xe tôi nhường lại cho các ngươi là được chứ gì, cầu xin các ngươi, tha chúng ta một mạng!”

Phương Vũ Dương thấy anh ta đổi trắng thay đen vừa ăn cướp vừa la làng, không có nửa điểm kinh hoảng, ngược lại lạnh lùng nở nụ cười, nhìn về phía Trần ca với ánh mắt rất khinh thường.

Anh đã nhận ra có xe tới, đương nhiên anh cũng biết người tới là ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play