Tên béo vóc dáng không cao, thậm chí còn thấp hơn Phương Vũ Hân, cùng lắm cao khoảng 1m7, hơn nữa thân hình béo mập, nhìn càng lùn. Thân hình như vậy đương nhiên tốc độ không nhanh, đây chính là ngày thường tay chân không hoạt động. Trong tay gã cũng cầm thanh đao, mặt đao có vết máu đã khô, nhìn ra đã giết người.
Vốn dĩ gã béo không định ra tay tàn nhẫn với Phương Vũ Hân, cầm đao để hù dọa cô mà thôi. Nhưng Phương Vũ Hân rút cây đao ra, gã béo ý thức được cô khó đối phó, cho nên gã duyết định dừng bước chân nắm chặt thanh đao trong tay, nhìn về Phương Vũ Hân với ánh mắt hung ác.
“Chúng mày thất thần cái gì? Tất cả cùng lên!”
Tên béo gào lên, thông minh lùi bước chân, để người khác lên chịu chết trước.
Bọn chúng đều là người tuổi còn trẻ, trong tay hoặc là cầm côn sắt, hoặc là cầm thanh đao, trên vũ khí đều dính máu, vết máu nhìn thấy rõ và nhiều. Ngoài vết máu có một ít vết khác.
Phương Vũ Hân nhăn mũi, ánh mắt sắc lạnh. Trên vũ khí có mùi của tang thi, nhưng vết máu còn rất mới, đó là máu của người thường!
Vốn dĩ cô cũng không có ý định đuổi tận giết tuyệt, nhưng phát hiện ra điều này cô đã hạ quyết tâm. Đa số bọn chúng lên đối phó Phương Vũ Dương, vây quanh cô chỉ có ba người, không bao gồm tên béo kia. Khuôn mặt ba tên này đều hung ác, là một đám lưu manh nhưng không có chút công phu gì, Phương Vũ Hân đá vào bên phải ống xương chân tên nọ, tên nọ bất ngờ bị đau khụy chân xuống.
Hai tên còn lại không nghĩ cô vừa ra tay sẽ có kết quả như vậy, bất ngờ dừng động tác, thừa dịp bọn chúng tạm ngừng công kích, Phương Vũ Hân cầm cây đao dùng sức vung một đường, vạch ngang bụng hai tên kia, đồng thời thân thể chuyển động, lui ra phía sau một bước, né tránh côn sắt của hai tên kia đánh tới.
Người thường không giống tang thi, điểm yếu duy nhất là đầu, chém rơi đầu mới giết được chúng nó. Người thường thì khác, bất kể bị thương thương chỗ nào, đều đau đớn đổ máu.
Mũi đao dễ như trở bàn tay cắt rách bụng, miệng vết thương vừa sâu lại dài, mũi đao lướt qua lạnh lẽo để lại đau đớn mãnh liệt, máu huyết nóng phun ra, không cách gì cầm nổi.
Hai tên bất chấp nhảy ra bắt Phương Vũ Hân, giờ chỉ còn tiếng kêu thảm thiết, đưa tay bưng kín miệng vết thương nhưng không ăn thua. Tay mới vừa nhấn một cái, máu huyết nhuốm đỏ tay. Phương Vũ Hân không cho bọn chúng có cơ hội thở dốc, những tên này không tốt đẹp gì, tha cho bọn chúng, ai biết sau này có để lại hậu hoạn gì không.
Tên còn lại đang ngã trên mặt đất chưa kịp đứng lên, cô nắm lấy chuôi đao đâm sau lưng tên đó, dùng mũi đao chống giống đất thân thể dùng sức phi lên, dùng cả hai chân đá vào ngực hai tên kia. Hai kia bị trọng thương, nên không kịp phản kháng, một tên bị cô áp dưới chân, hai tên khác bị đá ngã xuống.
Tên béo thấy tình thế không ổn, theo bản năng chạy nhanh đến chiếc ô tô gần nhất, mở cửa xe chuẩn bị leo lên tẩu thoát. Phương Vũ Hân lạnh lùng đưa ánh mắt nhìn qua, rút chủy thủ bên hông phi qua, chủy thủ hình giọt nước phá gió bay qua đâm phập trên lưng. Còn cô vững vàng tiếp đất, bước nhanh qua, thuận tay giải quyết gọn hai tên nằm trên mặt đất, bổ cho tên béo thêm một đao, xác định người đã chết hoàn toàn, ném thi thể tên đó sang một bên.
Đúng lúc này, tiếng khởi động của ô tô vang lên. Phương Vũ Hân nhìn qua, thấy gã đầu trọc đã lên xe khởi động ô tô. Nhưng gã ta không lái xe trốn chạy, mà nổ máy đâm qua Phương Vũ Dương! Thật không may, Phương Vũ Dương đang bị hai tên lưu manh quấn lấy!
Khoảng cách quá gần, muốn ngăn cản tên đầu trọc không còn kịp nữa, Phương Vũ Hân hét to một tiếng:
“Anh trai! Mau tránh ra!”
