Những cảnh tượng trong mơ liên quan đến Phương Vũ Dương cô nghĩ sẽ không xảy ra nữa, nhưng những người Phương Vũ Hân đã từng gặp trong mơ, thực tại gặp được những người đó, cô vô cùng kinh hãi, đồng thời càng chắc, những cảnh cô gặp trong mơ là được trời cao thương xót cảnh báo trước!
Tình cảnh của các con đường không được tốt, một số đoạn bị phá hủy nghiêm trọng, xuất hiện vết nứt lan rộng, kiến trúc hai bên con đường đổ sập. Phương Vũ Dương cùng Phương Vũ Hân nếu gặp được địa điểm bị phá hủy nghiêm trọng sẽ dừng lại tìm kiếm Nguyên Thạch. Nguyên Thạch xác suất xuất hiện cực thấp, trong nội thành bọn họ chỉ tìm được ba khối Nguyên Thạch mà thôi.
Đi trên đường đôi lúc gặp phải tang thi, số lượng ít, Phương Vũ Hân cùng Phương Vũ Dương sẽ xuống xe giải quyết, số lượng nhiều, hai người sẽ né tránh. Vì sự nhạy bén của cả hai, nên hiện tại chưa gặp nguy hiểm.
Dừng xe ở giao lộ, Phương Vũ Dương leo lên đỉnh xe, dùng kính viễn vọng dò xét xung quanh, một lúc sau lắc đầu với Phương Vũ Hân:
“Hân Hân, không qua được, chúng ta chỉ có hai người, nếu rơi vào đám tang thi sợ không thoát ra được.”
Tình hình Nội thành phức tạp và nguy hiểm hơn ngoại thành rất nhiều, nội thành kiến trúc tầng tầng lớp lớp, mật độ dân cư cao, nên số lượng tang thi rất khổng lồ. Nhìn tình hình đoạn đường này không ổn chút nào, xe bị vứt trên đường rất nhiều, nếu tiếp tục tiến lên phía trước, một khi bị vây khốn rất khó thoát ra.
Phương Vũ Hân gật đầu, cô vào thành để tìm hiểu tình hình không phải cậy mạnh, đơn thuần nghiệm chứng xem giấc mơ và tình cảnh thực tại có giống nhau không. Cô là người rất lý trí, sẽ không vì một giấc mơ, liền tin hết thảy mọi việc. Hơn nữa trong thâm tâm cô không tin tận thế sẽ xảy ra.
Nhưng như vậy đã sao, trên đường qua đây, chứng kiến những việc ở trước mắt, cô đã xác minh được giấc mơ kia, xa xa tang thi du đãng, các công trình kiến trúc bị sập, cho dù cô không cam tâm, cũng không thể gạt chính mình được, tận thế thật sự xảy ra.
Nhìn thấy tang thi phía xa đang rục rịch tụ tập qua chỗ bọn họ, Phương Vũ Hân quay nói gấp:
“Anh trai, chúng ta về nhà trước rồi tính tiếp.”
Trong tay bọn họ vật tư đã đủ, không cần mạo hiểm vào thành thu thập vật tư, không cần thiết để bản thân rơi vào hiểm cảnh.
Phương Vũ Dương gật đầu, hai người nhẹ nhàng từ đỉnh xe nhảy xuống, mở cửa xe đang chuẩn bị lên xe, có ba chiếc xe nhỏ bất ngờ lao tới, bao vây bọn họ.
Ba chiếc xe nhỏ có dấu vết bị phá hỏng, cửa xe mở ra, mười người đàn ông bước xuống xe, trong tay cầm vũ khí. Trừ tên đầu trọc cầm đầu khoảng bốn mươi tuổi, chín người còn lại nhìn ra tuổi không lớn, lớn nhất khoảng hai ba mươi, nhỏ nhất khoảng mười bảy tám. Nhìn cách ăn mặc đoán được bọn chúng là đám du côn đầu đường xó chợ, xã hội luôn căm gét loại người này, tên trọc cầm đầu mặc quần áo màu đen lộ bụng bự, hai cánh tay xăm hoa văn quỷ dị dữ tợn, cả con người toát ra bộ dáng hung ác.
Trong miệng gã ta ngậm điếu xì gà, tay phải nắm cây đao dài hơn hai thước (*). Gã ta liếc nhìn Phương Vũ Hân cùng Phương Vũ Dương, rồi ánh mắt gã dừng lên chiếc xe việt dã một chút, sau đó dùng tay trái kéo điếu xì gà trong miệng ra, miệng nhả ra một vòng khói thuốc lá, khinh thường nói:
“Thức thời để xe lại, ngoan ngoãn thuận theo ý gia, tâm tình gia tốt, nói không chừng có thể tha các ngươi một mạng.”
(*) 1 thước bằng 33 cm.
Gã vừa dứt lời, một tên béo đáng kinh đứng bên cạnh nói:
“Tứ gia, em gái này thật xinh đẹp, không bằng lưu lại…… Hắc hắc hắc hắc ~”
Gã chưa nói hết lời phía sau, nhưng gã có ý gì ai cũng rõ.
Gã đầu trọc liếc mắt nhìn Phương Vũ Hân một cái, gã ta đương nhiên chú ý thấy Phương Vũ Hân lớn lên không tồi, nếu đổi thành trước kia, gặp được mặt hàng cực phẩm gã đương nhiên nghĩ cách đoạt tới tay, nhưng hiện tại, cái gã muốn là chiếc xe việt dã màu đen kia! Nhìn chiếc xe liền biết nó đã được cải tạo, có tính năng tốt, diện tính rộng, nếu có thể đoạt tới tay, khẳng định so với chiếc xe bị phá hỏng của gã an toàn hơn rất nhiều!
Gã tận mắt chứng kiến đám tang thi kéo người từ trong xe ra ngoài qua cửa sổ xe! Mỗi khi nhớ đến hình ảnh kia, trong lòng gã liền cảm thấy sợ hãi. Cho nên việc cấp bách, trước tiên đoạt một chiếc xe tốt! Chẳng qua, gã Thất béo nói không sai, em gái này đúng là vưu vật, mặt hàng tốt như vậy, gã lần đầu tiên gặp được, nếu giết thật sự đáng tiếc. Nếu em gái này chịu ngoan ngoãn nghe lời, đi theo gã thì quá tốt.
Nghĩ đến đây, gã đầu trọc vươn đầu lưỡi liếm môi, ánh mắt tham lam nhìn chiếc xe việt dã đối diện, cùng Phương Vũ Hân bên cạnh. Đến nỗi Phương Vũ Dương đang đứng một bên, bị gã xem như không khí. Tên đầu trọc lớn lên chẳng ra gì, từ trước đến nay đối với những người đàn ông đẹp trai luôn luôn ghen gét, đặc biệt những kiểu đàn ông này còn lắm tiền.
Gã ta nháy mắt ra dấu với đàn em, bọn chúng xông lên bao vây hai người, gã đưa điếu xì gà lên hút một ngụm, rồi ném luôn nó xuống mặt đất, dùng chân nghiền, không khách khí nói:
“Như thế nào? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Cũng không hỏi thăm xem, tứ gia ta là người như thế nào?”
Nói xong câu này, gã cố ý nắm chặt chuôi đao, cơ bắp cánh tay khoa trương phồng lên, sau đó gã cắm mũi đao nặng nề xuống mặt đất, mũi đao dễ như trở bàn tay cắm vào mặt đất cứng rắn.
Phương Vũ Hân cùng Phương Vũ Dương liếc nhau, hiểu rõ gã đầu trọc cố ý cảnh cáo hai người đây mà. Nhưng hai người sẽ sợ sao, Phương Vũ Hân nói nhỏ với Phương Vũ Dương:
“Gã đó sức lực rất mạnh, anh trai, anh cẩn thận một chút.”
Phương Vũ Dương gật đầu, không nói thêm lời nào, rút cây đao bên hông. Bọn kia đứng cách đó không xa thấy tên thanh niên rút đao, một gã phản ứng nhanh giơ côn sắt vọt qua. Phương Vũ Dương dùng một chân đá vào bụng gã, thân thể gã bị đá bay ra ngoài. Những người khác nhìn thấy thân thủ của anh không thể tin, sửng sốt đứng hình, tên đầu trọc quát lớn:
“Cùng nhau lên! Đánh chết tên kia”
Nói xong dừng lại một chút, lại bổ sung:
“Cẩn thận một chút cho lão tử, tránh chiếc xe ra!”
Tên béo sau gã tham lam nhìn Phương Vũ Hân, gã béo hơi do dự, sau đó bổ sung:
“Giữ lại em gái kia! Bắt sống!”
Phương Vũ Dương nghe vậy, khuôn mặt đang giận giữ thêm tầng sương lạnh, anh hừ lạnh một tiếng, xuống tay không khách khí, mỗi chiêu đều là chí mạng. Hiện tại là tận thế, có giết người, cũng không ai bắt.
Tên đầu trọc nhắm trực tiếp đến Phương Vũ Dương, gã định tự mình ra tay, nhưng nhìn thấy chiêu thức tàn nhẫn hung ác của Phương Vũ Dương, gã do dự một chút, gã lùi bước, để đàn em tiến lên. Gã là tên ác bá, nhưng không phải kẻ ngu. Tên béo kia thì nhằm đến Phương Vũ Hân, trong miệng còn nói:
“Tứ gia, em đi bắt em gái kia, có anh tất ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.”
Tên đầu trọc gật đầu, nhìn thoáng qua cây đao bên hông Phương Vũ Hân, ánh mắt lóe lên nhưng không nói gì. Gã không đem Phương Vũ Hân cùng Phương Vũ Dương để vào mắt, đến khi Phương Vũ Dương ra tay, gã phát hiện gã nhìn lầm. Phương Vũ Hân tuy không ra tay, nhưng cách ăn mặc giống Phương Vũ Dương, trong lòng gã liền cảnh giác, để tên béo lên thử.
Phương Vũ Hân nhìn tên béo, lạnh lùng cười, rút ra cây đao tiến lên với tốc độ nhanh như gió.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT