Phương Vũ Hân lẳng lặng nhìn chăm chú Khâu Dịch Minh, biểu hiện quan tâm cùng lo lắng của anh ta không phải làm bộ, Phương Vũ Hân khó có thể im lặng như không có gì. Cô tin tưởng, giờ khắc này Khâu Dịch Minh đối với cô thật sự thích, nhưng phần yêu thích này, chung quy không thắng được thanh danh hiển hách vinh hoa phú quý. Ở trong lòng Khâu Dịch Minh, chung quy quyền lực quan trọng nhất.

Cô không thể thức tỉnh dị năng, Phương Mộng Dao lại có được Thanh Mộc Linh phủ, cũng khó trách Khâu Dịch Minh vứt bỏ cô, lựa chọn Phương Mộng Dao. Cô có thể hiểu lựa chọn của Khâu Dịch Minh, nhưng cô không muốn bị anh ta vứt bỏ một lần nữa. So với tình cảm với Khâu Dịch Minh, cô càng muốn biết, lúc này cô chủ động rời khỏi, Khâu Dịch Minh cùng Phương Mộng Dao sẽ có kết quả như thế nào?

Nghĩ đến cảnh tê tâm liệt phế đau đớn cùng tuyệt vọng trong mơ, Phương Vũ Hân cảm thấy, nếu không làm chút gì đó, thì thật sự xin lỗi chính mình! Vì vậy cô nói:

“Phương Mộng Dao trong tay có một loại chất ức chế, em không biết cô ta lấy từ đâu, nhưng là chất ức chế này đối với tế bào có tác dụng ức chế. Em hoài nghi, chất ức chế này có thể khiến người khác không thể thức tỉnh dị năng. Khi em còn ở nhà cũ, cô ta đã sử dụng, bị em nhận ra mới thoát được một kiếp, ngày hôm sau cô ta liền bán chung cư, không biết đi đến nơi nào.”

Khâu Dịch Minh nghe vậy, trong lòng rùng mình. Anh ta không ngờ Phương Mộng Dao dám làm ra những việc này, càng không ngờ trong tay cô ta có chất ức chế như vậy! Nghĩ đến Phương Vũ Hân tránh được một kiếp, khiến Phương Mộng Dao không thực hiện được ý đồ, trong lòng anh ta không khỏi nhẹ nhàng thở ra, đồng thời càng tò mò bí mật của Phương Mộng Dao.

Nếu là anh có thể có được nó……

Phương Vũ Hân nhìn Khâu Dịch Minh mặt trầm tư, ý cười bên môi lóe rồi biến mất. Lấy cớ cô không yên tâm khi để Bạch Khiêm Khiêm một mình, kết thúc cuộc nói chuyện cùng Khâu Dịch Minh. Khâu Dịch Minh biết chuyện liên quan tới Bạch Khiêm Khiêm phải để lần sau nói tiếp, lúc này nhắc tiếp khẳng định sẽ chọc Phương Vũ Hân không vui, hơn nữa anh ta rất tò mò bí mật sau lưng Phương Mộng Dao, liền biết chuyện này mình phải xuống nước trước.

Bạch Khiêm Khiêm thấy hai người đứng dậy, liền chạy chậm trở lại phòng, động tác cẩn thận. Cậu bé mang dép lê đế mềm mại, dù có bước đi thì tiếng bước chân cũng không có.

Phương Vũ Hân cùng Khâu Dịch Minh xuống đến phòng khách, người Phương gia cùng Phương Mộng Dao đã nói chuyện xong. Phương Cẩm Đường khuôn mặt thâm trầm ngồi một bên, vẻ mặt Phương Vũ Dương cao thâm khó đoán, ánh mắt lạnh lẽo, Khúc Thiên Hà vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, còn Phương Mộng Dao mặt âm trầm đối lập, đúng là có ý vị sâu xa.

Hai người nhìn một màn này, có điều nghĩ ngợi trong lòng. Phương Vũ Hân nghĩ đến Phương Mộng Dao trong mộng kiêu ngạo ương ngạnh thỏa thuê, bộ dáng đắc ý. Khâu Dịch Minh nghĩ đến, Phương Mộng Dao đã xé rách mặt với Phương gia, đúng là cơ hội tốt của anh ta.

Anh ta nhìn ra, Phương Mộng Dao có dã tâm, người cũng thông minh, chỉ tiếc không có năng lực phân tích, phán đoán, cho rằng nắm trong tay át chủ bài, thì trên thế giới này cô ta là bất bại, thực lực đối thủ như thế nào cũng không để vào mắt , mặt thì luôn đắc chí, thật sự ngu xuẩn hết mực! Bất quá, người này càng ngu xuẩn, đối với anh ta càng có lợi!

Nếu trước kia, dù anh ta phát hiện Phương Mộng Dao biến hóa, cũng không lãng phí tâm tư quá nhiều, nhưng từ thiên thạch rơi xuống, toàn bộ thế giới xảy ra biến hóa long trời lở đất, số lượng lớn người biến thành tang thi, một đám dị năng giả xuất hiện, những việc này chỉ có trên điện ảnh và tiểu thuyết, bây giờ xảy ra trong đời thực, như vậy, cái gì cũng có khả năng xảy ra?

Mặc kệ Phương Mộng Dao có bí mật dạng gì cùng át chủ bài là gì, nếu anh đã biết, anh ta nhất định phải tra ra manh mối!



Còn có Bạch Diệp không rõ tung tích, đứa bé Bạch Khiêm Khiêm không nên được sinh ra…… Hiện giờ chính là mạt thế, có rất nhiều biện pháp thần không biết quỷ không hay khiến bọn họ biến mất!

Phương Mộng Dao bị Khúc Thiên Hà cùng Phương Vũ Dương nói, á khẩu không trả lời được, càng khiến cô ta thêm phẫn nộ chính là, Phương Cẩm Đường ngồi xem tất cả nhưng lại thờ ơ, ngay cả lúc Khúc Thiên Hà cùng Phương Vũ Dương bôi nhọ Chu Uyễn Hà, ông cũng không phản ứng lại! Phương Mộng Dao phẫn nộ muốn giết người, thiếu chút nữa là động thủ, cũng may còn có một tia lý trí tồn tại, cô ta cố gắng khắc chế.

Cô ta không quên, hiện tại cô ta là dị năng giả “hệ không gian” , nếu sử dụng kỹ năng khác, át chủ bài của cô ta sẽ bị bại lộ! Đối với sự chán ghét người Phương gia, giữ được át chủ bài mới quan trọng.

Cũng chính ngay lúc này, Phương Vũ Hân cùng Khâu Dịch Minh xuống dưới. Nghe tiếng bước chân, cô ta theo bản năng quay đầu xem, nhìn khuôn mặt tuấn dật nụ cười nhạt bên môi của Khâu Dich Minh, trong lòng cô ta bỗng nhiên sinh ra mấy phần ỷ lại. Nơi này làm cô ta chán ghét, làm cô ta thống hận, Khâu Dịch Minh, người duy nhất hiện tại cô ta có thể dựa vào.

Loại tình cảm ỷ lại vừa xuất hiện, ánh mắt cô ta nhìn về phía Khâu Dịch Minh có vẻ càng thêm tha thiết.

Khâu Dịch Minh làm như không thấy sắc mặt âm u cùng ánh mắt tha thiết của Phương Mộng Dao, cùng Phương Vũ Hân đi vào phòng khách, liền đề nghị, vì dị năng giả xuất hiện, quân đội tổ chức một đội ngũ dị năng giả, anh ta là đội trưởng, hy vọng Phương Vũ Dương cùng Phương Vũ Hân có thể gia nhập.

Anh em hai người không đáp ứng, bí mật của Phương Vũ Hân tuyệt đối không thể để người khác biết, tồn tại của Nguyên Thạch cũng không thể bại lộ, gia nhập đội ngũ dị năng giả, chỗ tốt có lẽ có, nhưng nguy hại lớn hơn. Trước mắt, không rõ tình hình quân đội với chính phủ như thế nào , cho dù Phương gia cùng Khâu gia có giao tình, bọn họ cũng không muốn trộn lẫn trong vũng nước đục.

Huống hồ, một khi tiến vào đội ngũ dị năng giả của quân đội, bọn họ tất nhiên phải phục tùng mệnh lệnh cấp trên, hành động khẳng định bị hạn chế, không nói phiền toái, tình cảnh cũng trở nên nguy hiểm. Phương Vũ Dương không cần chú ý quá nhiều, nhưng Phương Vũ Hân “dị năng giả hệ mộc” có năng lực chữa trị, đối phó tang thi, người bị thương khẳng định không ít, anh không hy vọng em gái anh bị người khác áp bức dùng năng lực chữa trị.

Khâu Dịch Minh thật sự tiếc nuối, anh ta rất để tâm đến “dị năng hệ mộc” của Phương Vũ Hân, nếu có cô gia nhập, ngày sau trở thành đội viên của anh ta, anh ta hoàn toàn có thể lợi dụng chức vụ đem cô an bài bên người mình, cùng nhau làm nhiệm vụ. Cả Phương Vũ Dương, tâm tư anh ta không quá thích Phương Vũ Dương, nhưng Phương Vũ Dương thức tỉnh dị năng hệ phong có công kích cường đại, đao pháp của anh còn không tồi, có Phương Vũ Dương, thực lực đội ngũ của anh ta sẽ mạnh hơn một tầng, quyền lên tiếng trong quân càng cao.

Nhưng mà anh ta không ngờ, anh em hai người đều cự tuyệt. Khâu Dịch Minh muốn khuyên bảo, liệt ra đủ chỗ tốt, nhưng mà anh em hai người vẫn không dao động, Phương Cẩm Đường luôn trầm mặc, nói thẳng:

“Dịch Minh, ý tốt của cháu, tâm bác xin nhận, bác nhìn ra được, cháu muốn chiếu cố Phương gia chúng ta, nhưng cháu thân là đội trưởng, nên làm gương tốt, Vũ Dương cùng Hân Hân có năng lực như thế nào bác rất rõ, bọn nó nếu trở thành đội viên của cháu, chỉ thêm liên lụy tới cháu. Hơn nữa, bọn nó chưa từng biết chịu khổ, việc này thôi bỏ đi, uổng phí tâm tư cháu rồi.”

Khâu Dịch Minh nghe vậy, cười có chút miễn cưỡng, tất nhiên anh ta rất rõ thực lực của Phương Vũ Dương cùng Phương Vũ Hân, Phương Cẩm Đường nói lời này thật sự khiêm tốn quá mức, nhưng Phương Cẩm Đường là trưởng bối, ông đã nói như vậy, anh ta có thể làm như thế nào? Chỉ có thể chấp nhận.

Phương Mộng Dao không biết Phương Cẩm Đường nói lời này đã hết sức khiêm tốn, cô ta nhìn về phía Phương Vũ Dương cùng Phương Vũ Hân có chút khinh thường. Khâu Dịch Minh thấy thế, mày nhíu không vui, không muốn ở lại nữa, dứt khoát cáo từ rời đi. Anh ta vừa đi, Phương Mộng Dao liền mau chân đuổi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play