Cô chạy như bay theo hương chạy của ô tô mà tên đầu trọc đang lái, cách ô tô hai bước chân, mượn lực dưới chân, thuận đã nhảy lên phía trên động cơ của chiếc ô tô.
Phương Vũ Dương vừa rồi cũng nghe được tiêng ô tô khởi động, trong đầu đã vạch ra kế hoạch, khi Phương Vũ Hân hét lên, anh đã kịp thời đá bay hai tên lưu manh, xoay người tránh sang một bên.
Mắt thấy Phương Vũ Hân nhảy lên trên động cơ, nội tâm anh khẩn trương khuôn mặt tái đi, không để tâm mình có bị thương hay không, vọt đến chiếc ô tô. Còn Phương Vũ Hân thì đang ghì đằng trên động cơ xe, lúc đầu chưa thích ứng, lung lay thập phần nguy hiểm. Qua một lúc cô bắt lấy cần gạt nước ổn định cơ thể, nắm tay lại hướng tới kính chắn gió dùng sức đập!
Tên đầu trọc lăn lộn ngoài xã hội thời gian không ngắn, nên luyện ra tâm thái bình tĩnh, khi Phương Vũ Hân nhảy lên động cơ gã chỉ hoảng loạn một chút, thực mau đã điều chỉnh lại trạng thái, nắm chặt tay lái, ánh mắt hung ác trừng Phương Vũ Hân.
Trong lòng gã hối hận không thôi, sớm biết hai anh em ăn mặc kỳ quặc khó đối phó, gã không mang người lên bao vây bọn họ. Nói cho cùng, lòng tham đánh mất lý trí. Gã nên nghĩ đến, người có chiếc xe việt dã đã cải tạo, làm sao người thường được?
Quả nhiên, đã đụng đến tấm sắt!
Nhưng gã là ai, sao gã có thể bó tay chịu trói được, gã đã lăn lộn nhiều năm ngoài xã hội, đao của gã đã rửa không biết bao nhiêu máu, người chết trong tay gã đếm không hết, cũng trải qua nhiều lần sinh tử, nhưng đều gặp dữ hóa lành, tất cả do gã đủ tàn nhẫn. Hai người kia thuộc chính phái, gã không tin, dựa vào thủ đoạn cùng gã đã luyện ra, còn không thể đối phó được hai người kia!
Nghĩ vậy, gã chuyển tay lái, đầu xe nháy mắt quẹo phải, theo quán tính kém chút nữa ném Phương Vũ Hân xuống. Gã mở cần gạt nước hoạt động, dùng tay trái khống chế tay lái, tay phải cầm thanh đao. Vì Phương Vũ Hân ra đòn, kính chắn gió xuất hiện vết rạn như mạng nhện, tin tưởng chỉ một lát nữa sẽ vỡ, gã đang chờ cơ hội đó để ra tay!
Theo thanh âm “Rầm” vang lên, kính chắn gió không chịu nổi các đòn nghiêm trọng của Phương Vũ Hân nên đã vỡ nát, mảnh nhỏ bạo liệt bay ra, hơn nữa theo tác dụng quán tính các mảnh kính nổ bắn vào bên trong xe. Tên đầu trọc theo thói quen giơ cánh tay trái lên che mặt, đồng thời tay phải nắm thanh đao dùng sức đâm tới Phương Vũ Hân!
Có điều gã đã tính sai, gã cảm nhận được cổ chợt lạnh, tay phải truyền đến một trận đau đớn. Gã rút cánh tay, con mắt hung ác nhìn xuống, thấy lưỡi đao màu đen trên cổ gã, chuôi đao Phương Vũ Hân nắm trong tay, hai chân Phương Vũ Hân khống chế cánh tay phải của gã, khiến thanh đao gã đang cầm không mảy may làm Phương Vũ Hân bị thương được!
Tiếp ngay đó, một hắc ảnh chợt lóe, Phương Vũ Dương nhảy lên xe, không chút khách khí, dùng chân dẫm tay phải gã. Đau đớn Kịch liệt truyền dọc theo cánh tay, hai mắt bạo liệt, dùng toàn lực giãy giụa, lại nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp của Phương Vũ Hân lộ ra thần sắc trào phúng.
Sau đó, gã thấy Phương Vũ Hân nắm lấy chuôi đao cử động đâm phập cổ gã!
“A! Van…van… xin…tha…cho…tôi”
Không chờ gã nói xong, Phương Vũ Hân cùng Phương Vũ Dương liếc nhau, cùng ăn ý nhảy ra khỏi xe ,tránh ra xa. Lúc nhảy Phương Vũ Hân đồng thời rút cây đao đang cắm cổ gã đầu trọc, lưu lại một lỗ thủng lớn.
Ngoài tiếng gió, tên đầu trọc không nghe được tiếng gì nữa. Gã hé miệng, nhưng chỉ phát ra “Hoắc hoắc”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT