Chớp mắt thời gian 20 ngày trôi qua, khoảng cách mạt xảy ra chỉ còn 5 ngày. 20 ngày qua, Phương Vũ Hân rất ít ra khỏi cửa, vài lần ra cửa đều vì cất hàng hóa vào kho hàng, cô tự mình đi kiểm tra hàng hóa, bí mật đem tất cả đều thu vào nhà kho, đồng thời đặt một số hàng để nhà cung ứng đưa tới.

Thời gian còn lại, cô vẫn luôn ở nhà. Nhưng người Phương gia biết thời gian này cô vào không gian tu luyện, bố trí Bạch Khiêm Khiêm sang phòng khác, không cho cậu bé ở cùng Phương Vũ Hân. Bạch Khiêm Khiêm thực không vui, bé vẫn luôn sợ Phương Vũ Hân không để ý tới bé, đem bé đuổi đi, nhưng bé phát hiện chỉ là buổi tối không được ngủ cùng Phương Vũ Hân, còn ban ngày vẫn được bên mẹ, Bạch Khiêm Khiêm liền ngoan ngoãn.

Biệt thự Phương gia có cái phòng tập thể hình, phòng rất lớn, thiết bị tập thể hình đầy đủ, bên cạnh còn có bể bơi. Trước kia người Phương gia ở lại chỗ này tập thể hình, rèn luyện thân thể. Từ khi biết được tận thế sẽ tới, người Phương gia liền đem gian phòng tập thể hình đổi thành phòng luyện công, mỗi ngày rèn luyện thân thể.

Phương Cẩm Đường cùng Phương Vũ Dương mỗi ngày rời khỏi đây, Khúc Thiên Hà cùng Phương Vũ Hân sẽ ở chỗ này rèn luyện thân thể, Bạch Khiêm Khiêm được Phương Vũ Hân mang bên người, nên cũng luyện theo. Cậu bé lớn lên tuy rằng trắng nõn, nhưng cơ bắp rắn chắc, thiết bị tập thể hình dùng thuần thục, có thể thấy được thường xuyên rèn luyện.

Nhưng cậu bé rèn luyện cường độ không quá lớn, trên người cơ bắp không cuồn cuộn, nhưng là thân thể so với những đứa trẻ cùng tuổi khỏe mạnh hơn nhiểu, sức lực cũng lớn hơn.

Phương gia thuê bảo vệ đã xuất ngũ bộ đội đặc chủng, thân thủ thực không tồi, Khúc Thiên Hà liền chọn ba người làm huấn luyện viên, phụ trách dạy bọn họ đánh nhau. Khúc Thiên Hà thân thủ không tồi, Phương Vũ Hân cùng Phương Vũ Dương từ nhỏ tham gia lớp học Tae Kwon Do, tuy không phải cao thủ lợi hại, nhưng đối phó du côn là dư dả.

Hiện giờ cường hóa huấn luyện, Khúc Thiên Hà cùng Phương Vũ Hân thân thủ càng tiến bộ vượt bậc, đặc biệt là Phương Vũ Hân, giấc mơ kia đối với cô sinh ra rất nhiều ảnh hưởng, trong đó một là chiến đấu ý thức. Cô chiến đấu ý thức đặc biệt không tồi, ra chiêu mau chuẩn, chỉ là cường độ thân thể còn chưa đủ, sức chịu đựng thấp, chiêu thức quá tàn nhẫn còn làm cơ bắp đau nhức.

Mỗi lần luyện mệt mỏi, Phương Vũ Hân sẽ ngồi xuống đả tọa, nhìn thấy sẽ cho rằng cô đang tĩnh tọa, kỳ thật cô đang hấp thu linh khí. “Thanh Mộc Quyết” là công pháp tu tiên lợi hại, Phương Vũ Hân thân thể được cải tạo thành “Thuần mộc linh thể”, giai đoạn thứ nhất “Dẫn khí nhập thể”, vào buổi tối ngày Phương Vũ Dương trở về nhà cô đã thành công, chính thức tiến vào “Luyện khí sơ kỳ”.

Phương Vũ Hân cảm thấy thời gian cấp bách, thời gian ban đêm đều dùng để tu luyện, thời gian ban ngày dùng để rèn luyện thân thủ, mà mỗi lần cô đều đem thân thể luyện đến cực hạn, dừng lại hấp thu linh khí, hiệu quả dị thường nhanh. Thân thể huyệt khiếu hoàn toàn đả thông, hấp thu linh khí so với ngày thường nhanh và nhiều hơn.

Người khác không tiếp xúc tu chân vô pháp cảm ứng được linh khí, tất nhiên không biết Phương Vũ Hân đang tu luyện. Nhưng Bạch Khiêm Khiêm, là do cùng huyết thống hay do nguyên nhân khác, mỗi lần Phương Vũ Hân đả tọa tu luyện, cậu bé sẽ dừng lại, chạy đến bên người Phương Vũ Hân, học bộ dáng Phương Vũ Hân ngồi xếp bằng đả tọa.

Những lần như vậy, thường nhân nhìn không thấy cũng vô pháp cảm ứng ra linh khí màu xanh lục bị Bạch Khiêm Khiêm hấp thụ một phần, tuy một lượng ít, nhưng thong thả cải tạo thân thể cậu bé, tiêu trừ những vết thương sinh ra khi rèn luyện.

Người đàn ông thần bí kia không có xuất hiện lại, Phương Vũ Hân đương nhiên đem anh quên sau đầu, cô còn tính toán đem Bạch Khiêm Khiêm nuôi dưỡng bên người luôn.

Thu thập vật tư đều do Phương Vũ Dương cùng Phương Cẩm Đường ở phụ trách, hai người ra tay không giống Phương Vũ Hân đánh loạn, không chỉ thu mua vật tư hàng ngày, liền máy phát điện cùng xăng đều góp nhặt không ít, thậm chí thuê người có chuyên môn đáng tin cậy cải tạo lại xe.



Bọn họ tuy rằng làm thật cẩn thận, nhưng vẫn khiến cho người có tâm chú ý bọn họ. Hôm nay, Phương Vũ Hân tu luyện xong đang nghỉ ngơi, di động liền vang lên, cầm lên là điện thoại là Khâu Dịch Minh gọi tới. Phương Vũ Hân nhớ tới người đàn ông thần bí kia nhắc nhở, trong lòng theo bản năng tăng lên vài phần cảnh giác.

Cô ra khỏi phòng luyện công mới tiếp di động, Khâu Dịch Minh thanh âm vẫn giống như trước nhiệt tình, nói là thời gian dài không gặp mặt, mời cô ăn cơm. Phương Vũ Hân vốn dĩ muốn từ chối, do dự một chút vẫn đáp ứng. Địa điểm là chỗ cũ, đó là một nhà hàng tại gia, làm đồ ăn có hương vị ngon, ở thành phố Thương rất có danh tiếng, nếu muốn đặt chỗ, không quan hệ khó đặt được.

Khâu Dịch Minh ước định thời gian là tối nay, Phương Vũ Hân xem đã đến giờ hẹn, ngắt điện thoại, trở về phòng thay quần áo. Kết quả mới ra khỏi phòng, cô thấy Bạch Khiêm Khiêm đứng ở cửa. Phương Vũ Hân kinh ngạc:

“Khiêm Khiêm, con ở chỗ này làm gì?”

Bạch Khiêm Khiêm thực thông minh cũng thực mẫn cảm, bé thấy Phương Vũ Hân thay đổi quần áo thành bộ dáng xinh đẹp, liền hỏi:

“Mẹ, mẹ muốn đi ra ngoài sao? Có thể mang Khiêm Khiêm đi cùng không?”

Phương Vũ Hân nhớ tới ba của Bạch Khiêm Khiêm có nói qua, phải bảo vệ tốt Bạch Khiêm Khiêm, đề phòng Khâu gia. Một khi như vậy, cô không thể mang Bạch Khiêm Khiêm đi cùng. Cô lắc đầu:

“Mẹ có việc, con phải ở nhà, không thể không ngoan!”

Bạch Khiêm Khiêm thực không vui, lại không dám ở trước mặt Phương Vũ Hân phát hỏa, bé sợ Phương Vũ Hân không thích bé, chờ Phương Vũ Hân đi rồi, bé trở lại phòng, lấy ra di động của mình, gửi cho Bạch Diệp một tin nhắn: “Mẹ đi gặp chú đáng gét, mẹ bị người khác lừa đi rồi, ba ở đâu a? Ba không trở lại mẹ gả cho người khác bây giờ!”

Bạch Diệp lúc này đang trốn tránh trong đám dân cưu bình thường trong thành phố Thương, thấy tin nhắn này mặt trực tiếp đen, đứa con trai ngu ngốc này!

Hầu Tam Nhi thấy vậy hỏi:

“Lão đại, làm sao vậy? Là Khiêm Khiêm sao? Nó có việc gì sao?”

“Không có việc gì!”

Bạch Diệp mặt than tản ra đưa tay xóa tin nhắn, hỏi Hầu Tam Nhi,



“Tìm Thẩm Hi được không?”

Hầu Tam Nhi chạy nhanh vùi đầu gõ máy tính:

“Em lập tức tìm!”

Cậu ta trộm nhìn Bạch Diệp một cái, vò đầu bứt tai suy đoán Bạch Khiêm Khiêm rốt cuộc gửi gì cho Bạch Diệp, khiến Bạch Diệp sinh khí thành như vậy.

(Đây là bộ truyện đầu tiên tớ dịch, có sai sót gì mong các độc giả góp ý. Cùng đọc truyện trên d t r uy e n . c o m ủng hộ tớ để có động lực ra chương liên tục nhé! Cảm ơn các độc giả đang theo dõi bộ truyện này.)

……

Phương Vũ Hân đến địa điểm thì Khâu Dịch Minh đã tới trước, hơn nữa chọn vị trí tương đối đẹp, vị trí kế cửa sổ, hướng ra phía ngoài có thể thấy cảnh phồn hoa của thành phố Thương. Tuy rằng mới chạng vạng, nhưng trên đường đèn đều sáng lên, đèn đuốc rực rỡ, đặc biệt mê người.

Phương Vũ Hân không trang điểm kỹ càng, thậm chí không trang điểm đã tới. Nhưng cô vốn đẹp, tu tiên làn da càng vô cùng mịn màng, hai mắt trong trẻo môi hồng nhuận, mặc dù không trang điểm, nhưng so với người trang điểm đẹp hơn. Khâu Dịch Minh một đoạn thời gian không nhìn thấy cô, vừa thấy hai mắt liền sáng lên, trên mặt tươi cười ôn nhu, biểu tình mê say.

Phương Vũ Hân đến gần, anh ta tự mình đứng lên, giúp Phương Vũ Hân kéo ghế dựa bảo cô ngồi xuống, thái độ so trước kia nhiệt tình hơn vài phần. Phương Vũ Hân mỉm cười thu hết vào đáy mắt, khách sáo mà nói:

“Làm anh đợi lâu.”

Khâu Dịch Minh cười phá lệ ôn nhu, thanh âm trầm thấp:

“Không việc gì, chỉ cần là em, anh chờ bao lâu đều đáng giá.”

Ánh mắt anh ta ôn nhu cùng thâm tình không phải làm bộ, đáng tiếc Phương Vũ Hân đã không còn rung động nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play